Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Băng bó xong vết thương, Vương Dương tựa như toàn thân có bọ chó, ngồi yên không được, lăn quá lộn lại, lén liếc Tiếu Dịch, bộ dáng ngập ngừng muốn nói.
Sau nhiều lần bị tầm mắt tò mò lóe sáng nhìn chằm chằm, rốt cuộc Tiếu Dịch nhắm mắt lại nói.
“Ông muốn hỏi cái gì?”
“A…ha ha, cái kia, tôi chỉ là hơi tò mò ~” Không ngờ nguyên bản bạn học cùng lớp, còn ở trong nhà hắn chơi trò chơi lâu như vậy, có thể biến thành hình dạng hiện tại. Vương Dương rất tò mò thân phận Tiếu Dịch.
Nhất là sau khi cậu tỉnh lại, nghe Lâm Kiệt và Phương Chí Hoành nói khi cậu hôn mê không xem được kịch vui, cái gì màu tím máu có độc, thân thể nhanh chóng phục hồi như cũ. Còn có không hiểu Tiếu Dịch từ đâu biết rằng, sở nghiên cứu có khả năng là nơi truyền ra bệnh độc, vân vân và vân vân.
Vương Dương rất ngạc nhiên, muốn biết vì sao Tiếu Dịch biết đến sở nghiên cứu thần bí ở N, vì sao sẽ biết những vật thí nghiệm rất giống với những người trong tỉnh B sau khi nhiễm bệnh thì tiến hóa như thế. Hơn nữa thân hình Tiếu Dịch biến dị lại là vì cái gì? Những vấn đề này không ngừng đảo lộn trong đầu Vương Dương, khiến cậu bức thiết muốn biết chân tướng sự việc.
“Làm sao ông biết sở nghiên cứu đó? Và cả biến hóa trên người ông…” Khi cảm xúc dao động sẽ biến dị, sức lực trở nên mạnh hơn người thường, tuy rằng lúc không biến dị thì sức mạnh của hắn đã không tầm thường…
Hơn nữa, lực công kích của Tiếu Dịch dường như lợi hại hơn bình thường rất nhiều, mấy điều này là vì nguyên nhân gì?
Kiều Phi Vũ ở đằng trước lái trực thăng, còn có Lâm Kiệt, Phương Chí Hoành, Lý Du ngồi ghế trước mặt Vương Dương, lúc này đều nín thở không dám phát ra tiếng quấy nhiễu, chăm chú lắng nghe.
Trong cabin khoảnh khắc im lặng chỉ còn lại âm thanh động cơ trực thăng. Mọi người tò mò câu trả lời của Tiếu Dịch. Dù sao họ là người bình thường nhiều năm như v ậy, chưa từng gặp phải chuyện gì thần bí ly kỳ như Tiếu Dịch. Họ muốn biết rốt cuộc hắn là cái gì? Là con người? Vì sao đột biến…là bị lây nhiễm cương thi? Không có khả năng…Vậy thì vì cái gì chứ?
Ngay khi mọi người đều vãnh tai chờ mong câu trả lời, Tiếu Dịch rốt cuộc ngước mắt thấy mọi người tập trung tinh thần chờ đợi, bao gồm một bên nghiêng đầu nhìn chăm chú vào hắn ánh mắt sáng ngời Vương Dương. Hắn chậm rãi mở miệng, phun ra đáp án.
“Tôi từ trong đó đi ra.”
“…..”
“…..”
“…..”
“…..”
“…..”
……………………………………..
Sau khi nghe xong những lời này, mọi người đơ ra khoảng một phút đồng hồ, lặng im chờ Tiếu Dịch nói tiếp. Nhưng rốt cuộc không nghe Tiếu Dịch nói câu thứ hai.
Trong sự tĩnh lặng gần như là vĩnh viễn, Vương Dương rốt cuộc nhịn không được bùng nổ, nói với Tiếu Dịch.
“Hết rồi?”
Tiếu Dịch nhàn nhạt liếc cậu một cái, quay đầu khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhắm mắt lại, làm bộ dáng không thèm nói nữa.
Chỉ một câu từ chỗ đó đi ra thì hết rồi??? Chỗ đó là chỗ nào? Sở nghiên cứu ư? Vì cái gì từ nơi đó đi ra? Ông rốt cuộc là cái gì? Ông trả lời nhiều một chút thì có sao? Ông trả lời nhiều một câu sẽ chết ư??? Câu nói này trên cơ bản xem như câu trả lời không đầu không đuôi là sao hả?! Vương Dương trong lòng cuồng loạn rít gào, vô cùng bực mình Tiếu Dịch nói chuyện không rõ ràng. Nhưng là, cậu không thể thật sự rống ra, cuồng lay bả vai Tiếu Dịch xin đáp án.
Cậu chỉ có thể cơ mặt run rẩy ngồi thẳng thân thể, cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng. Cậu tự mình suy đoán, có khả năng Tiếu Dịch và sở nghiên cứu quan hệ không phải đơn giản. Dù sao hiện tại bọn họ muốn vào trong sở nghiên cứu, tìm kiếm thuốc trung hòa giải độc cho cậu. Đến lúc đó, có lẽ sẽ tìm ra chút dấu vết để lại, biết được bí ẩn trên người Tiếu Dịch. Như thế còn dễ hiểu tường tận hơn là chờ mong Tiếu Dịch mở miệng vàng kể lại, khả năng thành công cũng lớn hơn một chút…
Tiếu Dịch ngắn gọn trả lời khiến mấy người đằng trước té ghế. Câu trả lời kiểu này không thể thỏa mãn sự tò mò, nhưng mà, ai đều không có lá gan hỏi tiếp, cho dù có hỏi, nhìn hắn làm bộ dáng này cũng biết sẽ không đáp lại. Họ chỉ có thể đè nén tâm tình tò mò, tiếp tục nên làm gì thì làm gì.
