Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Yên Vân Liệt nói muốn sau năm ngày mới lên đường, sáng sớm năm ngày sau, Lăng Thanh lần nữa đến trước cửa nhà hoa lâu đó.
Trên mặt vẫn mang mặt nạ bằng bạc, Quy Mộng nắm trong tay dùng miếng vải đen quấn.
Hắn vẫn là quyết định tiếp tục che giấu thân phận của mình, nếu Yên Vân Liệt biết sự kiện lần đó thoát không khỏi liên quan với mình, như vậy thân phận của hắn liên lụy đến càng ít người càng tốt, thậm chí ngày đó lúc so chiêu với Yên Vân Liệt, hắn cũng tận lực không dùng võ thuật gia truyền.
Lúc này người nọ khoan thai từ bên trong cửa đi ra, một thân trường sam gấm màu bạc, tay áo đáy áo thêu tường vân phi lãng, làm nổi bật được thân hình cao lớn rắn rỏi. Hắn nghiêm túc nói chuyện với nữ tử bên người, giống như là đang phân phó cái gì, sau đó nữ tử xoay người lại hướng bên trong chào hỏi một tiếng.
Liền thấy bên trong cánh cửa đi ra một nam tử trường sam tố y, ngũ quan xinh xắn, thanh lệ lãnh diễm sợi tóc đen nhánh như thác đổ xuống bả vai, trong bước đi tung bay như gió. Nam tử chỉ đi tới chỗ cửa liền đứng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đưa tình nhìn Yên Vân Liệt, tựa không nỡ, tựa lưu luyến.
Trên mặt Yên Vân Liệt hiện ra một vẻ tùy tiện, nghiêng thân ghé vào lỗ tai hắn nói cái gì, nam tử rũ mắt vẫn là có chút thần tình buồn bã, sau một khắc đã thấy Yên Vân Liệt giơ tay nắm cằm nam tử kia hôn lên…
Tay Lăng Thanh cầm Quy Mộng run rẩy, hình ảnh như vậy hắn từng thấy vài lần trong lúc vô tình, đương nhiên hắn cũng biết Yên Vân Liệt Yên đại giáo chủ có bao nhiêu phong lưu cùng đa tình.
Người kia thích mỹ nhân, bất luận nam nữ, chỉ cần tướng mạo thoát tục dung mạo tuyệt lệ hắn đều thích, trong đó yêu nhất mỹ nhân mặc bạch y, nhất là thích mỹ nhân bạch y một đôi thu thủy lúng liếng rực rỡ dịu dàng trong nụ cười yếu ớt.
Cũng không phải là Lăng Thanh cố ý quan tâm người trước mắt này, từ đầu là bởi vì bị cười nhạo là “Phách Nguyệt công tử” mà không phục, sau đó một lòng một dạ tập trung vào kiếm pháp, luôn nghĩ có một ngày sẽ cho người kia trố mắt đứng nhìn một lần, thế là tâm tâm niệm niệm đã lâu, lại mấy lần hữu ý vô ý chú ý đến…
Cây liễu bờ sông, gió sớm trăng tàn, kể ra nhiều lần đi sát qua bên người, mỗi một lần hắn đều sẽ bị khí chất tiêu sái hào phóng của đối phương hấp dẫn, nhịn không được ngừng chân quay đầu lại, xuất thần ngóng nhìn, chỉ là người nọ tựa hồ chưa bao giờ nhận ra hắn, cũng không thấy y dừng bước.
Lúc đầu Lăng Thanh cũng vì sự không để ý của đối phương mà tức giận, cho rằng đối phương vẫn là khinh thường hắn, thế nhưng dần dà, hắn mới hiểu được, không phải Yên Vân Liệt khinh thường mình, làm bộ không nhận ra, mà là Yên Vân Liệt căn bản không chú ý tới mình. Trong mắt người kia chỉ dung nạp được mỹ nhân, mà mình thì bị quy về loại người qua đường ấy.
Ngươi tình ta nùng bên kia tựa hồ không có ý tứ lập tức dừng lại, Lăng Thanh thoáng có cảm giác giữa ban ngày ban mặt mà có những hành động trái với phong hóa như thế, thấy hơi chói mắt, liền đảo ống tay áo qua, xoay người, hướng thẳng về phía xe ngựa đang dừng ở bên cạnh.
Vệ Vũ bọn họ yên lặng đợi ở một bên trên xe ngựa, trên mặt bình thản hờ hững nhìn không ra biểu tình gì. Nắng mai mỏng manh mạ trên người hắn một tầng ánh sáng nhàn nhạt, phác lên đường nét thân thể cường tráng của hắn, cưỡi trên ngựa ô chuy đạp tuyết to lớn khoẻ mạnh, trên thân thẳng tắp như cây tùng, huyền y bay nhè nhẹ, khí vũ bất phàm. Nhìn thấy Lăng Thanh đi tới hướng bên hắn, hơi gật đầu xem như làm một lễ.
Lăng Thanh ngồi một hồi trong xe ngựa, lại nhìn nhìn bên ngoài, nghĩ có nên hỏi Vệ Vũ muốn một con ngựa đến cưỡi hay không, hắn mới không cần một đường đối diện Yên đại giáo chủ cùng với nam tử thanh diễm kia, xem bọn y khanh khanh ta ta.
Quyết định chủ ý đang muốn đứng lên, bỗng màn xe một trận lay động, Lăng Thanh vừa nhấc đầu, đối diện một khuôn mặt tươi cười góc mày nghiêng bay anh tuấn, Yên đại giáo chủ chỉ một mình vui vẻ từ dưới đất lên xe ngựa.
