Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edited by Bà Còm
Ai cũng không thể ngờ được Tạ Tân xuất giá hấp tấp như vậy.
Trước tháng chạp, Vân thị đều bận rộn tự mình chuẩn bị của hồi môn cho Tạ Tân. Sau lần đầu tiên tới cửa, Hách Phong lại tới thêm hai ba lần nữa, hai người trẻ tuổi cũng có cơ hội nói chuyện thêm với nhau. Hách Phong không ngờ một tiểu thư có thân phận như vậy mà tính cách lại vô cùng dịu dàng, trong lòng càng thích hơn rất nhiều. Tạ Tân cũng cảm thấy Hách Phong quả thực đúng như lời cha nói, là người có kiến thức có sự nhường nhịn không thừa cơ lấn áp, trong lòng đối với hắn vô cùng khâm phục, nghiễm nhiên đặt hắn vào vị trí phu quân tương lai. Tại phương diện này Tạ Tân hoàn toàn giống tính cách của Vân thị, coi phu là trời nghe theo phu quân, tính cách dịu ngoan đến không thể tốt hơn, vừa đúng với mong muốn của Hách Phong.
Hai bên càng tiếp xúc càng vừa lòng.
Tháng chạp, Hách gia liền tới đón tức phụ, Hầu phủ đưa ra không ít của hồi môn, tuy không nói là "mười dặm hồng trang", nhưng một vài dặm vẫn phải có, lấp đầy tiểu viện tử của Hách gia.
Tòa nhà của Hách Phong là do phụ mẫu lưu lại, không lớn không nhỏ, hai cửa chính hai cửa sau, tổng cộng khoảng mười gian phòng, có mười mấy người hầu, nội viện ngoại viện đều sắp xếp ngăn nắp. Đệ đệ của Hách Phong tên Hách Du, từ mười tuổi đã vào thư viện một tháng mới trở về một lần, bởi vì muốn thi đồng sinh nên việc học rất khẩn trương, chỉ trở về hai ngày uống rượu mừng của ca ca xong là quay lại thư viện ngay.
Bởi vì vừa xuất giá nên Tạ Hộ muốn theo tỷ tỷ đến Hách gia trụ lại, không chỉ có nàng mà còn Tạ Thiều nữa. Bọn họ suốt ngày bị nhốt trong Hầu phủ không có lý do chính đáng để ra cửa, lúc này dựa vào hôn sự của Tạ Tân mà bọn họ tung hoành một phen cho thỏa sức.
Hách Phong cũng rất hào sảng hiếu khách, nghe nói tiểu di và tiểu cữu tử muốn tới liền sai người an bài hai phòng lớn bên cạnh chủ viện, bố trí bày biện lại rất chu đáo, tuy không thể xa hoa như ở Hầu phủ nhưng sạch sẽ ngăn nắp lịch sự tao nhã thoải mái thanh tân. Không có người lớn quản thúc nên Tạ Hộ cùng Tạ Thiều cảm nhận được sự tự do chưa bao giờ từng có, hai người ở đó vui đến quên cả trời đất. Ngược lại Tạ Tân cảm thấy rất là không ổn, thúc giục vài lần kêu hai người hồi phủ nhưng đều bị Tạ Hộ và Tạ Thiều cự tuyệt, luôn miệng nói "chỉ ở thêm vài ngày", chỉ là vài ngày lại tiếp nối vài ngày vậy mà đã ở gần một tháng. Tạ Tân vừa vui lại vừa lo, ngược lại Hách Phong lại an ủi nàng.
Cũng may đây là thời gian tân hôn của hai người họ, Tạ Tân ngày đêm bị Hách Phong hán tử huyết khí sung mãn "lăn lộn" không còn sức để đi quản hai con ngựa hoang được cởi cương kia, bèn cứ để mặc kệ bọn họ.
Mà thời gian này sở dĩ Tạ Hộ và Tạ Thiều muốn ăn vạ trong nhà tỷ phu, thứ nhất là vì tự do, thứ nhì cũng vì hai người muốn bí mật lập kế sinh nhai.
Sau lần trước Tạ Thiều kiếm lời từ năm lượng vàng đầu tiên, hai huynh muội cảm giác sâu sắc tầm quan trọng của tiền bạc. Nếu không nhờ Tạ Thiều bí quá hoá liều dùng năm lượng vàng kiếm lời mười vạn lượng bạc, hiện giờ quan chức của Tạ Cận làm sao có thể tới tay? Nếu quan chức không tới tay thì khi bị La đại nhân tung chiêu dụ hoặc như vậy, Tạ Cận sao có thể cự tuyệt một cách dứt khoát? Cho nên mới nói tiền bạc thật sự vô cùng cần thiết. Thế nhân luôn chê bai kẻ nhuốm hơi tiền, chỉ là trên đời này có bao nhiêu người có thể không coi trọng tiền tài, chỉ dựa vào "ăn gió uống nước lã" là có thể sống sót sao?
