Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiệc tùng ba ngày ba đêm, ông chú ở quê cuối cùng cũng chịu phản hồi lại cho Trương Trì. Ra ngoài uống rượu mừng cháu trai, thông báo với anh rằng, vì đường dây điện thoại bị ngắt, đang trong quá trình tu sửa, còn sửa mất bao lâu thì ông cũng không biết. Ông hỏi Trương Trì có việc gì gấp sao, ông cũng đang chuẩn bị trên đường về thăm cha mẹ.
Anh đem chuyện của Tang Minh ra kể, nhờ ông chuyển lời cho dì cả không cần phải lo lắng, Trương Trì sẽ đưa em trai đi xem bệnh, rồi có thể còn kiếm cho y một công việc tại thành phố C nữa. Ông chú nghe xong thì kinh ngạc vô cùng, không nghĩ rằng một kẻ ngốc như vậy lại có thể chạy xa như thế, xong cũng như mèo mù vớ cá rán mà thôi! Ông hứa sẽ chuyển lời của anh tới dì cả, hơn nữa còn thay mặt dì cả cảm ơn Trương Trì.
Chuyện ở quê coi như đã xong, đồng thời chuyện sắp xếp buổi khám cho Tang Minh cũng đã hòm hòm, thế nhưng anh chưa kịp đưa y đi khám, bản thân đã ngã bệnh.
Trương Trì hiểu nếu gọi đây là bệnh thì thực có phần khoa trương, bởi lẽ cũng chỉ là dạ dày lên cơn đau nhức. Thực ra từ trước anh vốn đã mắc tiểu sử bệnh dạ dày, thế nhưng từ khi y về đây ở với Trương Trì, ăn ngày ba bữa, thực cũng quy củ hơn rất nhiều, thế nhưng hôm nay từ sáng tới tối chạy đôn chạy đáo, ăn uống cũng chưa ra đâu với đâu, nay mọi việc cũng coi như được giải quyết, đứng một chỗ ngắm Tang Minh xem ti vi, dạ dày liền lập tức thừa thời cơ nổi dậy biểu tình.
“Ngươi bị sao vậy?” Tang Minh thấy khuôn mặt Trương Trì đột nhiên tái xanh mà hoảng sợ.
“Không sao… Dạ dày… Có chút đau… Tôi đi uống viên thuốc đã.” Trương Trì giật giật người nhưng lại không thể đứng lên, cả cơ thể ghìm xuống sofa mà dạ dày đau âm ỉ.
“Ngươi bị bệnh!” Tang Minh nóng nảy, đỏ mắt lao tới xé áo quần anh, “Mau cho bản quân xem!”
Trương Trì dở khóc dở cười, đau dạ dày là đau từ bên trong, làm sao có thể cho y xem được chứ, Tang Minh rốt cuộc làm vậy cũng chỉ là vì muốn xé áo anh! Đã từng nghe qua khi người đau dạ dày lên cơn đau, mau chóng đưa cho họ một túi chườm ấm, còn về vụ xé quần xé áo, Tang Minh phải nhận của anh một lạy!
“Ngoan, lấy cho tôi cái túi chườm, trong ngăn kéo…” Trương Trì còn chưa nói hết, tay của y đã sờ tới bụng anh. Bàn tay của thanh niên ấm áp, khi tiếp xúc với da thịt tạo nên một cảm giác dễ chịu lạ thường.
Trương Trì trợn to hai mắt: “Cậu làm gì thế…?” Tang Minh vẫn tiếp tục sờ.
“Đừng nhúc nhích!” Y hầm hố trừng anh, “Để bản quân sờ là tốt chứ chẳng thiệt đâu. Ngươi rốt cuộc là đau ở chỗ nào?”
Đại khái là bởi biểu tìm nghiêm túc thái quá của y, Trương Trì không biết làm gì khác đành phải buông tay ra, mặc cho Tang Minh tùy ý sờ lên. Thế nhưng tay y sờ qua đúng thực là không đau, bàn tay ấm áp đi qua chỗ nào liền để lại cảm giác thư thích, giống như cơn đau dạ dày kia thậm chí chưa bao giờ tới.
Y còn đang bận sờ đông sờ tây, Trương Trì đột nhiên nuốt một ngụm nước miếng. Thanh niên xinh đẹp vừa nhảy qua ngồi lên người anh, ánh mắt chuyên chú nhìn xuống dưới. Khoảng cách giữa hai người họ thực sự rất gần, gần tới mức có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương. Từ góc độ này mà nói, khuôn mặt của Tang Minh đẹp tuyệt sắc, bỗng nhiên đốt lên trong lòng anh một ngọn lửa, khiến Trương Trì lúng túng cười cười: “Tôi đã cảm thấy khá hơn nhiều rồi, cậu đi xuống trước, lấy cho tôi cốc nước nóng.” Anh cũng không muốn bị y phát giác ra nét dị thường này.