Lăng Thanh sửng sốt, sau đó rất không nể mặt cũng không đánh một tiếng bắt chuyện, lễ cũng không chỉ một người, nghiêng phắt đầu qua một bên.
Thấy hắn lãnh đạm như thế, Yên Vân Liệt nhíu nhíu mày, nụ cười trên mặt tức khắc không còn, không nói một tiếng lui đến góc đối diện Lăng Thanh ngồi xuống, đường đường giáo chủ Thiên Tuyệt giáo biểu hiện rất giống một hài tử không ai muốn, toàn thân lộ ra một cỗ ủy khuất nồng đậm.
Xe ngựa đi được chưa lâu lắm, Yên Vân Liệt liền không chịu nổi tịch mịch lên tiếng.
“Không biết Tần công tử… sư thừa nơi nào?”
Lăng Thanh quay đầu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Ngọc Nguyên chân nhân của Thanh Hồng sơn.”
Ngọc Nguyên chân nhân kì thực là sư phụ của Đông Ly Mộ Vân, Lăng Thanh thuở nhỏ từng tu tập nội công tâm pháp dưới kỳ môn, vì vậy coi như là sư phụ của mình.
Yên Vân Liệt sờ sờ cằm, “Khó trách, Thanh Hồng phái lấy tu chân luyện đan là chính, võ công tâm pháp bản tọa xác thực chưa từng tỉ mỉ nghiên cứu, thảo nào nhận không ra chiêu thức của Tần công tử.
“Bất quá bản tọa nghe nói minh chủ võ lâm hiện nay Đông Ly Mộ Vân chính là đệ tử của Ngọc Nguyên chân nhân, nói như thế, Tần công tử và minh chủ võ lâm chính là sư huynh đệ, chỉ là không biết ai là huynh? Ai là đệ?”
Cũng không biết bởi vì hắn nói câu cuối cùng quá ái muội hay không, tóm lại thoại âm rơi xuống, liền mạnh mạnh mẽ mẽ bị trúng một cái ánh mắt xem thường của Lăng Thanh.
Lăng Thanh là quyết tâm không tính toán mở miệng nhiều trước mặt hắn, thứ nhất là sợ nói nhiều nhất định sai, sẽ bị nhìn thấu thân phận, thứ hai thì vẫn là vì một màn sáng sớm nhìn thấy ở cửa thanh lâu trước khi xuất phát kia.
Mặc dù rất nhiều chuyện sớm đã hiểu rõ, người kia phong lưu tiêu sái lại không chuyên tình, trong mấy năm nay vô tình gặp được bao nhiêu lần, người đi theo bên cạnh hắn cũng là thay đổi bấy nhiêu người. Thế nhưng nhìn thấy hắn và người khác thân thiết với khoảng cách gần như thế, trong lòng nhiều ít có chút cảm giác không thể nói rõ, là lạ, dường như hít một hơi cũng không thông.
Dù sao hiện nay Lăng Thanh chính là không muốn quan tâm hắn, miễn cho mình lại bị trêu đùa coi như trò tiêu khiển.
Thế nhưng vị giáo chủ Thiên Tuyệt giáo trước mắt này hiển nhiên có kiên trì cùng chịu đựng cần mẫn hơn hẳn người bình thường, đã trúng ánh mắt xem thường cũng không coi như chuyện gì, đường nhìn lại rơi xuống Quy Mộng trong miếng vải đen trên cái bọc bên người Lăng Thanh, ưỡn mặt tới gần, “Đây là kiếm của Tần công tử? Bản tọa có thể mở mang kiến thức một chút hay không?” Vừa nói tay đã đưa ra.
Lăng Thanh nhanh tay nhanh mắt, cầm lấy Quy Mộng trước hắn, cổ tay vừa chuyển chính là một gậy gõ lên tay hắn, rồi sau đó thả Quy Mộng vào bên kia thân, “Tần mỗ không thích người khác tùy ý đụng chạm thứ gì của Tần mỗ, mong Yên giáo chủ thứ lỗi.”
Yên Vân Liệt xoa cái tay bị đập hồng ngồi trở lại chỗ ban đầu, lần này cuối cùng là an tĩnh, mãi đến khi đến khách *** dừng chân cũng không có lại nói thêm một câu.
Dọc theo đường đi, tay Lăng Thanh đỡ cằm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ của mình, Yên Vân Liệt thì thủ ở bên còn lại, thường thường quay đầu nhìn người đang ngồi ở bên kia một cái, bởi vì hiếm khi bị vắng vẻ như thế, Yên đại giáo chủ lại rầu rĩ quay đầu đi.
Tới khách *** dừng chân, buổi tối nằm trên giường, Lăng Thanh cũng lật qua lật lại không ngủ được, hồi tưởng lại đủ loại cử động của Yên Vân Liệt ban ngày, cảm giác hắn một đại nam nhân niên kỷ không nhỏ lại vẫn còn giống như một đứa bé bướng bỉnh, nhớ tới biểu tình kinh ngạc của hắn, ngực vui lên, nhịn không được bật cười.
Sườn của giường dựa vào tường, Lăng Thanh nằm mặt hướng phía trong, đưa tay sờ lên vách tường. Yên Vân Liệt là ngủ ở một gian trong khách phòng bên cạnh… Không biết hắn không có mỹ nhân bồi giá, có thấy đoạn đường này buồn chán đến muốn nhảy xe hay không? Cũng không biết hắn không có giường ấm nằm thơm, có ăn không thấy vị, trằn trọc khó ngủ hay không?