Đừng giỡn!
Cho nên Tạ Hộ thừa dịp lúc này rời Hầu phủ bèn lôi Tạ Thiều tới cùng nhau thương nghị ra một kế sinh nhai, hai người muốn chung sức mở cửa hàng kiếm tiền, Tạ Hộ lên kế hoạch, Tạ Thiều chạy mặt ngoài. Hai huynh muội tính toán quyết định trước tiên sẽ mở tửu lầu, rốt cuộc thức ăn không cần nhiều vốn lại mau kiếm lời, làm ăn dựa vào phục vụ người khác. Ý tưởng này lại "không mưu mà hợp" với Tạ Thiều, từ trước hắn từng có ý mở tửu lầu, chỉ là không có điều kiện cùng cơ sở. Tửu lầu chỉ cần mở ra, nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày không cần vốn nhiều, quan trọng nhất là làm sao để mở được tửu lầu, đây mới là một quá trình tương đối khó: thứ nhất là phải tuyển mặt bằng, thứ nhì là phải trang hoàng cửa tiệm, hai điều kiện này đều đòi hỏi tiền bạc và công phu. Trước đây Tạ Thiều làm sao có đủ tiền bạc để làm vốn, nhưng hôm nay đã khác xưa rồi, số lợi nhận lần trước hắn kiếm được, trừ đi ba vạn lượng mua chức quan cho Tạ Cận, huynh muội bọn họ còn nắm trong tay bảy vạn lượng bạc, thuê được một cao lâu ba tầng ở phố Chu Tước đoạn đường phồn hoa nhất. Tạ Thiều từ nhỏ đã trà trộn khắp phố phường, quen biết đủ mọi thành phần trong giang hồ, hơn nữa thần kỳ ở điểm mỗi một hạng người đều coi hắn như huynh đệ ruột thịt rất tín nhiệm để kết giao, Tạ Thiều chỉ cần ngỏ lời liền có người đề cử thợ thủ công tốt nhất. Tửu lầu được trang hoàng xong, Tạ Thiều lại mời chào mấy đầu bếp về làm, nghe nói đều là đại sư phụ của đại tửu lâu trong thành, Tạ Thiều là người hào sảng, lại ra giá cao, không lo không tìm được sư phụ tốt nhất làm đầu bếp chính.
Cứ bận rộn như vậy gần một tháng, hai huynh muội rốt cuộc được như ý nguyện khai trương tửu lầu, đặt tên là Phúc Nguyên lâu. Phí tổn mở tửu lầu tổng cộng hết một vạn một ngàn lượng, trong đó tiền thuê nhà cùng trang hoàng là tốn nhiều nhất, mặt khác chính là tiền lương của đầu bếp và tiểu nhị. Tiền lương của Phúc Nguyên lâu cao nhất kinh thành, nhưng yêu cầu tố chất của tiểu nhị và đầu bếp cũng tối cao, ngay cả tiểu nhị chạy bàn cũng phải biết đọc biết viết, đầu bếp phải xuất thân từ tửu lầu có danh, mỗi người đều phải có cả trăm món sở trường ngon đặc biệt, có hai vị thậm chí còn là Ngự trù vừa xuất cung là được Tạ Thiều mời lại liền. Tạ Thiều quyết tâm làm cho Phúc Nguyên lâu trở thành đệ nhất tửu lâu trong kinh thành: khẩu vị ngon nhất, trang hoàng đẹp nhất, tiếp đãi ân cần nhất, phong nhã lịch sự nhất, giá cả đắt nhất!
Để đạt được nhiều đệ nhất như vậy, nhất định phải có người như Tạ Thiều quanh năm trà trộn chốn giang hồ, lại không thể thiếu tài chính, còn phải biết xử lý mọi chuyện, biết người biết ta. Lần đầu tiên Tạ Hộ được mở mang kiến thức về năng lực của Tạ Thiều, tuy tuổi không lớn nhưng lại quen biết rất nhiều bằng hữu, tuy những bằng hữu này đều không phải xuất thân cao quý vương hầu công tướng gì, nhưng chỉ gặp qua liền biết đều là loại người hào khí ngất trời chịu vì huynh đệ giúp bằng hữu không tiếc cả mạng sống; sự thật cũng xác minh điều đó, chỉ cần Tạ Thiều lên tiếng là có rất nhiều người tới cửa giúp hắn làm việc, khí thế như sấm rền gió cuốn.
