Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong ánh chiều tà chưa từng tắt ở dãy núi đó, Mai Vũ đã ảo tưởng vô số lần. An Thiếu Hàn sẽ đứng trước mặt nàng, nói với nàng rằng: Mai Vũ, ta không thể không có nàng.
Nàng tin nếu có một khắc như thế, nhất định An Thiếu Hàn sẽ không lấy thân phận Vương Gia để nói với nàng điều đó.
Đứng trên lễ đường, nàng thật sự tận mắt chứng kiến ảo tưởng thành hiện thực.
Chàng mặc hắc y, vẫn là dáng vẻ đẹp mắt không đổi trong trí nhớ, so với vô số thứ trong ảo tưởng của nàng…lòng Mai Vũ tan nát.
Vì nam tử kia toàn thân đầy máu, vì nụ cười của chàng, dáng vẻ vô lực vươn tay về phía nàng.
Phải trải qua những thứ gì, đau lòng bao nhiêu chàng mới có thể kiên định đứng trước mặt ta, sao ta có thể tàn nhẫn quên đi, sao ta có thể?
Bước chân lảo đảo, Mai Vũ không nói nên lời, chân vẫn vô thức bước về phía trước.
“Nàng muốn đi đâu!” Một tiếng rống to truyền tới, có người giữ chặt lấy tay nàng.
Mai Vũ ngẩng đầu, đôi mắt chứa đầy nước mắt nhìn Đông Thần Hạo.
Tay Đông Thần Hạo nắm chặt, từ đôi mắt kia, dường như hắn đã thấy được điều nàng muốn biểu đạt.
Mai Vũ cắn môi, không nói gì, lắc đầu với Đông Thần Hạo.
“Nàng đã nói sẽ không rời khỏi ta! Nàng đã thề!” Đông Thần Hạo run rẩy, đỡ lấy Mai Vũ đang loạng choạng.
Dường như hắn muốn dùng hết sinh mạng để chỉ trích nàng.
Mai Vũ, không phải nàng đã hứa rồi sao?
Nàng đã hứa sẽ không phản bội ta.
Mai Vũ chỉ khóc, nghẹn ngào, một câu cũng không nói nên lời.
Nàng không cách nào nói với Đông Thần Hạo, nam nhân đang đứng dưới kia là nam nhân nàng đã yêu đến hai lần.
Thân thể cảm giác không sai, tình cảm cũng không phải ảo giác. Nên dù quên chàng, nàng vẫn sẽ lại yêu.
Vì Mai Vũ yêu An Thiếu Hàn.
Sợi dây tơ hồng của chàng vẫn đang ở trên tay nàng, nàng trốn không thoát, cũng không muốn thoát khỏi.
Nàng từng thề nếu có một ngày An Thiếu Hàn nói ra câu kia, nàng nguyện dù có phải chết cũng sẽ ở bên chàng.
Bây giờ, hãy cho nàng chạm vào chàng một lần nữa đi.
Nàng không muốn lại ở trong nước bất lực nhìn chàng, lần này nàng muốn nắm lấy bàn tay đang vươn ra đó.
Tình yêu không thể dùng những lời nói dối để lấp đầy, Mai Vũ không thích Đông Thần Hạo, từ trước đến giờ cũng không yêu.
“Buông ra đi.” Cầm lấy ống tay áo của Đông Thần Hạo , Mai Vũ cầu xin.
Thả ta đi đi, cho dù chết ta cũng muốn chết cùng chàng.
Đôi mắt Đông Thần Hạo dần mất đi màu đen vốn có, dần trở nên đỏ rực.
Rốt cuộc nàng vẫn muốn đi theo người khác? Cuối cùng nàng cũng không chọn ta?
Thì ra ta là kẻ đáng thương nhất trên đời này…
Người yêu ta đã rời đi.
Người ta yêu, người ta muốn giữ lại cũng muốn rời khỏi ta.
Hít sâu, Đông Thần Hạo kìm nén cảm giác muốn khóc, lớn tiếng ra lệnh cho người bên dưới: “Giết hắn cho ta!”
