Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong lần Cẩm Tú đưa Tả Thi Giao đi xem mắt, cô gặp lại Kỷ Viễn.
Đây thực sự không phải là nơi để gặp Kỷ Viễn!
Bốn mắt nhìn nhau, cặp mắt hai người bỗng dưng đỏ hoe.
Cẩm Tú lập tức gửi ngay một tin nhắn chất vấn :” Anh đến đây làm gì?”
Vừa lúc đó, Cẩm Tú cũng nhận được tin nhắn :” Em đến đây làm gì?”
Tin nhắn đó là của Kỷ Viễn. Tin nhắn giống hệt với tin nhắn của Cẩm Tú từ câu chữ cho đến nội dung, giọng điệu, như thể Cẩm Tú vừa tự gửi tin nhắn cho chính mình vậy.
“Anh có thể đến thì em cũng có thể đến”. Vừa gửi xong, Cẩm Tú đưa ánh mắt đầy khiêu khích về phía Kỷ Viễn.
Tin nhắn của Kỷ Viễn càng châm chọc hơn :” Anh đến tìm đối tượng kết hôn”.
“Đối tượng kết hôn? Anh chưa kết hôn sao?” Cẩm Tú nghĩ giá mà tin nhắn của mình giống hòn đácó thể ném qua đó thì tốt biết mấy, chắc chắn sẽ làm đầu của Kỷ Viễn nổi lên hai cái u to như cái đèn lồng.
Kỷ Viễn thản nhiên nhìn Cẩm Tú cười, một tay nhấc ly trà lên uống, một tay nhét trong túi áo khoác, tỏ vẻ như không hề đoái hoài đến tin nhắn này của Cẩm Tú. Một lát sau, điện thoại của Cẩm Tú rung lên, là tin nhắn của Kỷ Viễn. Hóa ra, anh nhét tay vào túi áo là để nhắn tin cho cô.
Anh ta quả là có bản lĩnh.
“Chẳng phải em cũng kết hôn rồi hay sao, không phải là em cũng đã tới đây rồi đó thôi, chẳng lẽ em tới đây không phải là tìm đối tượng mà là đến chợ để mua thịt chắc?”
Tới nước này, Cẩm Tú không còn tỏ ra khách sáo nữa, bèn nhắn tin “đáp lễ” : “Có thể em không cần bỏ tiền ra, đã có con lợn đực cung cấp tiền cho em rồi”
“Thế thì không phải em đi mua thịt rồi, mà là em bán thịt lợn nái” . Kỷ Viễn nhắn lại
Suýt chút nữa Cẩm Tú định lấy điện thoại thay cho quả lựu đạn ném vào chỗ Kỷ Viễn. Nhưng rốt cuộc cô đã không làm vậy, mà chọn một chiêu đọc hơn. Cô lập tức quay sang rót trà cho người đàn ông bên cạnh, dịu dàng nói với anh ta : “Thưa anh, trà Phổ Nhĩ tuy hơi đắng, nhưng khi uống vào anh sẽ thích nó ngay”.
Người đàn ông dáng vẻ đường hoàng, khoảng ngoài ba mươi tuổi, chín chắn, lịch thiệp, làn da ngăm đen, ngoài điều đó ra không còn khuyết điểm nào khác. Thấy cô gái xinh đẹp bên cạnh đột nhiên trở nên thân mật, anh ta cứ ngỡ đó là do mình quá hấp dẫn, liền nở nụ cười rạng ngời, đầy vẻ tự hào mãn nguyện.
Cẩm Tú khi đã nghiêm nghị thì không ai có thể nghiêm nghị bằng cô, nếu không nghiêm túc thì cũng không ai có thể không nghiêm túc hơn cô. Cô có thể làm quen với một người lạ như Kỷ Viễn, và chỉ một giờ sau Kỷ Viễn đã say đắm cô tới mức đưa cô tới khách sạn thuê phòng. Về phần anh ta, sau khi bị cô trút giận tơi bời vẫn như đứa trẻ lên ba, ngày ngày theo đuổi cô xin cầu hôn. Những đồng nghiệp trong cơ quan tới giờ vẫn còn nhớ khi ấy ngày nào cũng có hoa hồng gửi đến phòng văn thư, và sau đó có điện thoại gọi cô xuống nhận. Cũng có điện thoại gọi đến phòng chủ biên để gặp Cẩm Tú, lý do là vì cô đã để số của Kỷ Viễn vào danh sách đen của điện thoại, khiến anh ta không thể nào liên hệ được với cô nên buộc lòng phải dùng tới chiêu này.
Kỷ Viễn không liên lạc được với Cẩm Tú liền mua một tờ báo mà cô cộng tác, và gọi tới các số điện thoại có trên đó, bao gồm cả đường dây nóng. Lúc đó cái tên Kỷ Viễn nổi tiếng đến mức tất cả mọi người trong ban biên tập đều biết, mọi người chán ngán đến mức không thể chán hơn được nữa.
Cẩm Tú không chỉ đẹp, giọng nói đầy sức sống, khi bình thường thì dịu dàng như dỗ trẻ con, lần này vì cô muốn chọc giận Kỷ Viễn nên giọng nói càng dịu dàng gấp đôi. Cô nhìn anh chàng ngồi bên bằng đôi mắt mơ màng, nhẹ nhàng hỏi :”Bình thường anh thích uống trà gì ạ?”
