Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor:Yuki
Trước cổng trường Thế Nam.
Một nhóm thanh niên tóc vàng vây quanh một nữ sinh, cô gái chính là Sở Duyệt, còn đám con trai... tên cầm đầu nhuộm một bộ tóc xanh lè, quần áo toàn kiểu đính đinh sắt hình chóp dày đặc.
Gã ta như thường lệ cố gắng chạm vào Sở Duyệt đứng trước mặt, nhưng lại bị cậu ấy gạt ra.
"Chúng ta đã chia tay rồi, xin anh đừng quấy rối tôi nữa!"
Sở Duyệt tức giận, còn Châu Cập thì không hiểu chuyện gì xảy ra, thế mà lại dám xông thẳng vào trường để tìm cô. Trước đó lúc trong phòng bảo vệ, Sở Duyệt đã nói rất rõ ràng, nhưng Châu Cập giả vờ như không hiểu cố tình quấn quýt lấy cô.
Lúc này gã ta "chân thành" nói: "Tiểu Duyệt, anh không biết giữa chúng ta vì sao lại biến thành như thế này, anh thật lòng yêu em mà."
Sở Duyệt: "Yêu tôi? Vậy tại sao anh lại thuê người chặn đường tôi? Còn cả chân của tôi nữa, chẳng phải đó cũng là do anh cố ý thuê người lái xe đâm vào tôi sao?"
"Không phải đâu Duyệt Duyệt, em nghe ai nói vậy, làm sao anh có thể làm tổn thương em chứ? Có phải em đã bị người khác lừa gạt không?"
Rõ ràng gã ta đã dặn tên lái xe phải cẩn thận lúc đâm người rồi mà, sao Sở Duyệt lại biết những điều này được?
[Không phải chứ, thật sự có trai đểu nghĩ rằng kế hoạch của mình hoàn hảo không để lại dấu vết cơ à? Đây vẫn là xã hội pháp trị, gia đình nhà người ta cũng có bối cảnh đó.]
Trì Dư ăn dưa đến vui vẻ.
[Đây là kiểu đàn ông tồi tệ gì thế, ăn bám Sở Duyệt rồi thuê người lái xe đâm cậu ấy, bây giờ còn mặt dày đổi trắng thay đen.]
[Thằng chóa.]
Nhóm học sinh đứng xem: Đúng vậy.
Nghe đến đây Sở Duyệt lại cảm thấy tức giận, trước kia cô không hiểu mình bị chập dây thần kinh nào nữa, khi Châu Cập nói gia đình gã ta nghèo, cô không chịu đựng được nên thực sự đã chuyển cho gã ta không ít tiền.
Mà Châu Cập chỉ nói qua loa như không có chuyện gì: "Bảo bối, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không, sau này anh sẽ đến nhà thăm em thường xuyên hơn. Khi về anh sẽ mua cho em một bó hoa nhé."
Với những hiểu biết của gã về Sở Duyệt, cô nàng này ngốc nghếch đến mức tin bất cứ điều gì gã nói, ngay cả những bông hoa gã nhặt được bên đường, cô cũng coi như báu vật, sau đó cô sẽ ngốc nghếch mua cho gã những món đồ hiệu đắt tiền để tặng lại.
Quả thực là quá dễ dàng bị thao túng tâm lý.
"Anh!" Sở Duyệt hít một hơi thật sâu, "Châu Cập, những gì anh đã tặng tôi có thể trả lại cho anh, và những gì tôi đã cho anh thì tôi cũng có thể lấy lại."
Những thứ cô đã cho Châu Cập đối với cô không tính là gì, nhưng nếu thực sự nghiêm túc thì vẫn có thể đòi lại.
[Ủng hộ, không hổ danh là CP mà mình cắn, dù sao không lâu sau Châu Cập cũng sẽ bán những thứ đó để đi đánh bạc, còn đi theo tên trùm xã hội đen ở phía bắc Myanmar nữa...]
[Chờ đã, ông trùm xã hội đen này là đàn ông, yêu thích nam giới, đặc biệt đam mê với chuyện giường chiếu hơi nặng đô. Mấy người vào phòng của gã hiếm khi có thể bước ra một cách lành lặn.]
[Có chút thú vị đấy, để tôi xem xem họ chơi những gì nào, bóng khoá miệng, song long, roi...]
Nhóm bạn học:!
Tại sao lại đột ngột chuyển kênh vậy?