Đôi mắt Mai Vũ mở to, hoảng sợ nhìn Đông Thần Hạo.
Vành mắt đỏ lên, Đông Thần Hạo cười buồn: “Mai Vũ, ta không thể thả nàng. Chỉ cần hắn chết là xong đúng không? Chỉ cần hắn chết sẽ không ai giành nàng với ta nữa.”
Bốn phía ồn ào, hỗn loạn, càng ngày càng có nhiều người vọt tới trước mặt An Thiếu Hàn.
Hai người đứng xa xa nhìn nhau.
Mai Vũ lớn tiếng nói: “Ta nguyện cùng chàng đồng cam cộng khổ dưới Bích Lạc Hoàng Tuyền, chàng cứ thẳng tay làm đi.”
An Thiếu Hàn nhếch môi cười rạng rỡ.
Mặt Trời trên cao bỗng bị nụ cười của nam tử kia làm mất đi vẻ rực rỡ.
Vũ khí trong tay vung ra, quét ra ngàn tầng gợn sóng.
Mai Vũ an tâm mỉm cười.
Chàng đã nói, nam nhân phải chết trên chiến trường.
Vậy bây giờ, Chiến Thần vì ta mà chiến đấu, xin chàng hãy để bọn ta tiễn đưa.
Quay đầu lại, Mai Vũ điềm tĩnh nhìn Đông Thần Hạo, khẽ cười: “Ngài không xấu, thật đấy. Đông Thần Hạo, thật ra ta chỉ cần mạng của Gia Cát Trần, không cần mạng của ngài, vì ta biết ngài không phải người xấu. Ta cũng biết lời ngài nói ra sẽ không đổi ý. Vậy lời thề của ta với Tây Thự, ta không lo lắng, vì ngài sẽ tuân thủ. Đa tạ ngài từ trước đến nay vẫn xem trọng ta. Nhưng Mai Vũ chỉ là một người phàm tục, là con chim sẻ chưa từng muốn bay lên cành cao, nên ta phụ ngài rồi. Ta hi vọng từ nay ngài sẽ nhớ rõ lời ta nói, làm một vị Vương giả chân chính không chỉ phải có thủ đoạn và dã tâm mà còn phải có được sự khoan dung độ lượng và nhân đức. Ngài sẽ trở thành một vị Hoàng đế tốt.”
Gió thổi bay tóc nàng, hồng y của nàng, dường như nàng sắp bay đi.
Đôi mắt Đông Thần Hạo dần mở lớn.
Máu, có máu chảy ra từ khóe miệng nàng, sau đó càng lúc càng có nhiều máu trào ra từ miệng nàng.
Đông Thần Hạo sợ hãi đưa tay về phía nàng.
“Mai…Mai Vũ…nàng sao vậy?”
Muốn dùng tay chạm lấy nàng, nàng từ từ ngã xuống, như lá bay theo gió, bay xuống trước mặt hắn.
Đông Thần Hạo vội vàng đón lấy cơ thể nàng, sợ hãi hỏi dồn: “Mai Vũ, rốt cuộc là nàng bị sao vậy?”
Mai Vũ không nhịn được mỉm cười.
A…thời tiết hôm nay thật tốt.
“Có phải ta sắp chết rồi không? Tốt quá, cuối cùng ta cũng có thể ở bên những người quan trọng với ta cùng ngắm phong cảnh mỹ lệ rồi…”
“Mai Vũ, nàng đừng làm ta sợ.” Đông Thần Hạo lo lắng không ngừng lau đi vết máu chảy ra từ khóe môi nàng, sợ hãi nói.
Nước mắt như muốn lao ra khỏi hốc mắt.
Mai Vũ chớp mắt, nhìn gương mặt gầy gò của hắn, lắc đầu, dịu dàng dặn dò: “Ngài không còn là trẻ con nữa, ngài là Đông Thần Vương, không thể động tình, càng không thể khóc. Thực xin lỗi, ta đã ăn Liên Tâm Qủa, trái tim của ta và An Thiếu Hàn gắn kết với nhau. Cho nên nếu chàng chết ta cũng sẽ chết. Xin lỗi, ta chưa từng nói với ngài. Dù như vậy thật có lỗi nhưng ta muốn chết bên chàng.”
