Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nam sơn chủ nói tiếp:"Đó chính là người mà Bắc sơn chủ đang nói đến - phu quân của môn chủ!"
Nghiên Dương nắm chặt tay mình lại. Cô cố kìm nén để mình không giận quá mất khôn. Cô nói:"Có chứng cứ gì?"
Bắc sơn chủ hồi đáp:"Mẫu thân của Vỹ Thành cũng chính là mẫu thân của hắn ta. Vỹ Thành được sinh ra trước. Bà ta gian díu với vua Bắc Triều nên sinh ra hắn."
Nam sơn chủ nói tiếp:"Vì bị phát hiện, bà ta đã tìm cách đưa hoàng tử đến Bắc Triều, sau đó, nguỵ tạo một cái kết khác khiến cho Vỹ Thành tưởng rằng chính hoàng hậu đã sai người sát hại mẫu thân của hắn."
Nghiên Dương bắt đầu cảm thấy câu chuyện này rối bời, hoang mang. Cô nói:"Thế thì liên quan gì đến gia đình ta?"
Nam sơn chủ nói:"Tiền môn chủ lúc đó là anh ruột của hoàng hậu. Ông ấy bị đồn thổi rằng đã tiếp tay cho hoàng hậu. Hoàng thượng vì sợ uy phong của tiền môn chủ nên không dám động đến hoàng hậu! Vì thế, hoàng hậu mất có lẽ cũng là do Vỹ Thành có âm mưu trả thù. Nhị hoàng tử dù được đức vua yêu thương nhưng hậu cung của ông ta không như thế. Anh em đấu đá lẫn nhau, phi tần thì tranh nhau quyền lực cho con của mình. Sau khi biết mình là anh em cùng cha khác mẹ với Vỹ Thành, hắn ta ghen tị. Vì lòng ghen tị nên đã sinh ra thù hận!"
Bắc sơn chủ gật gật đầu. Đúng là ý của Nam sơn chủ hợp với ý của ông ta. Không phải là hợp mà đây chính là sự thật. Ông nói:"Lòng của Nhị hoàng tử Bắc Triều không thể nào đoán trước được. Huống hồ, hắn đồng ý hoà thân với Thiên Kỳ ban đầu chẳng qua là nghe lời hoàng hậu và đức vua của Bắc Triều. Nghe nói hắn có ý định phá bỏ hiệp ước và tấn công vào thành Kinh Dương của Thiên Kỳ vào hôm mà Vỹ Thành đăng cơ."
Hai vị sơn chủ còn lại chỉ im lặng mà nghe. Họ không nói điều gì cả. Đến khi hai người kia nói xong, Tây sơn chủ mới đứng dậy nói:"Môn chủ, ta vừa nhận được tin tức của Đại Thành quốc, ngày mai thái tử Bắc Triều và cửu công chúa Đại Thành Quốc sẽ thành hôn. Mà...vị trí chính thê...thuộc về vị cửu công chúa đó!"
Đông sơn chủ tức giận:"Bọn họ không xem môn chủ của chúng ta ra gì sao? Thật là quá đáng!"