Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ban đêm, Mai Vũ đợi đến khi phòng An Thiếu Hàn tắt đèn, lặng lẽ từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Mặc quần áo tương đối ít, Mai Vũ bí mật đến bên hồ. Mấy ngày trước thăm dò vuơng phủ, nàng liền phát hiện vị trí Lô Hoa trì thần bí này. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy trên nước, hoa lau màu trắng xinh đẹp phiêu đãng từng vòng lềnh bềnh nổi lên. Chẳng qua là cho tới bây giờ, cũng chưa có may mắn nhìn qua. Đi tới bờ sông, đem mặt nạ trên mặt lấy xuống. Mai Vũ không khỏi xúc động, trong bụi cỏ một người mặc hắc y nói: “Cô nương thật khó để nhìn thấy mặt ngươi, không dễ dàng a.” Liễu Hành Vân lộ ra khuôn mặt đen tới mức nhìn không rõ, mặt không biểu tình: “Sớm ngày đi ra ngoài, ngươi liền ngày ngày có thể dùng khuôn mặt thật gặp người.” Mai Vũ nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt bình thường màu lúa mạch nay lại đen hơn khay mực để bàn, cả người cũng run lên. “Oa, ngươi mới từ đống than đá trở lại sao. Đen như vậy!” Trời ạ, làm sao lại đen như vậy! Hắn rốt cuộc làm cái gì! Liễu Hành Vân mất hứng liếc mắt. Cái gì mà mới từ đống than đá trở lại. Đây chính là biến thân của hắn. Gọi là —— pháp thuật tàng hình. “Ngươi không cảm thấy như vậy, ta liền có thể cùng bóng tối hòa làm một thể sao. Tỷ lệ bị phát hiện sẽ rất nhỏ.” Liễu Hành Vân dương dương đắc ý khoe khoang mình thông minh, thấy Mai Vũ mặc một bộ quần áo màu đỏ. Không khỏi khi dễ: “Dáng vẻ này ngươi ra ngoài cũng không ngụy trang một chút, đỏ như vậy, bị phát hiện nhất định chết.” Mai Vũ vân đạm phong khinh lướt qua mắt hắn, lãnh đạm nói: “Ta nghe nói nếu khi chết mặc áo màu đỏ, bảy ngày sau đó Oan Hồn sẽ trở lại nhân gian, đến lấy mạng.” Liễu Hành Vân cả người run rẩy. — —|| Quả nhiên thôn cô này cũng không có gì tốt. Mặc dù vẻ mặt đen như mực của Liễu Hành Vân không thể nhìn rõ biểu tình, nhưng Mai Vũ có thể khẳng định sắc mặt hắn rất khó coi. Trên thực tế, từ lần trộm gà kinh hồn kia, Liễu Hành Vân liền tin trăm phần trăm cõi đời này thật sự có quỷ. Cho nên Mai Vũ biết, mình nhất định là hù được hắn, có kết quả thật. Mai Vũ trong lòng thầm cười trộm nhảy xuống dưới hồ. Nước tháng tư mang theo hơi lạnh lẽo, Mai Vũ sợ run cả người, run rẩy đối Liễu Hành Vân nói: “Thấy Lô Hoa trì.” Nếu như có thể, nàng thật không muốn nhảy xuống bơi trong Lô Hoa trì. Nhưng khinh công của nàng thật sự chưa được tốt lắm. Cho nên chỉ có thể dùng kỹ năng bơi. Luồn vào trong làn nước, đến lúc nhô lên, Mai Vũ đã ở trong Lô Hoa trì. Nhìn gần, mới biết là xinh đẹp làm rung động lòng người đến cỡ nào. Ánh trăng làm mảnh hoa lau nhuộm thành màu bạc. Một lượng nhỏ nối liền với nhau hình thành từng tảng, triền miên không ngừng, liên miên không dứt. Màu sáng hoa lau, màu đậm cây cỏ. Gió vừa thổi, hoa lau xuôi theo dòng nước phiêu đãng, cành hoa lau thuần trắng xinh đẹp đung đưa. Mai Vũ nhìn hướng nơi xa, hoa lau kia nối tiếp không thấy cuối, cùng với bóng trăng chiếu xuống tương phản. “Thật là đẹp. . . . . .” Không khỏi lên tiếng tán thưởng. Trong nháy mắt Mai Vũ cảm thấy thế giới đang biến mất ở trong này. Chỉ còn lại mảnh lớn hoa lau cùng nàng trong ao. Thưởng thức một hồi, Mai Vũ nhìn xung quanh tìm thân ảnh của Liễu Hành Vân. Nhẹ nhàng hướng về phía ao hoa lau trống rỗng kêu: “Hành Vân, ngươi ở đâu?” Bốn phía cũng không người trả lời, mà Mai Vũ cũng không dám lớn tiếng gào thét. Chỉ đành bĩu môi: “Đáng chết Hành Vân, chờ ta tìm được bảo vật, nhất định độc chiếm.” Mai Vũ nói xong, một mình lặn xuống nước tìm kiếm bảo vật có thể được giấu ở chỗ này. Mà lúc này Liễu Hành Vân trong cuộc đời Thần thâu có thể nói đang gặp cảnh ngộ bất hạnh nhất. Con mẹ nó! Thần thâu Liễu Hành Vân làm việc luôn luôn gặp thuận lợi. Cư nhiên lại đụng phải chuyện như vậy. Nhìn thằng ngốc trước mặt cười ngây dại, Liễu Hành Vân thật muốn một gậy đập xuống. “Chào ngươi! ta tên là Vân Khinh. Ngươi tên gì? Ha ha, ngươi đen như vậy liền kêu ngươi Tiểu Hắc được rồi.” Cái người tự xưng Vân Khinh kia vẻ mặt ngu ngốc nói. Nhìn bình rượu bên cạnh trống rỗng cùng bộ dạng buồn ngủ đi tới của hắn. Trong đầu Liễu Hành Vân hiện ra hai thông tin. Thứ nhất, Thiên huyễn ngọc diện nhân thế khinh —— Vân Khinh tửu lượng rất kém cỏi. Thứ hai, Thiên huyễn ngọc diện nhân thế khinh,Vân Khinh là một người uống rượu không có phẩm chất. Liều chết lôi Liễu Hành Vân không thả, Vân Khinh hiển nhiên không có ý định dễ dàng bỏ qua cho “Tiểu Hắc” này. “Tiểu Hắc, ta cho ngươi biết a, ta thích nhất hột tiêu, ghét nhất người xấu xí.” Vân Khinh tiếp tục cười ngây ngô. Liễu Hành Vân không nhịn được nói: “Biết, biết.” Đưa tay gạt bỏ tay của hắn nhưng hắn vẫn sống chết không buông. Liễu Hành Vân bắt đầu nổi nóng. Hết cái này lại tới cái khác, lúc này hắn lướt nhanh qua thấy An Thiếu Hàn ở xa xa. Lập tức cả người lạnh toát. Người này, người này. . . Hắn đi tới chính là hướng kia. Là, là, là Lộ Hoa trì! A a a!!!! Lần này thôn cô chết chắc, tức giận, Liễu Hành Vân hung ác liếc nhìn Vân Khinh đang cười ngu ngốc một cái. Đưa tay, dứt khoát nhanh gọn một quyền đập vào đầu Vân Khinh. Vân Khinh đáng thương vẻ mặt cứ cười ngu ngốc như vậy mà hôn mê bất tỉnh. “Hừ! Ai bảo ngươi ngăn cản lão gia ta!” ———— Mai Vũ. . . . . . chích xác là chết chắc. Bởi vì nàng nhiều lần tìm kiếm cũng không trông thấy bóng dáng bảo bối, Mai Vũ thẹn quá hóa giận từ trong ao nhô lên như người cá ra khỏi mặt nước. Sau đó . . . . . Cùng An Thiếu Hàn đứng ở trên bờ bốn mắt nhìn nhau. Trong khoảnh khắc gió đi qua Lộ Hoa trì, gió không tiếng thổi hoa lau trong ao, cô gái xinh đẹp cùng nam tử anh tuấn tiêu soái trên bờ tạo thành một bức tranh im ắng. Mà trong lòng mỗi người lại có một ý nghĩa. Mai Vũ: ta khóc, lại là An Thiếu Hàn, chết chắc! An Thiếu Hàn: tiểu yêu tinh, không nghĩ tới, lại gặp ngươi.