Cảm giác mình dường như trả thù trêu đùa của Yên Vân Liệt đối với mình lúc trước, Lăng Thanh đột nhiên tâm tình tốt, nắm đệm chăn, nhắm mắt, lại là một đêm ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Thanh ra khỏi khách ***, trong lòng đang tính toán không biết vị đại giáo chủ kia hôm nay dự định chơi trò gì, mình lại nên đối phó như thế nào, nhưng không có đoán được Yên Vân Liệt đã chuẩn bị tốt kinh hỉ chờ hắn.
Cửa khách ***, không thấy cái xe ngựa hoa lệ lệ kia, không thấy Vệ Vũ mặt không chút thay đổi, cũng không thấy mười mấy trang phục hắc y, giáo chúng bảo hộ hai bên, chỉ có Yên đại giáo chủ dắt hai con tuấn mã toét miệng đang cười với hắn.
“Bản tọa ghét nhất ngồi xe ngựa.” Yên đại giáo chủ nói như vậy, thế là cũng thay Lăng Thanh làm quyết định, “Chúng ta cưỡi ngựa đi.”
Ném dây cương cho Lăng Thanh, tựa hồ nhìn thấu hắn còn nghi hoặc, Yên Vân Liệt xoay người lên ngựa, vừa khống chế ngựa nổi danh Đại Uyên tính tình mãnh liệt dưới chân, vừa nói: “Vệ Vũ về Thiên Tuyệt sơn trước xử lý sự vụ trong giáo, bản tọa ngại quá nhiều người theo thành như hoàng đế đi tuần vướng bận, bèn để cho bọn họ trở về cùng Vệ Vũ. Vì thế dọc theo đường đi còn lại này chỉ có hai chúng ta.”
Nam nhân ngồi trên ngựa cao to, ánh sáng mặt trời từ phía sau hắn chiếu xuống, nhu hòa đường cong của thân thể cường tráng, trong nụ cười treo ở khóe miệng chứa mấy phần tà khí.
Lăng Thanh chỉ cảm thấy chỗ nào đó trong lòng giống như là bị người không nhẹ không nặng bóp một cái, nam tử bề ngoài xuất chúng, cử chỉ tiêu sái khiến người ta không nỡ dời mắt, thế nhưng Lăng Thanh lại không dám để tầm mắt rơi trên mặt hắn, chỉ vì cái thoáng không hiểu kia trong lòng, lại có một chớp mắt rối loạn hô hấp của mình.
Ngựa Đại Uyên cước trình mặc dù nhanh, nhưng tính tình hoang dã, khó thuần phục. Lăng Thanh nhìn con ngựa cao hơn ngựa Trung Nguyên nửa cái đầu, lại nhìn nhìn con vẫn còn đang phát ra tiếng phì phò dưới chân Yên Vân Liệt, đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, khóe miệng hơi cong, lập tức nghiêng thân về phía trước.
Lăng Thanh cũng không giống như Yên Vân Liệt trực tiếp nhảy lên nó, mà là vỗ nhè nhẹ cổ ngựa, sau đó dùng ngón tay thuận hai cái bờm trên cổ ngựa, lại tiến gần bên tai con ngựa nhẹ giọng nói cái gì, liền thấy con ngựa mãnh liệt lúc trước còn có chút phiền táo, trong lỗ mũi phun khí thô không ngừng giẫm chân, phút chốc yên tĩnh lại. Đợi sau khi Lăng Thanh cưỡi lên, chỉ nhẹ nhàng rung dây cương liền chạy bước nhỏ.
Yên Vân Liệt thấy Lăng Thanh cưỡi trên yên ngựa quay đầu lại hơi giương cằm lên, có vài phần vị đạo ngạo nghễ liếc người, như là đang khoe khoang thuật thuần phục của hắn với mình. Ngay sau đó thu hồi kinh ngạc cùng với thán phục trên mặt, nhíu mày đưa tay vỗ trên đầu con ngựa kia của mình một cái, rất có ý vị hận không thể thành tài.
Lúc lại ngẩng đầu, thấy Lăng Thanh cưỡi ngựa đã chạy đi một khoảng cách, Yên Vân Liệt liền kẹp bụng ngựa vung roi quất một cái trên mông ngựa, con ngựa hí một tiếng dứt chân đuổi theo hướng bụi mù mà mạt gót sắt kia để lại.
Lăng Thanh nghe được vó ngựa phía sau càng lúc càng gần, tưởng là Yên Vân Liệt đuổi theo, liền thừa dịp vung roi quay đầu nhìn lại, vừa nhìn lại nghe thấy trong ***g ngực mình có cái gì rơi xuống, sau đó giống như cục đá lọt vào trong cốc, không ngừng vọng ra tiếng vang.
Hắc y, ngựa Uyên, dáng người hiên ngang ngỗ ngược dường như sắp thẳng tắp xông vào ngực.
“Bộp!”
Roi ngựa vung ra một thanh âm vang lên, Lăng Thanh phục hồi tinh thần lại, thấy Yên Vân Liệt đã chạy tới, liền quay đầu lại tiếp tục giục ngựa đi về phía trước. Gió thét trên mặt, khiến tay áo vạt áo tung bay, nhưng thổi không hết cảm giác nóng bỏng hai bên má, chỉ có thể không ngừng mà giục con ngựa chạy mau, hi vọng lấy cái này làm cho mình quên đi hô hấp lại lần nữa rơi vào hỗn loạn.
Hai bên quan đạo hoa dại nở rực rỡ, hai con ngựa Đại Uyên chạy móng đạp bụi, nhanh như chớp, mà hai người trên ngựa phong tư hiên ngang, song song cưỡi ngựa qua, văng lên một đường hương cỏ bay.