Một cô gái muốn bắt chuyện với một chàng trai, rất đơn giản, chỉ cần một câu nói, một cái nhìn là mọi chuyện đã đâu vào đó cả.
Anh chàng kia lập tức trở nên yếu đuối, ghé vào tai Cẩm Tú nói : “Trà Phổ Nhĩ có giống em không? Mới nhìn lần đầu mà không thể quên được”. Để phụ họa cho lời nói của mình, anh ta đặt tay lên bàn tay cô.
Cẩm Tú muốn rút tay ra thì bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt đầy tức giận từ phía đối diện. Đó là Kỷ Viễn, chắc chắn không thể nhầm được.
Không phải là anh ta đang tức giận đó sao, thật tuyệt, ai bảo anh ta làm cô tức giận, bây giờ cô chọc giận lại anh ta chỉ là sự đáp lễ, là sự phản bác, là lẽ thường tình. Thế là cô giữ nguyên tư thế, để anh chàng kia đặt tay lên tay cô trong nửa phút. Nhưng những ngón tay của anh ta bắt đầu mân mê trên tay Cẩm Tú, khiến cô nổi da gà, thực sự không thể chịu đựng hơn được nữa, cô rụt tay lại.
“Sao đã vội vã bán thịt lợn thế? Nên nhớ rằng, ra tay quá nhanh, cô sẽ phải trả giá đó”.
Điện thoại của cô lại báo có tin nhắn, Kỷ Viễn ngồi đối diện đang nhìn cô với ánh mắt tự mãn trên sự đau khổ của người khác.
Tin nhắn này thực sự đã khiến Cẩm Tú tức giận. Sắc mặt cô lập tức thay đổi.
Sau khi quen Kỷ Viễn được ba tháng, Cẩm Tú đã lấy anh ta, có phải cô đã dễ dãi với bản thân mình quá nhanh? Cô lên giường cùng Kỷ Viễn cũng ngay trong ngày đầu tiên quen anh, như vậy có phải đã vội vàng “ra tay” với bản thân? Khi cô lấy Kỷ Viễn, đến nhà cũng không có, nhẫn kim cương cũng không, chỉ có chiếc nhẫn vàng hơn ba chỉ một chút, như thế có phải là đã bán rẻ mình không?
Sai một li đi một dặm. Phụ nữ, có thể sảy chân, nhưng không thể thất sách! Cẩm Tú không đòi hỏi ở Kỷ Viễn bất cứ điều gì, cô không đòi anh nhà, xe, sính lễ, đó là thất sách. Kỷ Viễn dựa vào đó mà cho rằng cô đã bán rẻ bản thân mình.
Cứ tưởng rằng quyết định lấy một người đàn ông sau ba tháng quen biết là biểu hiện lòng tin và lời thề đối với tình yêu của cô, nhưng không ngờ rằng, nó lại là chứng cứ khiến cô đuối lý. Người đàn ông mà cô đã cống hiến cả thể xác và tình yêu, lúc này lại dùng chính những thứ mà cô đã cống hiến để tấn công cô. Anh ta vẫn là người chỉ biết dựa vào người khác thôi sao?
“Anh hối hận vì đã lấy tôi thì chia tay đi. Đừng có làm ra vẻ đau khổ, anh tưởng rằng đời này kiếp này tôi phải khóc lóc để được bên anh đến lúc đầu bạc răng long hay sao? Kỷ Viễn, tôi nói cho anh biết, kết hôn do tôi quyết định, ly hôn cũng do tôi quyết định. Chuyện xé đơn, có đến mức khơi lên nỗi đau khổ của người phụ nữ lấy anh hay không? Tin nhắn của anh khiến tôi buồn nôn, cũng khiến tôi biết được bản chất của anh, một người đàn ông cảm thấy vui mừng khi khiến vợ đau khổ, hay là anh có bệnh về tâm lý?”
Mỗi chữ trong tin nhắn của Cẩm Tú như mỗi viên đạn bắn về phía Kỷ Viễn.
Anh chàng ngồi bên cạnh, vươn người về phía cô : “Em nhắn tin cho ai đấy? Em quen người đối diện kia à?”
Cẩm Tú vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của Kỷ Viễn như muốn nuốt chửng cô.
“Em không quen, làm sao có thể quen được tên trộm mắt to kia chứ”.
Kỷ Viễn vốn có đôi mắt to. Lúc mới quen, Cẩm Tú đã bị đôi mắt đen sáng ấy mê hoặc, sau này, khi lên giường với anh ta, cô mới phát hiện ra anh ta không nhắm mắt khi “yêu” cô, hai con mắt như hai nòng súng đen sâu thăm thẳm. Cẩm Tú lấy tay úp lên mắt anh ta, cô gọi anh ta là: Tên trộm mắt to.
Tên trộm mắt to kia không nhìn Cẩm Tú, bởi vì cô cảm thấy nòng súng đen thăm thẳm kia đã rút lại rồi. Sau đó cô lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn sang, trời ạ, thế trận đã thay đổi.