“Ừ.” Trên trán y rỉ ra một vài giọt mồ hôi, y chậm rãi đứng lên, từng bước từng bước tới phòng bếp rót nước cho Trương Trì.
Cả tối hôm nay Tang Minh đặc biệt trầm lặng, bất quá trong lòng anh đang vướng bận tâm tư của riêng mình, nên mới không để ý đến y! Mãi tới khi hai người chúc nhau ngủ ngon, Trương Trì nằm trên giường, lại không sao ngủ nổi.
Bản thân mình thực sự như vậy sao? Từ trước tới nay đã có khuynh hướng này, chỉ là không phát hiện? Chẳng nhẽ lại nói thẳng ra nguyên nhân từ trước tới nay chưa hề có bạn gái, vì anh là gay? Hay là anh cũng có cảm giác với… Tang Minh?
Nhưng dù sao anh và y cũng là họ hàng, hai nam nhân cùng họ với nhau mà làm đám cưới cũng thực phiền phức, nhưng cũng đâu phải Trương Trì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà làm vậy!? Sâu thẳm nơi tâm khảm anh đang tranh đấu dữ dội, một bên tà ác thì thầm lên tiếng, y tự tìm tới anh, nói muốn gả cho anh cũng là Tang Minh tự nguyện, thế nhưng bên chính nghĩa ngay lập tức vùng dậy, phê phán tư tưởng xấu xa, tàn tác đầy mình. Y ngây thơ như thế, vốn chẳng hiểu chuyện, nói muốn gả cho anh cũng chỉ là nói đùa, lẽ nào Trương Trì không hiểu sao?
Rốt cuộc phải làm sao đây?
Bệnh thì phải đi khám, nếu sau này có thể kiếm được cho Tang Minh một công việc cũng thật tốt. Đây không phải xuất phát từ tư lợi, mà là vì Tang Minh rất được. Còn những chuyện khác… Trương Trì thở dài, quyền quyết định cứ cho vào tay Tang Minh.
Anh hiểu chuyện này là chuyện nghiêm túc, không thể làm bừa. Trước đây Trương Trì luôn ở thế chủ động, nay quay qua bị động thực sự không quen, thế nhưng anh tôn trọng sự lựa chọn của y. Dù cho Tang Minh thường bị người khác cho là kẻ ngốc, thế nhưng trước sau như một, anh nghĩ y có quyền được tự quyết định cuộc đời mình.
Bên tai bỗng nhiên truyền tới một âm thanh, như là tiếng nén đau. Trương Trì cả kinh, từ giường xếp nhảy dựng lên, Tang Minh từ nãy tới giờ đều ngủ say, có chuyện gì không ồn rồi?
Trương Trí đi tới bên giường y, mở đèn ngủ. Trên mặt y lấm tấm mồ hôi, vùng xung quanh lông mày cau lại, người vẫn đang ngủ. Y không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ, như đang phải chịu đựng điều gì đau đớn lắm.
“Cậu sao vậy? Thấy ác mộng sao?” Trương Trì khẽ vỗ lên má Tang Minh, giúp đối phương tình lại.
“Đau quá… Đau quá…” Vừa tỉnh lại, còn có chút mê man,Tang Minh nắm lấy tay anh như nắm tay người vừa giúp y thoát chết.
“Đau ở đâu? Mau nói cho tôi biết, cậu khó chịu ở chỗ nào?” Trương Trì khẩn trương hỏi. Thanh niên kia trái lại khuôn mặt lại ửng hồng, anh đưa tay ra thử, không nóng.
“Trương Trì?” Tang Minh cuối cùng cũng nhận ra người trước mắt là ai, y dụi dụi, “Sau ngươi giờ này vẫn chưa đi ngủ?”
“Tại cậu ngủ không được, cứ liên tục kêu đau. Nói cho tôi biết, đau ở chỗ nào, tôi dẫn cậu đi khám!”
“Đây còn không phải là do ngươi!” Tang Minh nói xong hơi sững sờ, có chút ảo não chẳng thể nói ra. Y giơ tay lên tắt đèn, nói với đối phương: “Không cần lo lắng, bản quân không sao, ngủ một chút là ổn thôi. Bản quân sở dĩ đã chuyển bệnh đau dạ dày của ngươi lên người bản quân, thế nhưng ta da dày thịt béo, chỉ đau một lúc rồi thôi, không cần phải đi khám bác sĩ.”
“Cái gì? Chuyện này cũng có thể làm được sao?”
“Ngươi rốt cuộc có ngủ hay không?”
“Ngủ, ngủ. Ngủ ngon!” Liếc qua, xác nhận Tang Minh không có chuyện gì, Trương Trì thật nhanh hôn lên trán ý, rồi bế y về giường xếp.
Tang Minh ngây người, trong bóng đêm sửng sốt một hồi lâu, chẳng hay mình bị thế là thiệt hay hại, còn người kia thì đã nhanh chóng thiếp đi.