Yêu một người không hề sai.
Nàng biết, nhưng chỉ đành xin lỗi, tình yêu không thể khống chế được.
Nàng chỉ có thể nói xin lỗi Đông Thần Hạo.
Bả vai Đông Thần Hạo run rẩy, nước mắt không nén được rơi xuống.
Không cần dịu dàng với hắn như vậy, đừng để hắn nhìn nàng như vậy nữa.
Hắn đã nói sẽ không để nàng biến thành dáng vẻ này nữa nhưng tại sao nàng ở bên mình lâu như vậy…
Hắn vẫn không ngăn được, nàng vẫn trở thành cái dạng này.
Dáng vẻ vừa dịu dàng vừa đau thương, ta đã nói sẽ không để nàng như vậy nữa…
Thoát khỏi vòng ôm của Đông Thần Hạo, Mai vũ cố gắng đi về hướng An Thiếu Hàn.
Tóc Đông Thần Hạo hỗn loạn, thở hổn hển, nhìn mảng máu lớn.
Con người có nhiều máu vậy sao?
Nàng đã chảy rất nhiều máu, tại sao lại còn chảy nhiều máu như vậy?
Tại sao nàng cứ phải cho ta nhìn thấy vẻ đau khổcủa nàng?
Nàng không biết là mỗi đêm, mỗi đêm ta đều ảo tưởng sẽ cho nàng hạnh phúc.
Tại sao những người kia có được nụ cười của nàng, có được niềm vui cùng nàng, có trong từng cảnh trong mơ của nàng mà ta chỉ bên nàng một đêm trọn vẹn cũng không thể?
Chắc nàng không mơ thấy ta, không nhớ đến ta, cũng không vui vì ta, không hạnh phúc vì ta. Mà ta thì vẫn luôn cưỡng cầu.
Nước mắt không ngừng rơi, ánh mắt hắn luôn nhìn Mai Vũ, Đông Thông Hạo đau khổ nhắm mắt lại.
Dừng lại, dừng lại đi, không thể để nàng đổ máu nữa.
“Dừng lại hết đi! Dừng lại! Để hắn lên đây.” Bi phẫn đấm xuống mặt đất, Đông Thần Hạo ra lệnh.
Tất cả mọi người dừng lại, một lúc lâu vẫn không kịp phản ứng.
Dần dần đám người xôn xao tách ra, tạo thành một con đường cho nam tử bị thương, toàn thân đầy máu kia.
Thở hổn hển, An Thiếu Hàn cười, đứng dậy nhấc từng bước nặng nề bước lên.
Chàng muốn đi tới, đến bên nàng, nắm đôi tay chàng đã buông vô số lần. Nhưng chân chàng không ngừng chảy máu, đã mất cảm giác, không thể khống chế được.
Chàng không thể bước lên.
Mọi người nhìn chàng, nhìn thân thể chàng ngã xuống trong nháy mắt.
Mọi người cho rằng chàng không bò nổi, cho rằng chàng sẽ gục ở nơi đó. Nhưng không phải, chàng động, dùng tay và tinh thần vững vàng leo lên từng bậc thang.
An Thiếu Hàn cuối cùng cũng đã hiểu được.
Ngày ấy trong hoa viên của Vương Phủ, tâm trạng của Mai Vũ khi nói cho dù phải bò cũng sẽ đến chỗ hai người kia.
Mai Vũ, ta đang dần hiểu được cảm giác của nàng.
Vì nhớ thương, cho dù bò cũng phải tới được nơi cần tới, nên nàng mới có thể kiên trì như thế.
Bây giờ ta muốn nói với nàng rằng: Dù có bò, ta cũng sẽ bò đến bên nàng.
Vì thế…nàng hãy cảm nhận tâm trạng của ta lúc này đi.
Cảm nhận sức nặng tình yêu của ta.