Kỷ Viễn đã ôm người phụ nữ bên cạnh vào lòng. Nói ôm vào trong lòng cũng không quá đáng chút nào, tay anh ta còn đặt lên đùi cô ta nữa. Mái tóc xoăn màu rượu vang của cô ta rũ hết vào lòng Kỷ Viễn. Có lẽ cô ta vui lắm.
Làm cho Kỷ Viễn mắc câu sao không vui được? Tuy Kỷ Viễn không có thân hình đẹp mê hoặc người khác, tướng mạo đường đường, nhưng anh ta có vẻ phóng khoáng hấp dẫn, hơn nữa khi anh ta cười, cô gái ngồi bên sẽ cảm thấy thế giới này tất cả đều là của cô ấy, một gợn mây cũng không dành cho người khác, tất cả đều là của cô ấy.
Khi xưa nếu không phải vì Kỷ Viễn vừa ôm vừa chọc Cẩm Tú cười, còn nói sẽ hái trăng hái sao cho cô, thì cô có thể đến khách sạn cùng anh ta sau khi mới quen có một tiếng đồng hồ không? Trong khi chiêu bài lợi hại của Kỷ Viễn là đến khách sạn. Không biết có phải anh ta dùng chiêu này đối với tất cả phụ nữ mà anh ta muốn chiếm đoạt hay không?
Nếu như Kỷ Viễn chỉ cười, chỉ ôm thì với một người phụ nữ khi đang cô đơn muốn tìm đến một người đàn ông, sẽ nghĩ đến thân hình gợi cảm và vòng tay mạnh mẽ của anh ta. Nhưng một khi đã lên giường với anh ta, Cẩm Tú dám đánh cược, trong mười cô gái phải có hai mươi phần trăm có ý nghĩ muốn lấy anh ta. Sau khi lên giường với anh ta, sẽ như trúng bùa của anh ta vậy, chỉ một lần đã thành nghiện, không thể nào từ bỏ được, không lấy anh ta thì còn có thể lấy ai nữa?
Nhưng lúc này, người đàn ông của Cẩm Tú đang ôm một người con gái khác trong lòng, cười dâm đãng, đây không phải là đang khiêu khích địa vị làm vợ của Cẩm Tú sao? Khi xưa họ là trai chưa vợ, gái chưa chồng, có làm chuyện vượt quá giới hạn thì cũng coi là bình thường, nhưng bây giờ Kỷ Viễn đã là người có gia đình, anh ta sao có thể như thế được?
Cẩm Tú tức giận suýt nữa thì đập tay xuống bàn. Nhưng cô không thể làm như thế được, xung quanh cô là bao nhiêu quan khách, cô không thể diễn kịch cho người khác xem được, đặc biệt là đối với Tả Thi Giao.
Nhưng những gì mà Kỷ Viễn vừa diễn cho cô xem khiến cô không thể chịu đựng hơn được nữa. Người làm quan đã nhóm lửa rồi thì dân thường như cô có đốt đèn lên thì cũng có gì ghê gớm?
Cẩm Tú được đà dựa vào lòng anh chàng kia, khẽ nói : “Lát nữa chúng ta đi đâu đó uống rượu hoặc đi nhảy nhé…”
Cẩm Tú tưởng rằng lời cô vừa nói sẽ khiến anh chàng kia giật mình nhưng không ngờ anh ta mở to đôi mắt ra vẻ rất vui mừng, rất thành tâm : “Chúng ta còn có thể tìm một căn phòng nào đó……” Anh ta nở nụ cười ấm áp.
“Thật vô vị!” Cẩm Tú không còn hứng thú gì với người đàn ông này nữa.
Tay anh ta ôm chặt lấy eo Cẩm Tú, eo của cô đẹp hoàn hảo, cứ như mỗi ngày cô chỉ ăn hai bữa, trừ bữa tối vậy. Bây giờ để những ngón tay thô ráp kia ôm ấp, thật không công bằng.
Anh chàng tên là Lưu Tán, anh ta bắt Cẩm Tú gọi là lão Hắc.
“Bạn bè anh đều gọi anh là lão Hắc vì anh hơi đen”. Anh ta nói
Anh ta không phải hơi đen mà là rất đen. So với người da đen thì sẽ có cảm giác như trắng hơn, nhưng bên cạnh người da vàng thì lại thấy rất rất đen.
Lão Hắc đã đưa danh thiếp cho Cẩm Tú ngay từ lúc đầu. Tổng giám đốc của một công ty nào đó, cô không để ý, nó còn không đáng để dùng làm giấy vệ sinh vì quá cứng. Chỉ cần tìm một nhà in, anh muốn họ in tên anh thành giám đốc, chủ tịch hội đồng quản trị cũng được, ông tổng của một công ty quốc tế nào cũng được, vì vậy Cẩm Tú không tin vào những thứ này. Cô tin vào con mắt của chính mình.