Tạ Hộ để kệ Tạ Thiều buôn bán như thế nào, nàng chỉ giúp ý kiến trong việc chọn mặt bằng, trước khi khai trương giúp đỡ bố trí trang hoàng tửu lầu. Nhưng khiến Tạ Thiều ngạc nhiên nhất chính là, muội muội này thật không hổ là con mọt sách ngày đêm khổ học, tuổi tuy còn nhỏ nhưng kiến thức rất rộng, từ trang trí đến mua sắm đều làm nhanh nhẹn, thậm chí còn biết tính sổ sách, cái này mới thật khiến Tạ Thiều rửa mắt mà nhìn. Phải biết rằng khai trương cửa hàng quan trọng nhất chính là có người tính toán chi thu, cho dù Tạ Thiều có thể chạy việc giao tiếp bên ngoài rất tốt nhưng đụng đến trương mục thì mơ màng hồ đồ, cũng không phải loại người có thể nhẫn nại ngồi xuống tính sổ, vừa lúc Tạ Hộ lại rất điêu luyện để lấp vào vị trí thiếu hụt này, không gì thích hợp hơn là hoàn toàn giao việc sổ sách chi thu cho muội muội ruột thịt nắm giữ.
Bận rộn một hồi mà đã qua một tháng.
Vân thị có hiền từ dễ dãi cách mấy cũng không thể chịu được nhi nữ ở bên ngoài một thời gian dài tha hồ quậy phá như vậy, bà phái xe ngựa trong phủ tới Hách gia lãnh Tạ Hộ và Tạ Thiều trở về.
Xe ngựa đến Quy Nghĩa Hầu phủ, Tạ Thiều xuống xe trước sau đó xốc lên màn xe cầm tay Tạ Hộ đỡ nàng xuống. Đang muốn vào cửa thì thấy một đoàn người đi ra từ cửa chính của Hầu phủ, là Đại công tử Tạ Trọng cùng Tam công tử Tạ Triều, còn có mấy học sinh trong thư viện vừa nói vừa cười đi ra, mà ở phía sau bọn họ còn có một cặp làm Tạ Hộ lóe mắt, Lý Trăn và Tạ Hành!
Thật là oan gia ngõ hẹp!
Tạ Hành tựa hồ cũng thấy được Tạ Hộ, trên mặt nặn ra một nụ cười ngọt ngào ngây thơ vô tà chạy tới trước mặt Tạ Hộ, ôm lấy cánh tay Tạ Hộ rồi cất giọng mềm dẻo đến mức dính răng nói: “Ngũ muội muội đã về rồi. Mấy ngày này ta nhớ muội muốn chết.”
“...”
Thình lình nổi lên một tầng da gà, Tạ Hộ nhìn Tạ Hành không biết đáp lại lời nói giả dối đến mức tận cùng này như thế nào, còn chưa mở miệng thì Tạ Hành đã kéo nàng đến trước mặt Lý Trăn, dùng bộ điệu tỷ muội hữu ái giới thiệu với Lý Trăn: “Lý ca ca, đây là Ngũ cô nương của Hầu phủ chúng ta, vị kia là ca ca ruột thịt, Nhị công tử của Hầu phủ.” Lý Trăn cùng Tạ Thiều và Tạ Hộ đều đã gặp qua, cho dù Tạ Hành không giới thiệu thì hắn cũng quen biết, chỉ là người khác nghe Tạ Hành giới thiệu như vậy giống như nàng ta thân thiết với hắn lắm. Lý Trăn xưa nay ôn hòa, tuy rằng lúc này bị người đưa lên kệ phô trương cũng chỉ nhìn lướt qua Tạ Hành mà không nói gì.
Tạ Hành giới thiệu làm cho Tạ Thiều cũng không bình tĩnh được, nhìn Tạ Hành như đang nhìn yêu quái nhưng cũng không giáp mặt phát tác, chỉ đi đến trước mặt Lý Trăn ôm quyền chào hỏi: “Xuân Sơn huynh, đã lâu không gặp.”
Lý Trăn cũng đáp lễ với Tạ Thiều: “Duy Trinh huynh, đã lâu không gặp.” Quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Hộ, cũng gật đầu chào hỏi: “Ngũ cô nương mạnh khỏe.”
Tạ Hộ nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc nhưng không hề thấy gợn sóng trong lòng, chỉ ngọt ngào cười, đem đôi tay đặt ở bên hông, nhún người thi lễ kiểu khuê tú, thản nhiên chào hỏi: “Xuân Sơn công tử mạnh khỏe.”
