Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
Tối hôm đó khi tiễn Lưu Văn Đình đi, Tư Đồ khỏe như trâu được Tiểu Diêu làm thủ tục xuất viện, bọn họ ngừng xe trước cửa nhà, đã thấy Cát Đông Minh ngồi chờ bọn họ, Tư Đồ khóc không ra nước mắt, lòng nghĩ: Sao còn chưa xong nữa?
Lâm Diêu không hỏi gì, mời Cát Đông Minh vào nhà, sau đó ném Tư Đồ lên sô pha, nói với Cát Đông Minh, “Cứ việc thẩm vấn.”
Cát Đông Minh đưa mắt nhìn, “Tôi muốn thẩm vấn cậu! Nói, súng của cậu đâu!”
Tư Đồ lúc này mới phản ứng, xoay đầu nhìn Lâm Diêu, trong lòng biết hắn làm chuyện xấu, hỏi, “Không phải chứ, anh còn tưởng mình đoán sai.”
“Anh câm miệng!” La Tư Đồ một tiếng, Lâm Diêu lấy súng ra để lên bàn, “Tôi cầm về rồi.”
Cát Đông Minh trầm mặc nhìn hai người trước mặt, hỏi, “Cậu nói đi, cậu nghĩ cái gì vậy? Lỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?”
Lâm Diêu cười khổ, “Lúc đó Vương Vĩ không chịu tin tôi, tôi cũng không có cách nào khác bày tỏ thành ý của mình.
Vào những lúc này, nếu không kéo Vương Vĩ về phía mình thì sẽ thua, cho nên, cho nên…”
“Cho nên, cậu ăn gan hùng tim báo, lấy súng của mình đưa cho Vương Vĩ? Lâm Diêu, tôi nói cho cậu biết, còn dám làm thêm một lần nữa là tôi cho cậu cuốn gói đi luôn!” Cát Đông Minh mắng xong, đứng dậy bỏ đi, cuối cùng tới cửa vẫn để lại một câu, “Chưa hết, cậu phải đi chà WC một tháng, đây là mệnh lệnh!”
Tư Đồ nhìn Cát Đông Minh đi như cơn bão, trong lòng nghĩ: Rồi xong! Vợ mình giờ chắc tâm trạng nát bé luôn rồi, mình gặp nạn rồi.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
“Anh đứng lại.”
Lâm Diêu nhà người ta không thèm xoay đầu nhìn hắn, đứng tại chỗ ôn hòa nói một câu, kết quả khiến Tư Đồ toát mồ hôi! Trái tim nhỏ bé run rẩy, xoay đầu thử thăm dò, “Anh đi pha nước cho em tắm.”
Lâm Diêu ra vẻ bình tĩnh, đi tới trước ghế sô pha ngồi xuống, ngoắc tay gọi Tư Đồ, đối phương có chút run rẩy.
Kéo tay Tư Đồ nắm lấy, vẻ mặt của Lâm Diêu rất dịu dàng.
Vuốt v e vết thương trên gương mặt Tư Đồ, ánh mắt của Lâm Diêu rất đau lòng.
“Cục cưng, có chuyện gì thì cứ nói, em như vậy, lòng anh không yên.”
Lâm Diêu đột nhiên ôm lấy Tư Đồ, ôm rất chặt, nhẹ nhàng nói vào tai hắn, “Đồng ý với tôi một chuyện, Tư Đồ.”
“Một trăm điều cũng được, em nói đi.”
“Sau này, không được làm càn nữa.”
Tư Đồ ngẩn ra, trong lòng đột nhiên thấy chua xót, ôm chặt Lâm Diêu, chôn mặt vào hốc vai hắn, “Anh sắp giết được tên khốn đó rồi, chỉ cần thêm một chút sức nữa.”
Lâm Diêu đẩy hắn ra, cười như không cười, “Ý tôi không phải nói cái này.
Ý tôi là sau này có giao tiếp với Hàn Cương nữa, thì phải để ý đầu óc hơn.”