Ánh mắt của lão Hắc rất chân tình. Người đàn ông như thế này dễ dàng hạ gục các cô gái. Nếu như không phải Cẩm Tú đã cưới Kỷ Viễn thì có lẽ cô cũng không ngoại lệ. Nhìn cách ăn mặc của anh ta và chiếc điện thoại anh ta đang dùng, thêm vào đó là chiếc đồng hồ hiệu Rolex, nghĩ đến cái chức danh tổng giám đốc gì đó cô bắt đầu suy nghĩ. Việc giả vờ ra mắt nhất định không thể để anh ta biết được. Không nhất thiết phải đắc tội với anh ta, biết đâu đây lại là một khách hàng quảng cáo thì sao.
Lão Hắc đột nhiên dừng lại quan sát Cẩm Tú, nghi ngờ hỏi : “Có phải em làm ở ban biên tập phải không? Trước đây anh đã từng tài trợ cho một tiểu thuyết ở tòa soạn, có phải chúng ta đã gặp nhau rồi không?”
Cẩm Tú giật mình. Đúng là cô làm biên tập. Chuyện lão Hắc vừa nói cô cũng có chút ấn tượng. Xem chừng cũng không phải là xem hình bắt bóng, chắc chắn cô và anh ta đã từng chào hỏi nhau ở tòa soạn. Thiên hạ không có bức tường nào là không chắn gió, ngộ nhỡ cô bạn họ Tả biết cô đã từng kết hôn còn đến đây làm tổn thương những người đàn ông “đứng tuổi” mà chưa kết hôn thì tội của cô khó mà tha thứ được.
Cẩm Tú nói tránh đi, nhưng lão Hắc lại là người đã hỏi là phải hỏi cho bằng được, hai con mắt chăm chăm nhìn vào Cẩm Tú, ghé sát vào tai cô hỏi liên hồi. Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng rằng hai người đang tiến triển tốt đẹp, nhưng chỉ Cẩm Tú mới biết được rằng cô đang giống như con kiến bò trong chảo nóng, đứng ngồi không yên.
Tả Thi Giao bên cạnh lại rất hào hứng, đá đá vào chân Cẩm Tú, khẽ nói vào tai cô: “Hắn ta có giàu không? Trông bộ dạng chẳng khác nào một chú cún cả. Nhưng ăn mặc sang trọng thì cũng không nhất định là có tiền, để thăm dò đã rồi để ý sau cũng chưa muộn, đừng lãng phí công sức với những kẻ không tiền”
Tả Thi Giao là cô gái có tiền. Như cô ta vừa nói, ăn mặc không khác gì một chú cún thì không nhất định là có tiền. Trên người Tả Thi Giao đều là đồ hiệu, nhưng trong ví của cô ta có thể cũng chỉ có đủ tiền đi taxi. Cô ta thà không ăn cơm, nhưng nhất định phải mặc đẹp để đẹp mặt mình. Cô đã thề không lấy những người không có tiền. Trong mắt cô, lái BMW chưa thể coi là đã giàu có. Sau khi tốt nghiệp đại học, để tìm việc ở công ty du lịch, cô nói công việc ở đó có thể tiếp xúc được với nhiều đàn ông có tài. Kết quả là nửa năm nay, cô đã gặp rất nhiều đàn ông, người tài cũng không ít, nhưng đều là những người ngoại tỉnh, không ai chịu vì tình yêu vượt qua ngàn trùng để đến với người đẹp thành phố xứ Bắc này. Thành phố này thứ gì cũng tốt, chỉ là mỗi năm nổi gió hai trận, một trận kéo dài nửa năm, mưa trong nửa năm, nửa năm còn lại tuyết rơi, thời tiết bốn mùa coi như đã được dự báo trước rồi.
Không biết Thi Giao nghe ở đâu rằng đến với cuộc xem mắt lần này đều là những người thành công, nên đã nhất quyết rủ Cẩm Tú đến đây bằng được. Vừa nhìn thấy trong bãi đỗ xe toàn là BMW, cô xúc động chút nữa trào nước mắt, trong lòng hứng khởi vô cùng, cô còn mất nửa giờ soi gương chỉnh lại khuôn mặt vốn đã được trang điểm đến mức gần như hoàn hảo, Cẩm Tú đợi ở ngoài ghế sofa sắp ngủ gục rồi cô mới chịu ra. Vừa đi vừa nhìn trái ngó phải, liếc mắt đưa tình, khiến Cẩm Tú suýt không nhận ra cô nữa.
Cẩm Tú cũng mở tròn đôi mắt, muốn tìm cái gì đó cho bài viết của mình. Kết quả vừa nhìn, đã nhìn thấy Kỷ Viễn qua mặt cô đến tìm đối tượng kết hôn.
Kỷ Viễn đi tìm đối tượng khác sau lưng cô, không chừng còn giấu cô làm bao chuyện không chính đáng nữa. Nếu đã có thể ôm người con gái khác ngay trước mặt cô càng chứng minh anh ta có gan làm những chuyện khác. Nhưng tiếc rằng, trước mặt Thi Giao, Cẩm Tú không thể có bất cứ hành động nào, nhưng cô có thể dùng những động tác nho nhỏ để công kích anh ta.
Cẩm Tú nắm lấy tay lão Hắc, viết gì đó lên bàn tay anh ta. Những người xung quanh không hiểu được, tưởng rằng họ đang đùa nhau. Nhưng cô tin rằng Kỷ Viễn đang ôm người đẹp trong lòng kia nhất định hiểu ra, đó chẳng qua là những thói quen khi “yêu” mà chỉ Cẩm Tú và Kỷ Viễn mới hiểu.