Lý Trăn thấy nàng thần sắc thoải mái, khuôn mặt nhỏ càng thêm minh diễm động lòng người, ở dưới ánh mặt trời mùa đông càng hiện ra sự thanh nhã tiêu sái, tựa hồ trời hơi lạnh nên chiếc mũi xinh xân bị đông lạnh đến đỏ lên nhìn ngây thơ đáng yêu, một đôi mắt trong sáng đen bóng như hắc diệu thạch, lông mi vừa dầy vừa dài khiến đôi mắt càng trở nên hấp dẫn, mỗi khi nàng chớp mắt hàng mi như cánh bướm khép mở tuyệt đẹp, làm tăng thêm sự linh động cho khuôn mặt nõn nà với đôi gò má phớt hồng như đóa hoa đào đầu xuân. Lý Trăn thầm cảm thấy kỳ quái, trước đây cũng đã từng gặp Tạ tiểu ngũ, vậy sao chưa phát giác nàng lại linh động lịch sự tao nhã kiều mỹ như vậy, nhất thời có chút nhìn ngây người.
Tạ Hành chú ý nhìn vẻ mặt của hắn, âm thầm cắn môi dưới, lúc này mới tiến lên chắn giữa hai người nói: “Tài học của Xuân Sơn công tử rấy đáng nể, ta vừa mới gảy một khúc, có chỗ không hiểu phải thỉnh giáo huynh ấy. Ngũ muội muội có thắc mắc gì về cầm nghệ muốn hỏi Xuân Sơn công tử không? Huynh ấy rất lợi hại cái gì cũng biết.”
Tạ Hộ nhìn Tạ Hành cố gắng nén cười, bộ dáng che chắn này giống y như lúc mình còn nhỏ mỗi lần nhìn thấy Lý Trăn cũng làm như vậy, không cho phép bất cứ nữ nhân nào tới gần hắn, không để trong mắt hắn có hình ảnh nữ nhân khác.
Một đời này của Tạ Hộ không muốn có bất kỳ dính dáng nào với hai vị này. Lý Trăn thích Tạ Hành thì cứ việc thích đi, dù sao nàng sẽ không bao giờ sa chân vào vại mật nữa, chỉ khiến cho bản thân không được nếm chút ngọt ngào nào, ngược lại vướng sâu vào trong vũng lầy khổ không nói nổi.
Tạ Hộ ngây thơ vô tà cười cười, nói với bọn họ: “Xuân Sơn công tử đương nhiên là lợi hại, chỉ tiếc muội không hề hứng thú với cầm, thật ra muội chỉ thích thêu hoa mà thôi, Xuân Sơn công tử cũng biết chứ? Nếu biết thì có thể chỉ điểm muội một chút.”
Tạ Hành kỳ quái nhìn Tạ Hộ rồi nhẹ nhàng thở ra, nhưng đồng thời cảm thấy nàng quá thất lễ. Lý Trăn tốt tính làm bộ không nghe ra lời châm chọc của Tạ Hộ, thong dong nói: “Thêu hoa thì ta không biết, chỉ sợ không giúp được Ngũ cô nương. Duy Trinh huynh, lần tới chúng ta lại cùng nhau uống trà luận thơ, hôm nay không thể ở lâu.”
“Xuân Sơn huynh mời.”
Lý Trăn vốn cũng không phải khách nhân do Tạ Thiều mời đến phủ, Tạ Thiều đương nhiên không có đạo lý gì để giữ lại. Thấy Tạ Trọng và Tạ Triều đưa tiễn xong những học sinh đó, hắn cũng kéo Tạ Hộ vào phủ, không hề muốn tiếp xúc thêm với đại phòng và tam phòng.
Tiểu lão gia đây trong lòng còn nghẹn một cổ tử khí. Tuy Tạ Tân đã xuất giá, hơn nữa còn gả cho người không tệ chút nào, nhưng cũng không có nghĩa hắn nguyện ý để người khác tính kế tỷ muội ruột của mình. Chuyện này nếu không nhờ cha hắn "dùng dao sắc chặt đay rối" không để tam phòng Tôn thị thực hiện được kế hoạch, nếu phải thật sự gả Tạ Tân cho lão già hơn năm mươi tuổi kia, chỉ sợ nhị phòng bọn họ sau này rốt cuộc đừng mong ngẩng đầu lên làm người.
Cũng giống như Tạ Cận nói, món nợ này bọn họ sẽ nhớ kỹ, một ngày nào đó nhất định sẽ đòi lại.