Được nửa ngày lộ trình, hai người tới một thành trấn, vì dịch đạo (1) người hay lui tới, cho nên phi thường náo nhiệt.
Yên Vân Liệt khăng khăng muốn vào thành xem một chút, Lăng Thanh không lay chuyển được hắn không thể làm gì khác hơn là xuống ngựa.
Đủ loại người rộn ràng nhốn nháo trên đường phố, Lăng Thanh im lặng không lên tiếng, dắt ngựa chậm rãi đi theo Yên Vân Liệt, hắn không quen thuộc nơi này chút nào, chỉ có thể đi theo Yên Vân Liệt.
Bóng lưng nam nhân cao to thẳng tắp, cho dù chìm ngập trong sóng người cũng vẫn bắt mắt như cũ.
Đoàn người phía trước lại dâng lên, có vài người tùy tiện đi qua từ bên cạnh bọn họ, đi ở Yên Vân Liệt đang đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, xoay người mặt mỉm cười nhìn hắn, tựa hồ đang đợi hắn theo kịp.
Ánh sáng chói lọi, nam tử cao to chiếm hết tầm mắt hắn.
Lăng Thanh đi nhanh hai bước tiến lên cơ hồ sẽ sóng vai với Yên Vân Liệt, đột nhiên bị người va chạm, cả người lảo đảo về phía trước, lại bị một đôi bàn tay to vững vàng đỡ lấy.
“Cẩn thận một chút…”
Thanh âm thuần hậu của nam nhân rơi vào lỗ tai hắn, từng đợt hơi nóng lướt qua bên gáy, Lăng Thanh nhất thời cả người cứng ngắc, trên mặt giống như thiêu cháy. Yên Vân Liệt kéo cánh tay của hắn túm hắn đến trước người, ngón tay kia vẫn như cũ khoác lên bả vai hắn, cánh tay cản trở một phần người đẩy.
Chỉ có thể may mắn mặt nạ che không ít bộ dáng lúng túng, Lăng Thanh tư thế cứng ngắc ngơ ngác ở nơi đó, tay có chút không biết phải làm sao nắm chặt tay áo của mình, mồ hôi trong lòng bàn tay thấm ướt vải dệt.
Yên Vân Liệt lại vẫn duy trì nụ cười có mấy phần tà khí kia, hắn là một chút cũng không thèm để ý, thậm chí động tác vừa rồi cũng là xuất phát từ bản năng, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ nhiều liền tự nhiên che chở Lăng Thanh bên trong khuỷu tay của mình.
Thế nhưng Lăng Thanh lại rất không quen, chút bị đẩy ấy với người một thân võ nghệ mà nói căn bản không tính là cái gì, ngược lại là được che chở như thế này, hơi thở của đối phương ái muội gần ngay chóp mũi, khiến cho hắn đầu tiên là không được tự nhiên, sau đó lại cảm thấy xấu hổ.
Đoàn người giống như thủy triều đi qua, Lăng Thanh vội vã thối lui khỏi khuỷu tay Yên Vân Liệt, đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, sờ sờ trên người, phát hiện túi tiền không cánh mà bay.
“Tay chân bọn họ thật đúng là nhanh, lúc nào hạ thủ cũng không biết…” Nghe được Yên Vân Liệt mở miệng, Lăng Thanh ngẩng đầu, thấy hắn có chút bất đắc dĩ buông tay, liền biết túi tiền của hắn cũng không có thể may mắn tránh thoát.
“Là những người vừa rồi ấy!” Xoay người muốn đi đuổi theo, bị Yên Vân Liệt kéo lại.
“Ngươi bây giờ đuổi theo để làm cái gì, bọn họ đã sớm tìm địa phương chia của rồi.”
Lăng Thanh liếc ngang hắn, lúc trước nếu không vào thành cũng sẽ không phát sinh loại sự tình này, đường đường hai cao thủ giang hồ lại bị một đám tiểu tặc vinh dự đón tiếp, nói ra chẳng phải là muốn cười rụng răng hàm kẻ khác?
Nhưng người kia lại một chút cũng không để ý, ôm cánh tay nhìn trời, “Ngươi nói chúng ta là đi tửu lâu phía trước kia ăn cơm thì được, hay là ngay nhà này? Ta còn nhớ nữ nhi hồng lâu năm của tửu lâu kia không tồi, thế nhưng cá quế chua ngọt của nhà này cũng là trong trăm có một…”
Trên trán Lăng Thanh gân xanh nổi lên, đen mặt nói, “Xin hỏi trên người Yên giáo chủ có còn có ngân lượng?”
“Đúng nha!” Yên Vân Liệt bừng tỉnh đại ngộ vỗ tay xuống, sau đó quay đầu lại, “Trên người ngươi có còn hay không?”
“Không!” Lăng Thanh tức giận trả lời hắn. Luôn cảm thấy người tên là Yên Vân Liệt này hình tượng sớm đã phân hóa hai cực, một nửa chính là giáo chủ phong lưu tự nhiên làm người ta chú ý ấy, một nửa kia… làm cho hắn rất có xúc động muốn dùng Quy Mộng trên tay một gậy đánh ra!
“Lần này phải làm sao đây?” Yên đại giáo chủ lộ ra vẻ mặt khó xử, thế nhưng trong mắt Lăng Thanh, biểu tình này rất không có giác ngộ, cũng rất không có thành ý.
Lăng Thanh đang tìm tòi trong đầu phụ cận có bạn cũ gì, tiếc rằng người vùng này không quen, người gần nhất có thể nghĩ đến, cách nơi này cũng có lộ trình bốn, năm ngày.