Khi làm chuyện đó, Kỷ Viễn thích nói chuyện, Cẩm Tú thích nhắm mắt lại không nói lời nào. Kỷ Viễn liên hồi hỏi Cẩm Tú có dễ chịu hay không, cô xấu hổ không nói, chỉ ra hiệu trên bàn tay của anh ta, để anh ta biết cảm nhận của cô.
Chiêu này quả nhiên linh nghiệm, cô thấy Kỷ Viễn đẩy cô gái ra, đứng bật dậy.
Không có gì thú vị nữa rồi, anh ta muốn rút lui. Nhưng cho dù là thế nào, lần này Cẩm Tú đã thắng. Cô tưởng rằng anh ta đi ra, không ngờ anh ta đi về phía cô, nắm lấy bàn tay cô kéo ra ngoài.
Thi Giao đang tán tỉnh anh chàng bên cạnh, và cũng đang ra hiệu gì đó với anh chàng đối diện. Bỗng nhiên thấy Cẩm Tú bị người ta kéo đi, người thì tức giận giằng co, kẻ thì tướng mạo cũng không lương thiện gì.
Thi Giao hoàn toàn không biết Kỷ Viễn là người thế nào, ngồi lặng trong vài giây, váy dài, giày cao gót, cô nhanh chóng chạy theo Cẩm Tú, chỉ tay về phía Kỷ Viễn nói: “Anh làm gì thế hả, buông tay cô ấy ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó.”
Tả Thi Giao không thể lên tiếng, chỉ cần cô lên tiếng là sẽ làm mất đi hình ảnh nho nhã, đài các của cô. Giọng cô to, thô, nói năng không có chừng mực, dường như là căn bệnh nghề nghiệp của những ai làm hướng dẫn viên du lịch, bộ dạng cô cũng có phần hung hãn.
Kỷ Viễn không biết Thi Giao là người thế nào, bèn liếc cô một cái, chưa lên tiếng Thi Giao đã bị ánh mắt của anh ta dọa đến mức run lên lẩy bẩy. Cô không phải là người không có cá tính, mà là ánh mắt của Kỷ Viễn quá đáng sợ.
Cẩm Tú sợ rằng nếu còn giằng co nữa thì cả thiên hạ sẽ biết, sẽ càng gay go hơn, vội vàng nói với Thi Giao: “Không sao, không sao, chúng mình quen nhau, cậu cứ vào trong đi”.
Mấy câu đó của Cẩm Tú đã khiến cô bị Kỷ Viễn kéo ra khỏi hội ra mắt đó. Buổi tối gió lạnh, Cẩm Tú hối hận vì chỉ mặc váy, cô đưa tay lên ôm lấy đôi vai mình giữ ấm, Kỷ Viễn bắt đầu lên tiếng quở trách cô mà không chút nể nang gì.
“Cô nhìn cô xem, cô đang mặc cái gì vậy? Váy quây à, đây là thứ cho tuổi của cô mặc à? Cô tưởng mình còn ở tuổi mười bà, mười bốn sao? Cô hai tư rồi đấy, còn giả nai cho ai nhìn? Cô hở tay khoe đùi, giống các cô gái bán hoa rồi đấy. Hỏi cô bán thịt thế nào rồi, vừa mới gặp đã lăn vào lòng đàn ông, cô có biết xấu hổ không? Cô không chỉ làm mất mặt bản thân mình, mà còn làm mất mặt Kỷ Viễn tôi nữa. Đàn bà như cô đúng là đáng đánh, nếu không phải là tôi đã thề không bao giờ đánh phụ nữ thì hôm nay tôi đã đánh chết cô rồi đền mạng cho cô rồi.”
Kỷ Viễn đúng là chẳng ra làm sao cả, đứng giữa đường phố mà hét lên ầm ầm, lải nhải như mụ đàn bà chanh chua. Miệng không ngớt thốt ra những câu nói khiếm nhã. Cẩm Tú nhăn mày nhưng cũng không ngắt lời anh ta. Cô đứng trong gió lạnh tầm ba phút, tựa vào hành lang, liếc xéo hắn và nói: “Mắng đủ chưa? Ngậm miệng lại được chưa? Thật là một người đàn ông vĩ đại, toàn nói những lời lẽ bẩn thỉu.”
Kỷ Viễn tức giận hét lên: “Chưa xong đâu, đấy mới là mắng một chút thôi, tội lỗi của cô là quá nhiều để nói hết, phụ nữ như cô, quá khứ như ngập trong chuồng lợn…”
Ôi dào, ngập trong chuồng lợn ư, nếu mà là một cái chuồng chim bằng vàng thì tốt biết mấy, Cẩm Tú đang mơ tưởng về một giấc mơ có một gã đại gia ngu ngốc mua cho Cẩm Tú một ngôi nhà bằng vàng và mang cô về làm vợ hai trong ngôi nhà đó.