Tư Đồ xanh mặt, thảm rồi! Ấp úng nửa buổi cũng không nói ra được gì, cuối cùng chọn ôm lấy Lâm Diêu, dùng lời sến súa dỗ người ta, “Anh biết em thông minh, cũng chỉ có Tiểu Diêu hiểu anh thôi.
Em nhìn đi, anh chưa nói gì với em hết, em đã hiểu rồi, em đúng là…”
Lâm Diêu đánh một quyền, khiến cái người dài dòng kia câm miệng.
Sau đó, vợ nhà người ta nằm xuống sô pha, gác chân lên bụng Tư Đồ, lười biếng nói, “Tôi chỉ biết là anh không có khả năng giết Ngô Hoa, còn nữa, anh nói cái gì mà Hàn Cương chịu giúp anh? Nếu anh hứa cho ông ta một thứ có ích vậy thì tệ rồi.
Vụ án này mất hai cảnh sát quốc tế, bản danh sách vẫn chưa lấy được, cảnh sát quốc tế chắc chắn sẽ cắn Hàn Cương không tha.”
Đau bụng quá, Tư Đồ nhe răng trợn mắt nói, “Cục cưng đúng là, nhìn rõ sự việc.”
“Hừ.
Lúc tìm Hàn Cương chỉ tìm thấy một bộ quần áo dính máu, từ vị trí vết của máu có thể thấy là bắn vào tim, không ít cảnh sát lúc đuổi theo hắn cũng thấy hắn bị thương.
Sau khi kiểm nghiệm cây súng kia cũng chứng minh có vỏ đạn, anh bận tới không có thời gian để ngủ, lấy đâu ra thời gian làm đạn giả?”
“Ui da! Em đá nhẹ thôi cục cưng, anh nói anh nói, nhẹ thôi mà.
Viên đạn đó là Diệp Từ làm, anh làm gì có thời gian đâu.”
“Ít khi nào thẳng thắn như vậy.
Tư Đồ, tôi rất rõ suy nghĩ của anh, anh giúp Hàn Cương bỏ trốn, đổi lại tin tức của Đồng phu nhân ở nước ngoài, nếu không vì cái này, tôi là người đầu tiên bắt anh!”
“Tiểu nhân biết sai rồi, đại nhân làm ơn giơ cao đánh khẽ.”
Nụ cười nhịn không được bật ra, Lâm Diêu nhìn Tư Đồ, trong lòng ít nhiều cũng có chút ngứa ngáy, nhưng mà!
“Tư Đồ, anh to gan lắm.
Cây súng đó sớm muộn gì cũng điều tra ra là bắn đạn giả, Hàn Cương không chết, tin tức được đưa về Mỹ sớm muộn gì cũng có, tới lúc đó anh định thoát thân như thế nào?”
Tư Đồ cười haha, trông như vốn chẳng để chuyện này trong đầu, “Không phải chuyện của anh.
Đó là súng của Ngô Hoa, lúc giao dịch với Hàn Cương, muốn nuốt danh sách một mình cũng là hắn.
Đồng nghiệp của em muốn tra cũng chỉ tập trung ở Ngô Hoa, anh không liên quan gì hết.”
Lâm Diêu muốn cắn Tư Đồ một cái.
Ván này của hắn coi như cũng tốt, Ngô Hoa nhất định có chết cũng không thừa nhận giao dịch với Hàn Cương, nhiều lắm chỉ có thể bắt hắn với tội danh bắn chết hung thủ.
Nhưng mà, cảnh sát quốc tế không có khả năng buông tha hắn, hắn và Hàn Cương từng có tiếp xúc riêng, cảnh sát quốc tế sẽ cho rằng, đạn giả là do Ngô Hoa làm, chính là dùng để giao dịch sau khi thành công sẽ để Hàn Cương chạy.
Nhưng không nghĩ Hàn Cương bán đứng hắn, viên đạn cũng không kịp lấy ra.
Vừa lúc bị Tư Đồ lấy súng bắn, trùng hợp bắn vào người Hàn Cương.