Trong ánh chiều tà chưa từng tắt ở dãy núi đó, Mai Vũ đã ảo tưởng vô số lần. An Thiếu Hàn sẽ đứng trước mặt nàng, nói với nàng rằng: Mai Vũ, ta không thể không có nàng.
Nàng tin nếu có một khắc như thế, nhất định An Thiếu Hàn sẽ không lấy thân phận Vương Gia để nói với nàng điều đó.
Đứng trên lễ đường, nàng thật sự tận mắt chứng kiến ảo tưởng thành hiện thực.
Chàng mặc hắc y, vẫn là dáng vẻ đẹp mắt không đổi trong trí nhớ, so với vô số thứ trong ảo tưởng của nàng…lòng Mai Vũ tan nát.
Vì nam tử kia toàn thân đầy máu, vì nụ cười của chàng, dáng vẻ vô lực vươn tay về phía nàng.
Phải trải qua những thứ gì, đau lòng bao nhiêu chàng mới có thể kiên định đứng trước mặt ta, sao ta có thể tàn nhẫn quên đi, sao ta có thể?
Bước chân lảo đảo, Mai Vũ không nói nên lời, chân vẫn vô thức bước về phía trước.
“Nàng muốn đi đâu!” Một tiếng rống to truyền tới, có người giữ chặt lấy tay nàng.
Mai Vũ ngẩng đầu, đôi mắt chứa đầy nước mắt nhìn Đông Thần Hạo.
Tay Đông Thần Hạo nắm chặt, từ đôi mắt kia, dường như hắn đã thấy được điều nàng muốn biểu đạt.
Mai Vũ cắn môi, không nói gì, lắc đầu với Đông Thần Hạo.
“Nàng đã nói sẽ không rời khỏi ta! Nàng đã thề!” Đông Thần Hạo run rẩy, đỡ lấy Mai Vũ đang loạng choạng.
Dường như hắn muốn dùng hết sinh mạng để chỉ trích nàng.
Mai Vũ, không phải nàng đã hứa rồi sao?
Nàng đã hứa sẽ không phản bội ta.
Mai Vũ chỉ khóc, nghẹn ngào, một câu cũng không nói nên lời.
Nàng không cách nào nói với Đông Thần Hạo, nam nhân đang đứng dưới kia là nam nhân nàng đã yêu đến hai lần.
Thân thể cảm giác không sai, tình cảm cũng không phải ảo giác. Nên dù quên chàng, nàng vẫn sẽ lại yêu.
Vì Mai Vũ yêu An Thiếu Hàn.
Sợi dây tơ hồng của chàng vẫn đang ở trên tay nàng, nàng trốn không thoát, cũng không muốn thoát khỏi.
Nàng từng thề nếu có một ngày An Thiếu Hàn nói ra câu kia, nàng nguyện dù có phải chết cũng sẽ ở bên chàng.
Bây giờ, hãy cho nàng chạm vào chàng một lần nữa đi.
Nàng không muốn lại ở trong nước bất lực nhìn chàng, lần này nàng muốn nắm lấy bàn tay đang vươn ra đó.
Tình yêu không thể dùng những lời nói dối để lấp đầy, Mai Vũ không thích Đông Thần Hạo, từ trước đến giờ cũng không yêu.
“Buông ra đi.” Cầm lấy ống tay áo của Đông Thần Hạo , Mai Vũ cầu xin.
Thả ta đi đi, cho dù chết ta cũng muốn chết cùng chàng.
Đôi mắt Đông Thần Hạo dần mất đi màu đen vốn có, dần trở nên đỏ rực.
Rốt cuộc nàng vẫn muốn đi theo người khác? Cuối cùng nàng cũng không chọn ta?
Thì ra ta là kẻ đáng thương nhất trên đời này…
Người yêu ta đã rời đi.
Người ta yêu, người ta muốn giữ lại cũng muốn rời khỏi ta.
Hít sâu, Đông Thần Hạo kìm nén cảm giác muốn khóc, lớn tiếng ra lệnh cho người bên dưới: “Giết hắn cho ta!”