Lại còn nói mình ngập trong chuồng lợn cơ đấy! Quả là người có tầm hiểu biết rộng. Cẩm Tú đi lên lấy chiếc áo khoác của Kỷ Viễn xuống, khoác lên người và tạo dáng vẻ rất thoải mái, quay sang nói với Kỷ Viễn: “Nói tiếp đi, cho anh thêm hai phút nữa, thời gian đếm ngược bắt đầu…” Cẩm Tú cầm điện thoại và bật đồng hồ đếm thời gian…
Không ngờ, Kỷ Viễn giật lấy điện thoại. Sau đó áo khoác cũng bị anh ta lấy đi.
“Cô có “công” ngoại tình, còn cần mặc áo làm gì? Sợ trời lạnh như vậy mà tối còn mặc áo mỏng manh, còn run rẩy cái gì?”. Mấy ngày rồi anh chưa cắt móng tay, cào qua vai của Cẩm Tú, rất đau, Cẩm Tú nhìn xuống vai, cô thấy vai rớm máu.
Lại có loại đàn ông như vậy sao? Lại có người chồng như vậy sao? Vợ mặc ít áo, mượn áo của anh ta mặc cho đỡ lạnh, thế mà anh ta cũng cướp mất áo. Đúng là hôm nay không thể bỏ qua cho anh ta được.
Cẩm Tú giơ tay tát Kỷ Viễn một cái, không thèm để ý tới anh ta, liền quay đầu bỏ đi.
Nhưng chưa kịp quay đi thì đã bị kéo lại, bị Kỷ Viễn tóm gọn. Cả người cô bị kéo gọn vào trong vòng tay anh.
“Anh xem nào, anh xem nào, em có sao không, em đau lắm phải không, chảy máu rồi phải không? Lúc nãy không mặc áo khoác của anh nên bị chảy máu hả? Làm thế nào bây giờ?” Kỷ Viễn không biết chính anh ta đã gây ra tội làm cô chảy máu, nên vẫn nựng nịu cô.
Kỷ Viễn gây ra họa mà làm như thể không có vấn đề xảy ra. Cẩm Tú mặt như đưa đám chả nói câu gì, cứ vùng vẫy trong vòng tay của anh ta, tìm cách thoát ra. Kỷ Viễn giống như dây cương trói lấy chú ngựa hoang, thế nào cũng không chịu buông Cẩm Tú ra. Cuối cùng, Cẩm Tú giống như một con chuột điên, cắn một cái thật đau lên vai của anh ta.
Kỷ Viễn không né tránh. Anh ta biết rằng tránh cũng không tác dụng gì. Hơn nữa anh biết tội do anh gây ra đáng phải nhận sự trừng phạt đó. Dù gì anh cũng đã không tránh, Cẩm Tú cắn được anh một cái, cô cảm thấy rất sung sướng, cảm giác như cơ thể của anh như đang run lên dưới răng của cô, giống như lá vàng bày phấp phới trong gió mùa thu. Trút được tức giận, Cẩm Tú buông vai anh, sự bực tức cũng vơi đi một nửa.
“Em tức cái gì? Chẳng qua là tại dì anh, bà ấy đặt vé cho anh đi tham gia buổi xem mắt, anh có thể không đến sao, nếu không họ sẽ nghi ngờ anh có chuyện gì đó giấu họ. Chỉ là xem mắt thôi, chứ không phải là dẫn một người con gái về nhà thật. Em không phải là cũng đến đó sao, chắc chắn là cũng gặp phải tình huống như anh”.
Kỷ Viễn một mạch nói hết ra chuyện đi xem mắt của mình. Để chứng minh lời nói của mình có sức thuyết phục, anh còn đưa ra một vài con số cụ thể.
“Tôi đến là để mua thịt lợn đực đấy.” Cẩm Tú cố ý chọc tức Kỷ Viễn, không thèm đón nhận ý tốt của anh.
“Thịt của anh không phải là đã cho không em rồi đó sao. Không muốn thì cũng phải lấy.” Kỷ Viễn bất ngờ ôm chặt lấy eo của Cẩm Tú, để vai của cô vào sát người mình, hôn lấy hôn để lên môi của Cẩm Tú. Cẩm Tú lúc đầu còn chống cự, nhưng sau đó dần giống như con cá nằm trong lưới, không còn sức lực, sau đó người mềm nhũn dựa lên vai của Kỷ Viễn, mặc cho anh vẫn hôn cô nồng nàn.
Môi chạm môi, chỉ có thể tạo ra sấm sét và lửa đốt, dục vọng của cơ thể đã bị nụ hôn đánh thức, họ cần phải tìm một nơi để dập tắt ngọn lửa dục vọng ấy. Thế là Cẩm Tú ngoan ngoãn theo Kỷ Viễn lên một chiếc taxi, anh ta đưa đến một quán trọ rất tồi tàn.
3
Quán trọ bình dân thì đúng là cũng không có được cái biển hiệu tử tế, chỉ có một tấm biển dựng ngoài cửa, bên trên đề “Một đêm hai mươi đồng”.