Nói như vậy, cả cảnh đòi đấu 1 chọi 1 với Ngô Hoa để cướp súng chỉ là đóng kịch!
Suy nghĩ cẩn thận đầu đuôi mọi chuyện, Lâm Diêu không biết nên đánh Tư Đồ một trận hay cắn hắn một cái thật đau? Mà Tư Đồ như biết hắn đang nghĩ gì, “Thật ra, anh rất muốn đánh chết hắn, nhưng nghĩ lại thấy quá lời cho hắn rồi, để hắn ngồi tù cả đời vẫn tốt hơn.”
Người này, thật độc ác! Nhưng mà, tha cho hắn.
Lâm Diêu dùng tay đỡ mặt, lười biếng nói, “Để Tử Hi vào tổ trọng án đặt máy nghe lén, còn để hòa thượng lấy thông tin của chúng tôi, món nợ này tính sao?”
“Cục cưng, chẳng phải em lấy được một số tiền lớn từ mẹ anh rồi sao, cái này còn chưa đủ hả?”
Chân lại dùng sức đạp, Tư Đồ la lên một tiếng.
Lâm đại gia đã chiến thắng bà bà đại nhân, nói thẳng, “Số tiền đó không liên quan tới anh.”
“Cũng do anh kiếm mà, em ơi tha mạng cho anh đi.” Nói xong, giơ tay bóp chân cho người ta.
Lâm Diêu thoải mái híp mắt, nói ra một chuyện khiến Tư Đồ đau khổ, “Hôm nay ai nằm dưới? Nói!”
“Ui da, em nhẹ thôi, chỗ này sao có thể dùng sức đạp được?”
“Hỏi anh đó, ai nằm dưới?”
Tư Đồ cười haha, đứng lên bế người về phía phòng ngủ.
“Khốn kiếp, anh làm gì vậy? Còn chưa trả lời mà!” Lâm Diêu vùng vẫy, sao cảm giác như mình sắp bị…
“Vào trong rồi anh nói.”
“Thả tôi xuống, hôm nay anh phải ở dưới.”
Ầm một tiếng, cửa phòng bị Tư Đồ đóng sầm lại.
Không lâu sau truyền ra tiếng chửi bậy của Lâm Diêu, “Tư Đồ, anh dám quỵt nợ?”
“Đừng nói bậy, chẳng phải anh đang nằm dưới sao?”
“Mẹ nó, ý tôi không phải cái này.
Anh đứng dậy cho tôi, a!”
“Hihi, chỗ này đúng là phong cảnh tuyệt đẹp luôn~”
“Khốn kiếp, anh muốn chết? Mẹ nó, bây giờ tôi đập anh chết luôn!”
“Anh chơi xấu, anh nuốt lời, bỏ được anh thì đập anh chết đi.”
“Anh, anh, anh…”
“Hihi, anh biết em không nỡ mà.
Qua đây, ca ca cho em thứ tốt ~”
“Đcm anh, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tính đủ vốn lẫn lời!”
“Giữa chúng ta còn có thể tính toán rõ ràng hả~”
“A, chết tiệt, anh, anh đừng…”
Một buổi tối tốt đẹp chỉ mới bắt đầu, mà Lâm Diêu đã nghi ngờ, tới trưa hôm sau mình còn chưa tỉnh nổi.
Cùng lúc đó, ở một thành phố bên bờ đại dương bên kia.
Trong phòng không mở đèn, lúc cửa phòng bị mở ra, người kia tiến vào không một tiếng động.
Nói với người ngồi trên ghế quay lưng lại với hắn, “Vật thí nghiệm số 1 thất bại.”
Rất lâu sau, một giọng nói già nua của phụ nữ lên tiếng, “Đã nằm trong dự liệu.
Chuẩn bị đi, mùa đông tới sẽ bắt đầu thí nghiệm số 2.”
Nghe xong chỉ lệnh, đối phương lẳng lặng rời khỏi không một tiếng động.
Hết chương 43.
------oOo------