Anh Trì, ban ngày ban mặt, làm ơn hãy chú ý hình tượng của mình.
[Tên đại ca này quả nhiên có sở thích khá nặng, còn chơi nát không ít người. Không ai chịu chơi với gã ta thì gã liền......bắt những người đàn ông không trả nổi nợ nần, lãi suất cao để giải trí. Điều quan trọng là tên này ở nước ngoài, chẳng mấy khi ở trong nước nên cũng khó mà bắt được.]
[666*, đúng là giam cầm play mà.]
(*) 666 được viết là "六六六", đọc là "/liùliùliù/", có cách phát âm khá giống với 牛 (/niú/). Mà 牛 trong tiếng Trung có nghĩa là tài giỏi, giỏi giang, lợi hại
[Theo nội dung ban đầu của câu chuyện, sau khi Sở Duyệt gặp chuyện không may, gã ta đã bán những món quà đó đi để đánh bạc, lại còn là tại sòng bạc của tên trùm xã hội đen. Sau đó bị người ta chơi gian lận mà thua cuộc, cuối cùng không có tiền trả nợ, gã ta bị tên trùm xã hội đen tóm đi làm... Không nói cũng biết, hình ảnh Châu Cập du côn cao to đen hôi bị đại ca còn ác độc hơn gã ép buộc thực sự có chút hấp dẫn, thiết lập này ấn tượng ghê ấy. Kẻ ác sẽ có kẻ ác trị, trừng trị về thể xác.]
Sở Duyệt: "..."
Cô cảm thấy mình vừa nói hơi lớn tiếng, có lẽ nên bình tĩnh lại một chút?
Sau khi tiếng lòng của Trì Dư bị lộ ra suốt một thời gian vừa qua, cô cũng hiểu được một số chuyện từ cuộc đối thoại giữa cậu ấy và hệ thống.
Thế giới mà họ đang sống chính là một cuốn sách, cả hệ thống lẫn Trì Dư đều là người ngoài cuộc đến từ nơi khác, những lời họ nói, ngoại trừ những tình tiết được khóa màu đỏ*, phần còn lại cơ bản đều khớp với con người và sự việc của thế giới này, bao gồm cả quá khứ, tương lai và hiện tại.
(*) Những chi tiết quan trọng, bí ẩn hoặc cần phải được giữ bí mật trong câu chuyện. Hoặc những chi tiết hạn chế người đọc
Nói cách khác, những gì Trì Dư nói về phần tiếp theo có tới 99% sẽ xảy ra.
Vậy nên...
Cả cô lẫn các bạn học xung quanh không thể không nhìn về phía Châu Cập.
Châu Cập bị nhìn chằm chằm cảm thấy không thoải mái, gã ta cứ cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình lại chứa một chút sự đồng cảm là sao?
"Khụ....." Gã ta ho khan một tiếng, chỉnh lại giọng, "Duyệt Duyệt, chúng ta đã ở bên nhau rồi, có cần phải tính toán rõ ràng như vậy không? Khi anh tặng em hoa hồng, em không phải như vậy đâu."
Mất đi một phiếu cơm dài hạn như vậy, gã ta thật sự khó tìm được nơi nương tựa mới.
Sở Duyệt: "Tôi cảm thấy anh nói đúng, những thứ đó coi như là tiền chia tay của chúng ta đi."
[Quay xe mạnh nha, có vẻ như sẽ có một chuyện tình yêu cường thủ hào đoạt nè. Ông trùm Top chèn ép con nợ, "Hung hăng" bóc lột. Chỉ là không biết cái thứ kia có dài mười tám centimet, to như cánh tay em bé không ta.]
Bạn học nhắc nhở: Đừng phóng tên lửa nữa, ở đây còn nhiều người lắm đó!
Bảo vệ cuối cùng cũng đến: "Giải tán, những người không thuộc trường học mau rời khỏi đây! Những người khác mau vào lớp học đi."
[Xem ra chuyện này đã kết thúc rồi. Wow, Hứa Nhã Nhã quả nhiên là người con gái vẫn luôn ở bên cạnh Sở Duyệt, hoa bách hợp vẫn bền chặt lắm.]
Hứa Nhiễm Nhiễm chỉ đơn thuần đang đi bộ cùng bạn thân: "..."
Nhan Hy đứng từ xa yên lặng quan sát Trì Dư, những lời Trì Dư "nói" linh tinh rất nhiều trong lớp học trước đó, trong đó điều khiến anh bất ngờ nhất chính là chuyện của chú mình.
