Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
  3. Chương 10
Trước /141 Sau

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng nàng thật sự không biết phải làm sao để được yêu thích. Rõ ràng nàng chẳng làm gì, chẳng nói gì, nhưng dường như chỉ cần xuất hiện trong tầm mắt người khác, nàng đã mang trên mình vô số lỗi lầm.

Im lặng một lát, Thẩm Nam Chi lắc đầu, không biết phải trả lời Lục Hằng thế nào, chỉ có thể thuận theo chuyện cần phải nói rõ, tùy tiện hỏi: "Ngày mai về nhà mẹ đẻ, chàng có rảnh rỗi đi cùng ta không?"

Câu hỏi chuyển chủ đề của Thẩm Nam Chi lọt vào tai Lục Hằng lại mang một ý nghĩa khác.

Tay Lục Hằng khựng lại một chút, lông mày hơi nhíu dần dần giãn ra, đại khái là đã hiểu Thẩm Nam Chi đang bất mãn điều gì.

Người nữ nhân này chẳng lẽ muốn có danh phận Thế tử phi rồi, còn muốn hắn phải nảy sinh tình cảm phu thê với nàng ta sao?

Lục Hằng cảm thấy Thẩm Nam Chi thật sự không biết tự lượng sức mình, lại còn tham lam vô độ. Nàng ta chẳng lẽ không biết mình nặng nhẹ ra sao?

Dung mạo thế này, đặt vào bất cứ lúc nào hắn cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.

Vừa rồi Lục Hằng còn có chút kiên nhẫn và thoải mái, giờ phút này đã hoàn toàn biến mất. Hắn buông đũa một cách hờ hững, mặt lạnh tanh đứng dậy, qua loa nói: "Ngày mai ta có công việc, nàng tự về đi. Ta ăn xong rồi, đi làm việc đây."

Nói xong, cũng chẳng quan tâm lời mình nói có bao nhiêu không thích hợp, không đợi Thẩm Nam Chi trả lời, xoay người rời khỏi phòng ngoài.

Những nha hoàn, hạ nhân bên ngoài có lẽ sẽ bàn tán về việc vì sao Thế tử chỉ dùng bữa ở đây nửa canh giờ đã rời đi, giống như việc bàn tán về chuyện nàng chăn đơn gối chiếc đêm qua, nhưng Thẩm Nam Chi không có tâm trạng suy nghĩ đến những sự thật mà nàng không thể thay đổi.

Ăn qua loa xong bữa cơm, đợi hạ nhân dọn dẹp phòng ngoài xong, Thẩm Nam Chi lại ngồi vào bàn viết.

Bức thư đã viết được một hàng chữ trước đó không dùng được nữa. Trải tờ giấy mới ra, Thẩm Nam Chi lại bắt đầu lặp lại việc mình làm trước khi Lục Hằng đến.

Bức thư này gửi cho một người bạn mà nàng quen biết đã lâu.

Đúng vậy, là bạn bè.

Đó có thể coi là người bạn duy nhất của Thẩm Nam Chi, một người bạn chưa từng gặp mặt, chỉ qua lại bằng thư từ.

Thẩm Nam Chi chưa từng kể chuyện này với bất kỳ ai, một nữ tử thô kệch, ít chữ nghĩa như nàng, lại kết bạn bằng thư từ, thật là một chuyện nực cười.

Thậm chí, người đó có lẽ chưa từng coi nàng là bạn, nhưng người đó lại là sự cứu rỗi duy nhất trong cuộc sống tuyệt vọng của Thẩm Nam Chi.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Nam Chi ngồi bên bàn viết từ buổi trưa đến tận hoàng hôn, viết đi viết lại nhiều lần, cuối cùng cũng viết được một bức thư khiến mình tương đối hài lòng.

Nàng cẩn thận cho tờ giấy vào phong bì, sau đó lại cảm thấy không yên tâm, lại lấy thư ra, trải ra kiểm tra lại hai lần, rồi mới cho thư lại vào phong bì.

Làm xong những việc này, Thẩm Nam Chi lấy ra một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật từ dưới tủ cạnh bàn viết, đó là của hồi môn mới mang vào hôm qua.

Trong chiếc hộp vuông vức lớn không có gì đáng giá, nhưng Thẩm Nam Chi lại vô cùng trân trọng lấy ra một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật từ trong cùng.

Mở hộp gỗ ra, bên trong là mấy phong thư đã được mở, là thư hồi âm mà người đó đã gửi cho nàng.

Số thư không nhiều, nếu so với tần suất Thẩm Nam Chi gửi thư cho người đó, thì thư hồi âm của người đó có thể coi là cực kỳ qua loa và lạnh nhạt, nhưng Thẩm Nam Chi vẫn trân trọng cất giữ từng bức thư hồi âm, thỉnh thoảng lại lấy ra xem đi xem lại.

Ngày mai Lục Hằng không cùng nàng về nhà mẹ đẻ, nàng cũng có cơ hội tự mình đi gửi thư.

Còn về những khó khăn mà nàng phải đối mặt khi tự mình về nhà, so với bức thư sắp gửi đi này, dường như cũng không còn khiến nàng quá đau buồn nữa.

Ngồi trên xe ngựa đến Thẩm phủ, Thẩm Nam Chi không mang theo bất kỳ hạ nhân nào.

Sau khi nói rõ mình không cần ai đi cùng, những hạ nhân vốn định đi cùng đều thở phào nhẹ nhõm, dường như đi cùng với vị Thế tử phi về nhà mẹ đẻ một mình, những lời bàn tán và chế giễu cũng sẽ đổ lên đầu họ, thật mất mặt.

Cuộc hôn nhân này dường như từ đầu đến cuối đều do một mình nàng gánh vác, một mình động phòng, một mình thỉnh an, bây giờ lại một mình về nhà mẹ đẻ, nàng dường như đã quen rồi.

Chỉ là cuộc sống như bị giam cầm trong lồng này vẫn khiến nàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, dù không có song sắt, nàng cũng như chim gãy cánh, không thể thoát ra.

Nàng có chút chán ghét bản thân luôn ôm ấp những ảo tưởng viển vông, mong chờ cuộc sống tự do xa vời, nhưng lại bất lực không thể thay đổi, yếu đuối sống qua ngày tháng nhìn thấy trước được kết cục.

Suy nghĩ hỗn loạn theo nàng suốt dọc đường, cho đến khi xe ngựa dừng lại trước cửa Thẩm phủ, Thẩm Nam Chi vén rèm xe lên, liền thấy hạ nhân đang đứng đợi trước cửa phủ tiến lên.

"Đại tiểu thư... không, tiểu nhân bái kiến Thế tử phi, phu nhân và

 lão gia đã đợi người từ sáng sớm ở đại sảnh rồi, tiểu nhân sẽ đi thông báo."

Thẩm Nam Chi sững người, không ngờ phụ mẫu lại để tâm đến ngày nàng về nhà.

Nhưng ngay sau đó, hạ nhân đứng bên cạnh xe ngựa thấy Thẩm Nam Chi xuống xe một mình, ánh mắt vẫn nhìn vào trong xe, cho đến khi thấy bên trong không còn ai, mới có chút ngạc nhiên nói: "Thế tử phi... chỉ có mình người về thôi sao?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vô Hạn Luyện Kim Thuật Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net