Yên Vân Liệt đột nhiên cười hì hì vừa gọi “Tần công tử”, vừa sát lại, “Trên người Tần công tử có còn có món đồ nào đáng giá?”
Trong lòng Lăng Thanh có dự cảm bất hảo, nhưng vẫn là nghe vậy lục lọi toàn thân, chỉ tìm được một khối ngọc.
Loại ngọc cùng với thế đều không xem như thượng phẩm, chạm trổ cũng bình thường, nhưng là vật liệu đá Đông Ly Mộ Vân tự mình chọn, tự mình khắc ra làm quà sinh nhật cho hắn. Lễ nhẹ tình nặng, vì thế hắn cũng vẫn luôn đeo trên người.
Yên Vân Liệt cầm lấy ngọc bội nhìn một chút, biểu tình không vui mắt chút nào, nhẹ nhàng ném ngọc bội cầm ở trong tay một cái, lại tiếp lấy, lông mày nhếch lên, “Đi theo ta.”
Lăng Thanh nhíu nhíu mày đi theo Yên Vân Liệt, cho rằng Yên Vân Liệt sẽ đem ngọc bội đi cầm, kết quả không nghĩ tới…
Gió thổi đến khối bảng hiệu màu đen kia kêu lanh canh, tiếng người huyên náo bên trong từng đợt truyền tới, mà trên mặt người nọ lại hết sức rõ ràng viết bốn chữ to — hăng hái bừng bừng, Lăng Thanh nắm thật chặt tay cầm Quy Mộng, vẫn là theo Yên Vân Liệt vào sòng bạc này.
Yên Vân Liệt đi vào thì lao thẳng tới bàn đánh cược đại tiểu, ném ngọc bội lên bàn một cái, “Đặt tiểu!”
Nhà cái liếc hai người bọn họ một cái, hô tiếng “Mua rồi không thay đổi” liền bắt đầu lắc xúc xắc.
Thanh âm xúc xắc rơi “lộc cộc” chen trong một mảnh tiếng la cảm xúc lên cao “đại đại tiểu tiểu” của con bạc, chỉ có một mình Yên Vân Liệt chắp tay sau lưng một bộ khí định du nhàn.
Cái bát chứa xúc xắc được úp bộp một tiếng trên bàn, theo đó chính là mọi người vây quanh cạnh bàn này ngậm miệng nín thở, mắt không nháy nhìn chòng chọc cái bát xúc xắc kia, ngay cả Lăng Thanh cũng bị lây bầu không khí này, không tự chủ được khẩn trương lên.
Cái bát được từ từ lật lên…
“Tiểu —” Nhà cái kéo dài âm đưa tin.
Ngay sau đó có người than dài, có người mừng thầm, Yên Vân Liệt từ trên bàn cầm lại khối ngọc bội làm gốc kia giơ giơ lên hướng Lăng Thanh, giống như đang khoe khoang bản lĩnh của mình. Chỉ là Lăng Thanh phẫn nộ chưa tiêu, Yên đại giáo chủ đã không đạt được tán thưởng của người ta thì chớ ngược lại bị xem thường, cũng không nổi giận, sau đó vùi đầu vào trong ván bài.
Không bao lâu, ngân lượng trước mặt Yên Vân Liệt càng đắp càng nhiều, có mấy người bắt đầu đặt theo hắn, nhà cái không nói một lời lắc xúc xắc, sau khi kết thúc ván vừa rồi, có người từ bên cạnh đi tới, một thân hoa phục, vài phần kiệt ngạo.
Hắn lấy cái bát xúc xắc trong tay nhà cái xuống, cười nói, “Vị gia này xem ra là người lão luyện, không ngại ngoạn bản lĩnh với tại hạ? Tại hạ làm cái, một bồi mười.”
Mê hoặc càng lớn, cạm bẫy càng lớn, chỉ là Lăng Thanh còn chưa kịp ngăn cản, người nọ đã lên tiếng trả lời đồng ý.
“Được, thế nhưng ta chỉ đánh đại tiểu.”
Đối phương làm tư thế mời, “Ngươi là khách, ngươi mời trước.”
Yên Vân Liệt đẩy một phần ngân lượng trước mặt ra giữa bàn, “Ta vẫn là đặt tiểu.” Nói xong tiếp nhận cái bát trong tay người nọ lắc lên.
Lăng Thanh nhìn Yên Vân Liệt, lại thấy hắn lộ ra biểu tình vô cùng nghiêm túc, chân mày cau lại, tỉ mỉ nghe thanh âm trong bát, cùng với bộ dáng đùa giỡn ban nãy quả thực là như hai người khác nhau.
Lăng Thanh thấy không khỏi thất thần, lại thấy Yên Vân Liệt bỗng nhiên đập cái bát xúc xắc lên bàn một cái… Mở ra… Ba xúc xắc ba chấm tròn đỏ thẫm — Nhỏ nhất!
Khóe miệng Yên Vân Liệt khẽ cong đưa trả lại bát xúc xắc cho đối phương, “Xem ra ván này nhiều nhất là hoà nhau.”
“Vậy cũng chưa chắc.” Đối phương cũng khuôn mặt tươi cười, không chút hoang mang nhận lấy cái bát xúc xắc, cũng là ném thẳng lên, mọi người một mảnh kinh hô.
Cái bát kia vòng vo trên không trung mấy vòng, sau đó ổn định rơi về trong tay hắn, nam nhân đón lấy cái bát liền đập lên bàn một cái, mở ra…
Toàn trường kinh ngạc, ngay cả trên mặt Yên Vân Liệt cũng lộ ra không dám tin… Ba con xúc xắc phía dưới cái bát kia thế nhưng dựng thẳng thành một cột, viên trên cùng là một điểm!