Anh vừa mới gọi điện xác nhận một lần nữa, không khác gì những gì Trì Dư đã nói, nhưng những tiếng lòng này...
Theo như hệ thống nói, anh và hai nam sinh khác là những nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết này, còn bản thân Trì Dư dù đảm nhận vai "phản diện", nhưng cũng là nhân vật không thể thiếu trong cuốn sách này. Nếu cậu gặp chuyện bất trắc, thế giới trong sách cũng sẽ sụp đổ theo, và lúc đó họ đều sẽ biến mất.
Ban đầu anh cho rằng điều này thật nhảm nhí, và đã nảy sinh ý định làm hại Trì Dư, ai ngờ chưa kịp hành động, bầu trời đã xuất hiện vết nứt.
Thế giới này thực sự không thể thiếu Trì Dư.
Hơn nữa, anh còn phát hiện ra rằng, không phải ai trong thế giới này cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của Trì Dư, chỉ có học sinh lớp 11 - 2 của bọn họ, dù ở đâu gặp Trì Dư cũng có thể nghe thấy.
Chàng trai này thật là thú vị.
Giờ tự học buổi tối.
[Giờ tự học buổi tối chán muốn chết, bài tập quá nhạt nhẽo.]
Học sinh: Đồng ý.
[Ớ, sao Châu Cập lại đi đánh bạc sớm thế? Kịch hay sắp bắt đầu rồi.]
Sở Duyệt - người đã gửi thêm ít tiền cho Châu Cập sau khi gặp mặt - yên lặng không nói gì, làm bài tập hôm nay với tâm trạng vui vẻ.
Buổi chiều lúc tan học, cô đã gọi điện liên lạc với người nhà, tìm được sòng bạc đen mà Trì Dư đã nói kia, còn cố ý tiết lộ thông tin này cho Châu Cập.
Trước đây gã ta đã có thói quen đánh bạc, lần này chắc chắn sẽ cắn câu.
[Vãi thật chứ, bị bắt đến bắc Myanmar xuyên đêm, bóng khoá miệng, roi da, nến không thiếu thứ gì. Sở thích của ông trùm thật không phải dạng vừa đâu.]
[Ế? Cư nhiên còn miêu tả chi tiết như vậy luôn.]
[Gã ta mạnh mẽ tách hai chân Châu Cập ra, rồi với tốc độ nhanh như chớp đâm thẳng vào... Kiểm duyệt: Cậu cho rằng tôi mù hay sao, khóa đỏ đã đặt, kiểm duyệt cấp cao đã xác nhận.]
Yên lặng.
Vẫn là yên lặng.
[Tại sao đến cả tiếng viết chữ cũng không còn nữa? Nghe nói một nhóm người sẽ cùng lúc rơi vào một sự im lặng rợn người, lớp chúng ta không lẽ đã gặp ma rồi chứ?]
Bạn học: Cậu lái xe trước mặt bao nhiêu người thế kia, ai còn tâm trí mà làm bài tập cơ chứ?
Bạn học: Hơn nữa, mức độ lại còn... lại còn phóng túng đến vậy!
"Xin lỗi các em nhé, hôm nay cô có việc nên đến muộn."
Giáo viên dạy toán Hà Tâm tiện tay đặt cặp xách lên bàn, động tác vốn rất bình thường này lại khiến trong lớp vang lên những tiếng ho khan mất tự nhiên.
"Khụ... khụ..."
"Không muộn ạ... vừa đúng lúc....."
Nghe Trì Dư nói chuyện phiếm mà quên mất hôm nay là Tiết tự học toán buổi tối.
Hà Tâm cười hào phóng: "Có cả bạn học sinh mới nữa, bộ phim tối nay vừa vặn để chào đón bạn mới. Cô đã hứa với các em, nói đi, các em muốn xem phim gì nào."
[Chắc chắn là hoa bách hợp ở quê nhà sắp nở rồi, nhưng một bông lại đã sớm rời đi. Định mệnh của giáo viên dạy toán và văn ơi, tại sao hai người lại vừa lỡ mất nhau lần nữa? CP không thể gần gũi tui lật là đau đớn.]
Hệ thống: [Bình tĩnh bình tĩnh, bây giờ thế này không phải cũng tốt lắm sao? Hà Tâm chính là giáo viên dễ mến nhất trong số tất cả các giáo viên, còn cho các cậu xem phim nữa, tốt quá còn gì?]
