Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi
  3. Chương 184
Trước /265 Sau

Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Chương 184

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Ca ca, ăn cái này đi, ngon lắm.”

“Ừ, Tiểu Vũ, ăn cá nè, ta lấy xương ra hết rồi.”

“Dạ, ca ca là tốt nhất.”

Nhìn cảnh tượng ấm áp bên kia, nhìn lại bên mình một người lẻ bóng. Tạ Vãn Phong trừng mắt, đặt bát cơm trên tay xuống.

Bên mình đồ ăn cũng không tệ, những chẳng hiểu sao lại ăn không vào.

Hay nhỉ, có người ăn cơm mà cũng thật là hạnh phúc.

Nhịn không được nhìn về phía kia, trong lòng Tạ Vãn Phong âm thầm hâm mộ.

Thật là, sao hắn lại bị đối xử như vậy chứ. Tạ Vãn Phong hắn đâu có thiếu nữ nhân.

Lắc đầu, Tạ Vãn Phong lại nhìn hai cái người đang ngọt ngào kia, hắn cảm thấy cảnh đó thật là mắc ói.

Dừng, hắn nào có lạ gì, không có nữ nhân kia bám lấy hắn càng vui vẻ, nhàn nhã. Xoay người, Tạ Vãn Phong trở về phòng.

Đây là điển hình của việc ăn không được nho thì nói nho chua đó.

Tóm lại, vì Mai Vũ kiên quyết không muốn nói chuyện với Tạ Vãn Phong nên kết quả là từ sau đêm ở bờ sông về, Mai Vũ vẫn bám lấy Hoa Tử Nguyệt, coi Tạ Vãn Phong như không khí.

Mà mỗi ngày Hoa Tử Nguyệt đều phải ra ngoài tìm tin tức.

Từ khi nhận được tin Đông Thần Hạo lên làm Hoàng Đế, sẽ chính thức đăng cơ vào tháng tám thì trong lòng hắn liền mơ hồ cảm thấy bất an.

Đông Thần Hạo chắc chắn là đã động tâm với Mai Vũ. Hắn nhất định phải xử lý mọi thứ trước khi có chuyện gì đó xảy ra. Còn nữa, phải nhanh chóng cứu Bách Bất Duy và Liễu Hành Vân ra.

Sau khi ăn xong, Mai Vũ ngoan ngoãn tìm một chỗ ngủ. Hoa Tử Nguyệt lại đi ra ngoài.

Chỗ Mai Vũ ngủ đối diện với cửa sổ phòng Tạ Vãn Phong. Gió thổi qua những bụi hoa, những cánh hoa rơi nô đùa bên cạnh nàng.

Tạ Vãn Phong đang đọc sách bên cửa sổ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mặt trời xuyên qua kẻ lá, chiếu lên mặt nàng. Dưới ánh nắng loang lỗ, dung mạo nàng làm say cả biển hoa.

Quyển sách trên tay hắn đang mở ra một trang.

Trên đó viết: Hà lan nguyệt vãn chính kiều lại, mạc lạc nùng thái tố nhan triển.

Ha ha, đây chẳng phải là đang nói về nàng sao?

Một người không phấn son đậm màu nhưng vẫn mang một vẻ đẹp lóa mắt, không phải là nàng sao?

Ngón tay thon dài của hắn vuốt ve câu thơ kia. Tạ Vãn Phong nghiêng đầu, nở nụ cười. Hoa đào cũng không thể sánh bằng gương mặt diễm lệ kia, một thoáng mỉm cười, kinh tâm động phách.

Đặt quyển sách xuống, Tạ Vãn Phong bắt đầu mài mực. Hắn muốn vẽ một bức, lưu lại khoảnh khắc mỹ lệ này vào lòng mình, đồng thời cũng dùng ngòi bút của mình ghi dấu lại.

Gió dìu dịu thổi, vô cùng dịu dàng vuốt ve lên tóc hắn. Mà nữ tử đang an tĩnh ngủ dưới màn hoa rơi kia vẫn không hay biết.

Gió mùa chiều hạ lướt qua, nam tử kia mặc sam y trắng, tay cầm bút lông, vẽ lại dáng vẻ an tĩnh ngủ như tiên nữ của nàng trên giấy Tuyên Thành.

Hắn sẽ nhớ rõ về buổi chiều bí mật ở Bách Lý Phong Vân Thành này.

Có một nam tử đang vẽ nữ tử mình thích nhất lên giấy Tuyên Thành.

Trên trang giấy, màu đỏ nổi bật. Đó là màu sắc của sinh mệnh, là màu sắc thuộc về nữ tử kia.

Hu hu! Hắn hận cái nhà giam này!

Với Liễu Hành Vân, đây là một nơi cực kỳ khủng bố.

Đây là cái mà người ta hay nói “vết thương đã lành nay lại rỉ máu.”. Cái miệng của hắn đáng ghét của hắn!

Rãnh rỗi không có việc gì làm, muốn giết thời gian lại đi hỏi tại sao người ta vào đây.

Tuy ở trong tù thì đây là chuyện bình thường. Nhưng tại sao xung quanh hắn toàn là những tên bệnh thần kinh cấp độ cao thế này?

Một đại thúc mộng du đã đủ đả kích hắn rồi.

Ai ngờ còn một tên làm

q4---chuong-44-1533701075.772.jpg

Quảng cáo
Trước /265 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sự Chiếm Hữu Đến Đáng Sợ

Copyright © 2022 - MTruyện.net