Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
5 ngày sau
Trong cung trang hoàng rất đẹp và long trọng để chuẩn bị cho lễ sắc phong thái tử trong hôm nay. Cùng với lễ sắc phong, hôm nay Nghiên Dương sẽ lên đường đến Bắc Triều để tiến hành hôn lễ.
Ở trong phủ quốc công, ai ai cũng nhanh nhẹn mau chóng chuẩn bị đồ, dán chữ hỉ,...trang trí trong phủ.
Nghiên Dương khoác lên mình bộ hỉ phục màu đỏ có xen ít hoa văn màu vàng rất đẹp. Tóc cô cài vài cây trâm, kiểu tóc tạo ra khác với mọi ngày. Cô có vẻ không được vui lắm.
Bên ngoài, xe ngựa đã chờ sẵn. Đoàn người hoàng thượng ban cho cô bao gồm binh lính, nô tỳ,...khá là đông. Họ xếp hàng sau chiếc xe ngựa thành hàng dọc dài.
Trần quốc công dẫn Nghiên Dương ra ngoài cửa của phủ. Ông vẫn tiếc nuối, có gì đó không nở. Trong tất cả nữ nhi của ông, Nghiên Dương là người ông thương nhất và cũng là người bị gả đi xa nhất. Ông lấy trong y phục của mình một cái còi nhỏ xíu. Ông nói:"Con cầm lấy cái còi nhỏ này! Nếu có gì nguy hiểm, thổi nó sẽ có người cứu con ngay lập tức. Phòng trường hợp Hạ Tâm không thể bên con lúc đó thôi! Nếu không, đừng lấy nó ra!"
Nghiên Dương nhận lấy cái còi đó rồi cất đi. Trần quốc công đưa cô ra xe ngựa. Cô có ngoảnh mặt lại một cái thật lâu. Cô đang cố gắng ghi nhớ lại những kí ức và khoảnh khắc vui vẻ ở đây. Sau đó, Hạ Tâm cũng lên xe ngồi cùng với cô.
Trần quốc công cúi mặt xuống, ông không dám nhìn lâu. Ông vẫy vẫy tay ra hiệu cho xe ngựa bắt đầu khởi hành. Một dàn người phía sau cũng đi bộ theo sau. Đường tới Bắc Triều phải đi đến hơn 1 ngày trời, đường lại dốc, đồi núi quanh co hiểm nguy.
Ở Thiên Kỳ, bọn họ tổ chức lễ sắc phong thái tử rất linh đình. Tất cả mọi người đều nghỉ việc buôn bán, trao đổi hàng hoá để chung vui. Hoàng thượng còn miễn thuế cho họ tận 1 tháng.
Thất vương gia được phong làm thái tử, hoàng thái hậu rất vừa lòng nhưng Nghiên Dương đã đi, bà ấy cũng không vui cho mấy.
Trong ngày vui như thế, hoàng thượng lại có sắc mặt không tốt. Có lẽ trong người có gì đó khó chịu. Không chỉ hoàng thượng có sắc mặt không tốt mà còn có Trần quốc công. Còn thái tử, chàng vẫn lạnh lùng, không cười cũng không buồn. Gương mặt không hề có một chút biểu cảm nào!