“Nguyện chịu thua.” Nam nhân cười phất tay ra hiệu, nhà cái ban đầu nhét ngân lượng trước mặt Yên Vân Liệt vào trong túi, mang cả khối ngọc bội đã thắng lúc trước về.
“Đi thôi.” Lăng Thanh thấy Yên Vân Liệt “không thể cứu vãn”, căn bản không có khả năng hòa vốn, liền nhẹ giọng nói bên cạnh.
Nhưng thấy biểu tình chân mày xoắn xuýt của Yên Vân Liệt rõ ràng lộ vẻ hắn không phục, Lăng Thanh bèn khẽ kéo kéo ống tay áo của hắn, ai ngờ Yên Vân Liệt đưa tay chống lên chiếu bạc, không chịu dời đi.
“Ta và ngươi lại đánh cuộc một ván!” Yên Vân Liệt nói.
Trong nháy mắt Lăng Thanh rất muốn bỏ lại hắn mặc kệ, nhưng rốt cuộc không làm như vậy.
Đối phương nhíu mày, “Không biết các hạ dùng cái gì làm vốn?”
Yên Vân Liệt suy nghĩ một chút, đột nhiên đưa tay nắm bả vai Lăng Thanh, kéo hắn qua, tay chỉ, “Là đặt hắn!”
Mọi người một mảnh tiếng “chậc”.
Trên mặt đối phương vẫn là nụ cười khách sáo, “Nếu là các hạ thua, một người sống như thế không phải còn muốn tại hạ nuôi? Vậy nhìn thấy cũng là lỗ vốn a?”
Lăng Thanh đầu tiên là sửng sốt, chờ sau khi kịp phản ứng tên gia hỏa kia xác thực muốn đem chính mình ra đánh bạc, đang chuẩn bị một chưởng bổ qua, Yên Vân Liệt đã trước một bước khống chế tay hắn, nói với người nọ, “Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ… cho dù không để lại tự mình hưởng dụng, bán đi nam quán cũng đáng không ít ngân lượng.”
Nghe vậy, tầm mắt đối phương chuyển một cái lên người Lăng Thanh, phỏng chừng là nghĩ hắn mang mặt nạ che khuất nửa gương mặt, chính là vì giấu dung nhan tuyệt thế, bèn vui vẻ đồng ý, “Có thể.”
Yên Vân Liệt lấy bát ra, “Vẫn đặt tiểu.”
Lăng Thanh tránh cái tay bị hắn khống chế, không thể tin được vận mệnh của mình chỉ trong chốc lát, liền dựa trên ba con xúc xắc nhỏ kia, càng không thể tin được gia hỏa kia sau khi biết rõ đối phương có chiêu đó còn vẫn đặt tiểu.
Thấy Yên Vân Liệt đang muốn lắc cái bát kia, hắn bỗng nhiên nhấc chân một cước đạp tới, Yên Vân Liệt một người không đề phòng bị hắn đạp trên mặt đất, tay khống chế hắn buông lỏng, bát xúc xắc cũng từ trong tay hắn bay ra ngoài, Lăng Thanh đưa tay đón lấy, hướng chiếu bạc ấn một cái…
“Tần mỗ còn chưa tới phiên ngươi tới làm chủ!” Lạnh lùng dứt lời liền nắm Quy Mộng xoay người, tay chân sòng bạc tiến lên ý muốn ngăn cản, tay còn chưa có chạm được vào áo của hắn đã bị một đạo nội kình đánh văng ra, ào ào bay ra ngoài đụng vào trong đám người. Lăng Thanh cũng không thèm nhìn tới những người đó, lững thững đi ra ngoài.
Nhà cái qua lật bát xúc xắc, cũng là dùng tới mấy phần khí lực. Bát xúc xắc kia khảm vào trong bàn, đợi đến lúc lấy được ra, mọi người lại là một trận thán phục, thì ra ba viên xúc xắc kia đã hóa thành một đống bột, quả nhiên là còn nhỏ hơn một điểm.
Yên Vân Liệt từ dưới đất đứng lên phủi bụi trên người, nhà cái trả ngân phiếu cho hắn, mà người kia thì đứng ở đó cười cười mà nói, “Xem ra tính tình mỹ nhân đệ nhất thiên hạ đây cũng không nhỏ ha.”
Yên Vân Liệt nhận lấy ngân phiếu, “Ngươi không cảm thấy hắn như vậy… thưởng thức mới có hứng thú sao.”
Hai nam nhân nhìn nhìn lẫn nhau, đột nhiên đồng thời cười ra tiếng.
Đối phương giễu giễu nói: “Yên giáo chủ lần này nhưng có được một người rất tuyệt.”
Yên Vân Liệt nhét ngân phiếu vào trong ngực, “Có tuyệt hay không còn chưa biết được, ‘mỹ nhân đệ nhất thiên hạ’ kia là hù ngươi, bản tọa cũng chưa từng trông thấy hắn trông như thế nào. Ngân phiếu này trước cảm tạ, sau khi trở về sẽ sai người đưa tới cho ngươi.”
Đối phương khoát khoát tay, “Yên giáo chủ thật là khách khí, nếu cần ngân lượng cứ sai người nói một tiếng, bao nhiêu tại hạ cũng đưa cho giáo chủ ngài.”
“Ngươi không sợ bản tọa mượn không trả?” Vừa nói vừa nghĩ cái gì, tay chỉ chỉ trên bàn, “Khối ngọc kia có thể cho bản tọa?”