Đôi mắt Mai Vũ mở to, hoảng sợ nhìn Đông Thần Hạo.
Vành mắt đỏ lên, Đông Thần Hạo cười buồn: “Mai Vũ, ta không thể thả nàng. Chỉ cần hắn chết là xong đúng không? Chỉ cần hắn chết sẽ không ai giành nàng với ta nữa.”
Bốn phía ồn ào, hỗn loạn, càng ngày càng có nhiều người vọt tới trước mặt An Thiếu Hàn.
Hai người đứng xa xa nhìn nhau.
Mai Vũ lớn tiếng nói: “Ta nguyện cùng chàng đồng cam cộng khổ dưới Bích Lạc Hoàng Tuyền, chàng cứ thẳng tay làm đi.”
An Thiếu Hàn nhếch môi cười rạng rỡ.
Mặt Trời trên cao bỗng bị nụ cười của nam tử kia làm mất đi vẻ rực rỡ.
Vũ khí trong tay vung ra, quét ra ngàn tầng gợn sóng.
Mai Vũ an tâm mỉm cười.
Chàng đã nói, nam nhân phải chết trên chiến trường.
Vậy bây giờ, Chiến Thần vì ta mà chiến đấu, xin chàng hãy để bọn ta tiễn đưa.
Quay đầu lại, Mai Vũ điềm tĩnh nhìn Đông Thần Hạo, khẽ cười: “Ngài không xấu, thật đấy. Đông Thần Hạo, thật ra ta chỉ cần mạng của Gia Cát Trần, không cần mạng của ngài, vì ta biết ngài không phải người xấu. Ta cũng biết lời ngài nói ra sẽ không đổi ý. Vậy lời thề của ta với Tây Thự, ta không lo lắng, vì ngài sẽ tuân thủ. Đa tạ ngài từ trước đến nay vẫn xem trọng ta. Nhưng Mai Vũ chỉ là một người phàm tục, là con chim sẻ chưa từng muốn bay lên cành cao, nên ta phụ ngài rồi. Ta hi vọng từ nay ngài sẽ nhớ rõ lời ta nói, làm một vị Vương giả chân chính không chỉ phải có thủ đoạn và dã tâm mà còn phải có được sự khoan dung độ lượng và nhân đức. Ngài sẽ trở thành một vị Hoàng đế tốt.”
Gió thổi bay tóc nàng, hồng y của nàng, dường như nàng sắp bay đi.
Đôi mắt Đông Thần Hạo dần mở lớn.
Máu, có máu chảy ra từ khóe miệng nàng, sau đó càng lúc càng có nhiều máu trào ra từ miệng nàng.
Đông Thần Hạo sợ hãi đưa tay về phía nàng.
“Mai…Mai Vũ…nàng sao vậy?”
Muốn dùng tay chạm lấy nàng, nàng từ từ ngã xuống, như lá bay theo gió, bay xuống trước mặt hắn.
Đông Thần Hạo vội vàng đón lấy cơ thể nàng, sợ hãi hỏi dồn: “Mai Vũ, rốt cuộc là nàng bị sao vậy?”
Mai Vũ không nhịn được mỉm cười.
A…thời tiết hôm nay thật tốt.
“Có phải ta sắp chết rồi không? Tốt quá, cuối cùng ta cũng có thể ở bên những người quan trọng với ta cùng ngắm phong cảnh mỹ lệ rồi…”
“Mai Vũ, nàng đừng làm ta sợ.” Đông Thần Hạo lo lắng không ngừng lau đi vết máu chảy ra từ khóe môi nàng, sợ hãi nói.
Nước mắt như muốn lao ra khỏi hốc mắt.
Mai Vũ chớp mắt, nhìn gương mặt gầy gò của hắn, lắc đầu, dịu dàng dặn dò: “Ngài không còn là trẻ con nữa, ngài là Đông Thần Vương, không thể động tình, càng không thể khóc. Thực xin lỗi, ta đã ăn Liên Tâm Qủa, trái tim của ta và An Thiếu Hàn gắn kết với nhau. Cho nên nếu chàng chết ta cũng sẽ chết. Xin lỗi, ta chưa từng nói với ngài. Dù như vậy thật có lỗi nhưng ta muốn chết bên chàng.”