Nhìn cửa của quán trọ đã cho thấy bình dân lắm rồi, nhưng bên trong lại càng tệ hại hơn. Một chiếc giường nhỏ được phủ một tấm ga màu trắng. Có thể phân biệt được tấm ga giường màu trắng là bởi vì thật sự không biết dùng màu sắc nào khác để miêu tả. Nhưng cái màu trắng đó đã bị pha trộn và rất mơ hồ, trên bề mặt có đủ các dấu vết khác nhau. Bây giờ đã là cuối hạ đầu thu rồi, nhưng phòng trọ này vẫn thấy ngạt thở kinh khủng, chắc là do quá nhỏ, bốn bức tường cũng không thông gió, mới mở cửa ra đã thấy xộc lên mùi nấm mốc.
Cẩm Tú thậm chí đã quay người định bỏ đi, nhưng đã bị Kỷ Viễn bế thốc lên giường.
“Vai em còn đau không? Lúc nãy anh không cố ý. Một tuần rồi anh chưa cắt móng tay. Anh không biết cắt, đợi em cắt cho anh.” Kỷ Viễn vừa nói vừa đè lên người Cẩm Tú, dùng đầu lưỡi liếm lên chỗ da của Cẩm Tú bị móng tay của anh cào lúc nãy.
Lưỡi của anh giống như một con rắn nhỏ, không ngừng kích thích lên vai của Cẩm Tú, sau đó con rắn nhỏ này lại luồn lách và tiếp tục trườn xuống dưới. Cẩm Tú bắt đầu không chịu nổi, phần xương cốt cứng nhắc nhất của cô cũng đã thả lỏng hết, trái tim cứng nhắc cũng tan chảy.
Khi ngửi thấy mùi cơ thể của Kỷ Viễn, Cẩm Tú không thể không hạ vũ khí đầu hàng. Đợi cho Kỷ Viễn lần lượt lột bỏ quần áo trên người mình như bóc vỏ hành, toàn thân cô đã không còn chút sức lực nào nữa. Hai bàn tay của Kỷ Viễn bắt đầu khám phá cơ thể cô, Cẩm Tú đã thua hoàn toàn, thua hoàn toàn như dòng nước mùa xuân chảy theo hướng đông ra biển và không bao giờ quay lại.
“Anh muốn dìm chết em à, anh dìm chết em rồi…” “Yêu” thì có gì ghê gớm đâu, mà anh làm như thể kinh thiên động địa, giống như ra trận đánh giặc, làm đến nỗi chiếc giường rung cả lên, làm cho Cẩm Tú không ngớt lo lắng không biết chiếc giường có đủ chắc chắn hay không, có đủ chắc để hai người họ lăn lộn trên đó một giờ đồng hồ hay không.
“Anh nhẹ nhàng một chút được không, em nghe thấy có tiếng bước chân ngoài hành lang.” Cẩm Tú cuối cùng cũng mở miệng nói, nếu không phải vì quá lo lắng thì khi “yêu” Cẩm Tú sẽ không bao giờ nói gì.
“Em không thích à, nếu thích thì cứ kêu lên đi, kêu đi, anh rất thích nghe tiếng em kêu. Em kêu cho anh nghe xem nào.” Kỷ Viễn bắt đầu giục Cẩm Tú.
Cẩm Tú đã từng trách Kỷ Viễn : “Kỷ Viễn, sở thích của anh thật kỳ quái, âm thanh ấy mà anh cũng muốn nghe sao?”
Nhưng Kỷ Viễn không để ý đến điều đó, thông thường chuyện gì anh ta cũng nghe Cẩm Tú, nhưng một khi đã lên giường, mọi việc đều phải làm theo ý anh.
“Em kêu lên cho anh nghe đi nào.” Anh liên tục giục Cẩm Tú kêu. Cẩm Tú không kêu, anh càng nói, Cẩm Tú càng ngại ngùng không dám kêu lên, dục vọng trong cơ thể như dòng suối chảy không ngừng, nhưng lại có cái gì đó chặn ở cổ họng, muốn kêu lên nhưng lại sợ Kỷ Viễn nghe rồi sẽ cười nhạo, thế là Cẩm Tú nghiến chặt răng, mặc cho Kỷ Viễn nói gì đi chăng nữa cố cũng không chịu kêu lên.
“Em kêu lên một tiếng đi, một tiếng thôi mà…” Kỷ Viễn lại bắt đầu giục.
Do Cẩm Tú không chịu kêu, anh ta liền dùng lực chạm mạnh vào cơ thể của Cẩm Tú, các bắp thịt va chạm mạnh với nhau, các khớp xương va chạm mạnh với nhau, đến mức Cẩm Tú cảm thấy hơi đau. Cẩm Tú phát ra âm thanh không giống như tiếng kêu khi “yêu”, mà giống như tiếng kêu khi bị tra tấn.
“Anh cảm thấy rất thoải mái, em thấy thế nào…” Kỷ Viễn lại hỏi Cẩm Tú.
Cẩm Tú dùng tay viết lên lưng của anh, Cẩm Tú viết bằng tiếng anh “Me too” (Em cũng thế). Cẩm Tú thậm chí thấy xấu hổ nếu phải dùng chữ Hán để diễn tả thứ cảm giác hạnh phúc này.