[Nhưng bọn họ thực sự rất hợp nhau á. Mặc dù cô Hà dạy toán, nhưng không nghiêm túc cứng ngắc giống như những người học chuyên tự nhiên khác, ngược lại cô ấy lại có linh hồn thú vị như một nhà thơ. Còn giáo viên dạy văn học tình cảm lãng mạn thì lại là người rất nghiêm túc. Mọi thứ đều tương phản, hai người đó sinh ra là để dành cho nhau không phải sao? Điều quan trọng nhất là, bọn họ còn là bạn cùng lớp đại học, cùng chuyên ngành, cùng ký túc xá, sau khi tốt nghiệp còn thi vào dạy cùng một trường, đây còn không phải là duyên phận thì là cái gì?]
Bạn học: Nghe cậu nói vậy, tự nhiên cũng thấy hợp lý đấy chứ.
Văn và Toán không phân biệt, chìa khóa đã được giao cho chúng ta.
Hà Tâm: "Hôm nay sao mọi người đều trông có vẻ là lạ thế? Học tập đương nhiên quan trọng, nhưng việc thư giãn đúng lúc cũng rất cần thiết. Một học kỳ chỉ có một lần như thế này thôi, các em nhớ giữ kỹ bí mật, kẻo cô Lý biết lại phê bình các em một trận đấy."
[Thực sự đó, hai người họ rất đáng yêu!]
[Văn Toán mãi là thần!]
Bạn học: Có chút tán thành.
Lần xem phim này thực chất là để thực hiện lời hứa của Hà Tâm của kỳ kiểm tra tháng trước, khi họ đạt được thành tích nhất định. Nhưng trường trung học Thế Nam vốn nghiêm khắc, hiếm có giáo viên nào làm như vậy, nhưng Hà Tâm là một ngoại lệ.
Gần đây có nhiều bộ phim mới ra mắt, Hà Tâm đã chọn cách bỏ phiếu để lựa chọn, và cuối cùng bộ phim có số phiếu bầu cao nhất là bộ phim kinh dị "Bunshinsaba vs Sadako - Kayako Đại Chiến Ma Nữ*".
(*)2016
2017
[Wow, tên phim đã chứa đậm mùi yêu hận tình thù, lại toàn là nhân vật nữ, cốt truyện chắc chắn rất kích thích. Phong cách của ba nhân vật trên poster cũng rất rõ ràng: ngây thơ đáng yêu, ngang tàng kiêu ngạo, tóc dài lạnh lùng. Bộ phim này chắc chắn rất đáng xem!]
Bạn học: Bỗng dưng có linh cảm không lành, dù sao thì theo lẽ thường, phim kinh dị không phải đáng được đánh giá là u ám và đáng sợ sao?
Làm gì có ai quan tâm đến thuộc tính của nữ quỷ chứ?
Để tăng cường không khí, Hà Tâm đã âm thầm tắt đèn và bắt đầu chiếu phim.
[Nghe nói bộ phim này là do một ông chủ đam mê phim kinh dị rót vốn, ông ta mua bản quyền của ba nữ quỷ, trực tiếp làm nên một tác phẩm thập cẩm này, được mệnh danh là phim ma hấp dẫn kịch tính nhất. Để tôi xem qua phần giới thiệu tóm tắt nội dung nào.]
[Kayako vì muốn trốn thoát khỏi gia đình, tự nguyện bị một cô bé ở nghìn dặm xa triệu hồi đến trừ ma, và con ma kia vừa vặn chính là Sadako thích nhảy giếng liên tục. Sau đó, trong lúc nghỉ ngơi, cô bé lại triệu hồi thêm cả Bunshinsaba, ba người... À không, là ba ma nữ ở trong căn phòng bắt đầu tàn sát lẫn nhau, tạo nên cơn ác mộng kinh hoàng.]
[Giết chóc, mà nhìn từ hình ảnh thế nào cũng thấy như họ yêu nhau say đắm, phải chăng đây chính là sức mạnh tà ác của tình yêu sao? Đã ship được rồi.]
Bạn học:???
Đây là phim kinh dị, ship CP ma quỷ không hợp lý đâu nhỉ, hơn nữa ba ma nữ...
Giết chóc.
[Bọn họ quá xứng đôi. Thống đâu mau đến xem, cậu muốn đặt cặp nào.]