Đối phương nhặt lên ném cho hắn, Yên Vân Liệt sau khi đón lấy chắp tay vái chào, nói tiếng “Cáo từ” liền xoay người sải bước ra cửa đuổi theo Lăng Thanh.
Lăng Thanh tích một bụng lửa giận, dắt ngựa ra khỏi thành.
Giáo chủ chó má kia, căn bản là một phường vô lại!
Tu dưỡng tốt của Lăng Thanh hết thảy vứt xuống chân trời, trong lòng tự mắng mình tại sao tự dưng đầu hâm hấp nên đáp ứng đi cùng y, đây đâu chút nào giống bộ dáng muốn dẫn hắn đi tìm dược sư? Rõ ràng chính là lấy cớ đi dạo chơi!
Ra khỏi cửa thành, Lăng Thanh thả chậm cước bộ, hắn không biết muốn đi đâu, lại trở về tìm Yên Vân Liệt hắn tuyệt đối chịu không được cái bộ mặt đó, cũng không muốn lưu lại hình tượng sợ chết cái gì. Thế nhưng cứ như thế quay về Kình Vân sơn trang, nói không chừng gia nhân luôn luôn thương yêu mình còn có Đông Ly từ nhỏ cũng rất chiếu cố hắn, sẽ mang theo người đi san bằng Thiên Tuyệt sơn…
Không khỏi thở dài một hơi. Chết, hắn đương nhiên là không sợ, thế nhưng chết không có ý nghĩa như thế, làm cho người ta ít nhiều có chút bất đắc dĩ và uể oải. Có lẽ đối với Yên Vân Liệt mà nói, chơi được đến hài lòng mới quan trọng nhất, mà mình rốt cuộc là một người râu ria, có chết hay không kỳ thực cũng không liên quan đến y.
Rầu rĩ đá tảng đá trước mặt, một cước lại một cước, tảng đá lăn lông lốc hướng phía trước, lăn đến trước một đôi giày màu đen ngừng lại.
Đồng thời, một đạo tiếng sáo trong vắt du dương đột nhiên cất lên, réo rắt không gì sánh được, như tiếng dây đàn ném đến tận trời xanh, lại uyển chuyển như nước, xẹt qua phía chân trời.
Lăng Thanh không tự chủ được ngừng cước bộ, tầm mắt thẳng tắp dừng ở đôi giày đen kia, có vài phần kinh ngạc, còn có mấy phần không thể tin được, sau đó tầm mắt hướng lên trên… Là đáy áo thêu hoa văn nước, lại lên trên, đai ngọc quấn thắt lưng, lại sau đó…
Ánh sáng mặt trời phác một viền vàng mềm nhạt ôn hòa trên người nam tử đang dựa nghiêng trên thân cây, đường nét mặt nghiêng của nam tử cường tráng như khắc, hắn nhắm mắt, ngón tay kẹp một cái lá đặt ở bên môi, làn điệu khoan thai phát ra từ nơi đó.
Tầm mắt của Lăng Thanh dừng trên mặt hắn không có rời đi, một trận gió qua, kéo theo dây cột tóc đỏ thẫm người nọ buông xuống trên vai, đường hoàng cuồng liệt, phụ họa với tiếng sáo lá, gió nhẹ vờn bay.
Hết một khúc, nam tử mở mắt ra, ngẩng đầu, nhìn qua hướng phía hắn, con ngươi sâu đen tựa như nhuộm ma tính…
Lăng Thanh giống như bị hạ chú, di chuyển chân từng bước một đi về phía hắn, cảm giác “bình bịch” nơi ngực lại tới.
Đuôi mày nam tử bay nghiêng, khóe miệng khẽ nhếch, thấy hắn đi tới trước mặt mình, y trầm thanh nói, “Thành này có hai cửa, bản tọa đánh cuộc với chính mình… Nếu như Tần công tử không đi cửa này, bản tọa sẽ ở chỗ này vẫn chờ, vẫn chờ…”
Thanh âm thuần hậu, như người say rượu, lời nói nhu hòa, như độc mê hoặc…
Lăng Thanh nhìn khuôn mặt tuấn dật tuyển lãng của hắn, há hốc miệng, rất muốn hỏi, nếu như ta đi chính là cửa bên kia, ngươi thực sự sẽ vẫn chờ, vẫn chờ… vẫn chờ tiếp sao…? Thế nhưng thanh âm tại nơi cổ họng chuyển một cái, vẫn là nuốt xuống dưới.
Loại chuyện này không phải là mình nên để ý.
Yên Vân Liệt cười nhìn hắn, bất thình lình vươn tay ra chạm lên gương mặt hắn, “Bản tọa còn đánh cuộc, bản tọa đánh… dưới mặt nạ này của ngươi, nhất định ẩn tàng dung nhan tuyệt mỹ độc nhất vô nhị…”
Lăng Thanh thất thần trong nháy mắt, ngay khi ngón tay Yên Vân Liệt sắp sửa kéo mặt nạ trên mặt hắn xuống, hắn đột nhiên giật mình tỉnh lại, đánh “bốp” vào tay Yên Vân Liệt.
Trên mặt Yên Vân Liệt có chứa khó hiểu, Lăng Thanh lại lấy tay ấn mặt nạ trên mặt, lạnh lùng nói: “Yên giáo chủ sai rồi, dưới nó không có dung nhan tuyệt thế gì hết, Tần mỗ tướng mạo thô kệch, sợ dọa người bên ngoài, vì vậy mới lấy mặt nạ đối diện người khác.” Vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn hướng Yên Vân Liệt, Yên Vân Liệt cũng đang cúi đầu nhìn hắn, con ngươi hắc trầm trầm như hồ sâu.