Đây là một chuyện rất kỳ cục, khi “yêu” Cẩm Tú có thể làm mọi động tác để hưởng ứng nhịp nhàng với Kỷ Viễn, nhưng lại xấu hổ khi phải dùng lời nói để cổ vũ anh ta. Vì thế cô nghĩ ra cách dùng tay viết chữ để có thể trao đổi với Kỷ Viễn.
Các động tác của Kỷ Viễn càng lúc càng nhanh và mạnh.
Thực ra khi “yêu”, Cẩm Tú hay lẩn tránh. Không phải là Cẩm Tú không tập trung, mà khi cô tập trung những ý nghĩ sẽ nhảy nhót trong đầu cô, sau đó sẽ hiện ra với đủ hình đủ dạng.
Ví như Cẩm Tú bỗng dưng muốn xem Kỷ Viễn khi đánh trận trên cơ thể mình có đẹp trai hay không, cô sẽ nhìn trộm, nhưng lại nhìn thấy hai mắt mở tròn, hừng hực như chực phun lửa của Kỷ Viễn, rất đáng sợ, không hề đẹp trai chút nào. Cô nhớ phim chiếu đến những cảnh này, người đàn ông rất dịu dàng, chiếm lĩnh người phụ nữ một cách đầy say đắm, động tác rất nhẹ nhàng, chứ không hề giống Kỷ Viễn, chẳng khác nào một con hổ dữ.
Và người phụ nữ rên khẽ một cách đầy hưởng thụ, với dáng vẻ thướt tha quyến rũ.
Trước khi Cẩm Tú lên giường với Kỷ Viễn, cô nghĩ những cảnh trên phim ảnh ấy rất hấp dẫn người xem, buổi tối khi đi ngủ cô thường sẽ tưởng tượng lại cảnh đó. Nhưng từ sau khi “yêu” Kỷ Viễn, cô không còn hâm mộ những người phụ nữ trên phim ảnh đó nữa, thậm chí còn nghĩ cảnh trong phim đó thật giả dối, thật đáng kinh tởm.
Cao trào chỉ là khoảng vài giây, nhưng người đàn ông, phụ nữ khi “yêu” đều tạo dáng thế này thế kia, thật nực cười làm sao. Thật sự, trong thời khắc vui vẻ nhất ấy, biểu hiện trên giường của mỗi người đều sẽ như là co cứng, thậm chí nhăn nhó.
Nhưng trên phim ảnh lại diễn cảnh đó thật mỹ miều, kéo dài thời gian của khoảnh khắc ấy ra vô tận. Cao trào lại có thể kéo dài lâu vậy sao? Hãy thử hỏi những người đàn ông, đàn bà đã từng làm chuyện ấy, thời gian cao trào không lâu hơn bao nhiêu thời gian chúng ta xì hơi, vì vậy không cần cố gắng chạy theo cao trào, có chạy theo thì cũng chỉ có vài giây vậy thôi!
Sự việc hiện tại. Sẽ sớm qua đi!
Sẽ chẳng bằng việc vui vẻ mà hưởng thụ cả quá trình
Khi mà Kỷ Viễn giống như muốn sống chết với Cẩm Tú, Cẩm Tú bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân đang đi tới ngoài hành lang.
Lần này tiếng bước chân có vẻ gấp gáp, có vẻ đông đảo, giống như là người này nối tiếp người khác để vào cái nhà trọ mà đến thỏ cũng không muốn đến để đi vệ sinh này, hình như là bên ngoài đã xảy ra việc gì đó nghiêm trọng.
“Thật đó, em lại nghe thấy tiếng bước chân, kỳ lạ lắm”. Cẩm Tú đẩy Kỷ Viễn.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, gần tới mức như ngay bên tai của Cẩm Tú.
Kỷ Viễn vẫn chẳng thèm xuống khỏi người cô. Như trên đã nói, con người Kỷ Viễn việc gì cũng nghe Cẩm Tú, nhưng khi “yêu” thì ngược lại, Cẩm Tú phải nghe anh ta. Anh ta ngạo mạn và tự kiêu, nhưng khi lên giường với cô lại tỏ ra vô cùng tinh tế, sâu sắc, khi chưa “yêu” xong thì tuyệt đối sẽ không xuống khỏi người Cẩm Tú.
Thời gian cho mỗi lần làm việc đó của Kỷ Viễn còn dài hơn một tiết học của học sinh trung học. Thông thường, làm việc gì, anh cũng rất thoải mái, chỉ trừ có “chuyện yêu đương” này, không xong không được, có lúc thời gian kéo dài bằng tiết học của sinh viên đại học. Đợi Cẩm Tú mặc xong quần áo ngồi dậy, toàn thân rã rời, xương cốt đau ê ẩm, soi vào gương, khắp người toàn những nốt bầm tím.
Người biết thì sẽ nói họ yêu nhau, người không biết sẽ cho rằng Kỷ Viễn ngược đãi Cẩm Tú.
Có tiếng gõ cửa, lại đúng vào lúc này.
“Có người gõ cửa!” Cẩm Tú nói với Kỷ Viễn.
“Gõ cái gì thế!” Kỷ Viễn không trả lời Cẩm Tú, anh ta hướng về phía cửa, quát to.
“Bang” một tiếng, tiếng bản lề cửa bị bung ra.
Có người xông vào trong phòng.