Vương Dương nhìn ra phía ngoài cửa sổ trực thăng. Bầu trời dường như trở nên âm u, nhìn xuống dưới, đều là một mảnh màu xanh, bị rất nhiều cây cối thực vật bao trùm, hầu như nhìn không thấy dấu vết nhân loại hoạt động.
Hiển nhiên khu vực này hoàn cảnh khác xa với tỉnh B. Rừng rậm nguyên thủy đều là khu vực bụi cây cao to. Từ trong cabin nhìn ra ngoài, có thể cảm nhận được độ ấm so với tỉnh B càng thấp. Chắc là đã đến gần phạm vị N, trực thăng ở trên không trung liên tục xoay tròn, dường như xoay vòng vòng trong một khu vực.
Cậu nghi hoặc hỏi Kiều Phi Vũ đang điều khiển trực thăng.
“Này, dường như đã xoay tại chỗ đã lâu?”
“Cậu nên may mắn…Tôi có thể dựa theo bản đồ hướng dẫn và Tiếu Dịch chỉ thị ‘đơn giản’ con đường lái tới đây. Chỗ này đúng là khu N, không có nơi đáp.” Kiều Phi Vũ trên trán chảy mồ hôi, đáp lại Vương Dương rồi cười khổ nói. “Đáng tiếc trực thăng không đủ dầu, tôi đang làm cho nó trực tiếp hạ cánh…”
“Cái gì? Hết dầu?” Lâm Kiệt tiến tới, thấy kim đồng hồ trên bình xăng không ngừng lắc lư, nguy hiểm tiếp tục hạ xuống dưới.
“Từ tỉnh B đến N phải mất mấy tiếng đồng hồ, dầu trực thăng chỉ có nhiêu đây. Vì an toàn, chúng ta chỉ có thể hạ cánh ở chỗ địa hình coi như bằng phẳng này, nếu không đợi lát nữa hết dầu thì có nguy cơ rớt xuống…” Ít nhất đã đến gần N, không cách xa vạn dặm, coi như cổ vũ Kiều Phi Vũ hồi lâu không lái trực thăng bay cự ly xa.
Mọi người đều lo lắng đề phòng trực thăng hạ cánh, có thể bình an đi xuống. Tiếu Dịch thì chỉ nhìn phong cảnh bên ngoài, vẻ mặt bình tĩnh. Chỗ này cách sở nghiên cứu không gần, cho dù đi nhanh cũng phải mất vài ngày, mà miệng vết thương nhiễm độc của Vương Dương thì không thể chờ lâu như vậy. Xem ra, chỉ có thể thử cách nọ kéo dài thời gian…
Rốt cuộc trực thăng hạ xuống một bãi cỏ coi như rộng lớn. Khoảnh khắc trực thăng đáp xuống đất, tất cả mọi người chậm rãi thở ra một hơi. A, có thể còn sống đạp mặt đất, thật quá tốt.
Mở cửa cabin, cỏ dại vây quanh trực thăng dài cỡ cẳng chân người lớn, trải rộng toàn bộ khu vực bằng phẳng. Dưới bầu trời tối đen, cọng cỏ dài nhỏ theo gió lắc lư. Xa xa có thể nghe thấy sâu trong rừng rậm truyền đến tiếng chim không biết tên, tiếng côn trùng kêu. Bốn phía bình nguyên đều tối như mực. Rậm rạp nguyên thủy rừng rậm không thấy được ánh sáng, ngay lúc này trời chiều, càng có vẻ âm trầm khủng bố.
Phương Chí Hoành vốn dự tính thuận lợi tới sở nghiên cứu lấy thuốc trung hòa, không chừng trong ngày có thể ra nội thành tìm xe, bây giờ xem ra là không thể thực hiện.
Trực thăng dừng lại địa phương xa lạ hẻo lánh này, đừng nói xe hơi, ngay cả bóng người đều không có. Thật không ngờ sở nghiên cứu Tiếu Dịch nói, sẽ ở trong rừng rậm không người. Hiện tại có nghĩ gì cũng vô dụng, chỉ có thể theo đám Tiếu Dịch đi nhìn xung quanh, xem có thể đụng tới chỗ nào có người lái xe, an toàn rời đi. Chỉ dựa vào gã và Lý Du, rất khó rời đi chỗ tựa như mê cung này.
“Ồ ~ xem ra đêm nay chúng ta phải ở lại vùng hoang vu dã ngoại rồi.” Vừa ra trực thăng, nhiệt độ khô nóng khiến Vương Dương cảm nhận một phen cảm giác chưng chín. Cái loại ẩm ướt oi bức dính trên người, là cảm giác thống khổ mà khi ở tỉnh B hoàn toàn không thể cảm nhận được, còn có…
*Bốp!* Một cái tạt đập vào cánh tay, cậu chậm rãi rút tay ra, một con muỗi vằn duỗi ra một chân lớn cỡ đồng tiền xu, bị chụp bẹp dán trên cánh tay Vương Dương. Con muỗi chỗ này, nhiều thật nhỉ….
Tuy rằng mấy hôm trước cậu chân thành hy vọng, có sinh vật sống khác tồn tại ngoài cương thi ra. Nhưng mà, bây giờ khi Vương Dương gặp con muỗi rồi, không có cảm giác vui mừng gì hết. Muỗi vằn ong ong bay chung quanh thân mình, làm cậu chỉ muốn chửi tổ tông tám đời nhà nó. Vừa hút máu người còn ồn ảo không ngừng, làm người ta bực mình lắm có biết không hả?