Mặc dù mình nói có chút cường điệu hoá, thế nhưng cái đánh cuộc này của Yên Vân Liệt xác thực đặt sai chỗ. Nếu như dưới mặt nạ thực sự ẩn tàng một dung nhan tuyệt mỹ độc nhất vô nhị… Lăng Thanh bỗng nhiên thất thần, nếu như mình dưới mặt nạ thực sự có dung nhan tuyệt lệ, có phải quan hệ hai bên giờ phút này sẽ khác hay không?
Chỉ là mình vì sao lại có suy nghĩ như thế? Giống như là đang… chờ mong cái gì.
Chỉ chốc lát, đối phương hiểu rõ cười, rồi lại lo lắng thở dài, “Bản tọa nhưng nghĩ… ngươi chính là không muốn để cho bản tọa nhìn thấy mà thôi.”
Lăng Thanh tim đập mạnh một cái, không nghĩ Yên Vân Liệt sẽ nói ra sự thực.
Hắn xác thực không muốn cho y nhìn thấy, cũng không không muốn cho y biết, đứng trước mặt y lúc này, chính là Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh sáu năm trước y đùa giỡn gọi là “Phách Nguyệt công tử”, mặc dù giờ đây cơ hồ đã là cảnh giới cao nhất, Yên Vân Liệt cũng có lẽ đã sớm quên lời nói đùa năm đó, thế nhưng Lăng Thanh lại không bỏ xuống điểm này được.
“Yên giáo chủ hiểu lầm, kỳ thực Tần mỗ…” Nói còn chưa nói xong, đã bị một thanh âm khác thay thế.
Ùng ục — ùng ục —
Hai người hai mặt nhìn nhau một hồi, Yên Vân Liệt đột nhiên ha ha ha cười rộ lên. Lăng Thanh có chút xấu hổ cùng ảo não, cả giận nói, “Cái gì buồn cười?”
“Quả thực…” Yên Vân Liệt nghiêm túc lên, gỡ dây cương trên nhánh cây xuống, “Bản tọa cũng đói bụng, chúng ta đi tìm ít đồ tế tế miếu Ngũ Tạng.” (2)
Lăng Thanh không lên tiếng nữa, chỉ là dắt ngựa đi theo hắn. Nhưng nói là đi lấp đầy cái bụng, Yên Vân Liệt lại vẫn như cũ đi hướng ngoài thành.
Đi ngang qua một đồng ruộng, Yên đại giáo chủ đột nhiên tinh thần tỉnh táo, quăng dây cương trong tay một cái, vén tay áo lên chạy vào trong ruộng, rồi sau đó rất không có hình tượng ngồi chồm hổm ở đó ra sức đào đất.
Lăng Thanh đứng ở một bên mặt đen mà nhìn, Yên đại giáo chủ lột xột loạt xoạt bận rộn một hồi, cởi ngoại bào thả thứ đào được lên trên, phủi phủi tay, sau đó mang khuôn mặt hưng phấn mà chạy về, “Đi mau, đi mau, đừng để cho người ta bắt được.”
Lăng Thanh nhìn thứ trong cái bọc quần áo của hắn, cũng hít một hơi lãnh khí, đường đường giáo chủ Thiên Tuyệt giáo thế nhưng… thế nhưng lén trộm khoai!
Không biết nói ra có ai tin không…
“Yên giáo chủ…” Lăng Thanh chỉ cảm thấy huyệt thái dương nhoi nhói hai cái.
“Hử?” Đối phương đáp, còn đang giục, “Có cái gì nói đổi một địa phương lại nói, bị chộp thì không tốt.”
Lăng Thanh đưa tay ấn lên huyệt thái dương đang co rút đau đớn, “Yên giáo chủ, ngươi đây là trộm…”
Yên Vân Liệt sửng sốt, lại vẫn dùng vẻ mặt vô tội hỏi hắn, “Không được sao?”
Tay cầm Quy Mộng run rẩy, Lăng Thanh tận lực làm cho thanh âm của mình nghe coi như ôn hoà, “Đương nhiên không được! Hành vi này của ngươi có gì khác với kẻ cắp kẻ trộm?”
Mừng rỡ trên mặt Yên Vân Liệt trong khoảnh khắc tan thành mây khói, giống như nhụt chí, sau đó dùng một tay ôm đám khoai này, để một tay ra, sờ toàn thân lục ra khối bạc vụn, đưa khoai cho Lăng Thanh, tự mình lại chạy về ruộng, lột xột loạt xoạt chôn bạc vụn ở chỗ hắn đã đào.
Lăng Thanh không nói gì đứng ở nơi đó, nhưng lại rất muốn cười, mặc dù Yên đại giáo chủ trong ấn tượng bí hiểm khó có thể nắm bắt, thực sự ở chung lại phát hiện hắn thẳng thắn thú vị, còn mang theo chút tính trẻ con, mặc dù lúc tính trẻ con hơi quá, biến thành thoát tuyến (3), thế nhưng Lăng Thanh nghĩ, mình kỳ thực cũng không ghét hắn.
Chú thích
(1) dịch đạo: đường chuyển công văn thư tín thời xưa, dọc hai bên đường có xây dựng những trạm dịch ↑
(2) miếu Ngũ Tạng chỉ cơ thể của mình, tế miếu Ngũ Tạng chỉ việc ăn cơm ↑
(3) thoát tuyến: trật đường ray, chỉ việc làm không giống bình thường ↑