Yêu một người không hề sai.
Nàng biết, nhưng chỉ đành xin lỗi, tình yêu không thể khống chế được.
Nàng chỉ có thể nói xin lỗi Đông Thần Hạo.
Bả vai Đông Thần Hạo run rẩy, nước mắt không nén được rơi xuống.
Không cần dịu dàng với hắn như vậy, đừng để hắn nhìn nàng như vậy nữa.
Hắn đã nói sẽ không để nàng biến thành dáng vẻ này nữa nhưng tại sao nàng ở bên mình lâu như vậy…
Hắn vẫn không ngăn được, nàng vẫn trở thành cái dạng này.
Dáng vẻ vừa dịu dàng vừa đau thương, ta đã nói sẽ không để nàng như vậy nữa…
Thoát khỏi vòng ôm của Đông Thần Hạo, Mai vũ cố gắng đi về hướng An Thiếu Hàn.
Tóc Đông Thần Hạo hỗn loạn, thở hổn hển, nhìn mảng máu lớn.
Con người có nhiều máu vậy sao?
Nàng đã chảy rất nhiều máu, tại sao lại còn chảy nhiều máu như vậy?
Tại sao nàng cứ phải cho ta nhìn thấy vẻ đau khổcủa nàng?
Nàng không biết là mỗi đêm, mỗi đêm ta đều ảo tưởng sẽ cho nàng hạnh phúc.
Tại sao những người kia có được nụ cười của nàng, có được niềm vui cùng nàng, có trong từng cảnh trong mơ của nàng mà ta chỉ bên nàng một đêm trọn vẹn cũng không thể?
Chắc nàng không mơ thấy ta, không nhớ đến ta, cũng không vui vì ta, không hạnh phúc vì ta. Mà ta thì vẫn luôn cưỡng cầu.
Nước mắt không ngừng rơi, ánh mắt hắn luôn nhìn Mai Vũ, Đông Thông Hạo đau khổ nhắm mắt lại.
Dừng lại, dừng lại đi, không thể để nàng đổ máu nữa.
“Dừng lại hết đi! Dừng lại! Để hắn lên đây.” Bi phẫn đấm xuống mặt đất, Đông Thần Hạo ra lệnh.
Tất cả mọi người dừng lại, một lúc lâu vẫn không kịp phản ứng.
Dần dần đám người xôn xao tách ra, tạo thành một con đường cho nam tử bị thương, toàn thân đầy máu kia.
Thở hổn hển, An Thiếu Hàn cười, đứng dậy nhấc từng bước nặng nề bước lên.
Chàng muốn đi tới, đến bên nàng, nắm đôi tay chàng đã buông vô số lần. Nhưng chân chàng không ngừng chảy máu, đã mất cảm giác, không thể khống chế được.
Chàng không thể bước lên.
Mọi người nhìn chàng, nhìn thân thể chàng ngã xuống trong nháy mắt.
Mọi người cho rằng chàng không bò nổi, cho rằng chàng sẽ gục ở nơi đó. Nhưng không phải, chàng động, dùng tay và tinh thần vững vàng leo lên từng bậc thang.
An Thiếu Hàn cuối cùng cũng đã hiểu được.
Ngày ấy trong hoa viên của Vương Phủ, tâm trạng của Mai Vũ khi nói cho dù phải bò cũng sẽ đến chỗ hai người kia.
Mai Vũ, ta đang dần hiểu được cảm giác của nàng.
Vì nhớ thương, cho dù bò cũng phải tới được nơi cần tới, nên nàng mới có thể kiên trì như thế.
Bây giờ ta muốn nói với nàng rằng: Dù có bò, ta cũng sẽ bò đến bên nàng.
Vì thế…nàng hãy cảm nhận tâm trạng của ta lúc này đi.
Cảm nhận sức nặng tình yêu của ta.