Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nàng lặng lẽ lắc đầu, cuối cùng từ bỏ ý định này.
…
Người bạn quen biết qua thư từ này là nàng tình cờ quen biết ở quán trà của người kể chuyện.
Năm ta hai mươi tuổi, lần đầu tiên đến quán trà của người kể chuyện, y là một người nam nhân trẻ tuổi nho nhã, trông có vẻ ôn hòa, nội liễm, nhưng không ngờ khi kể chuyện lại hào hùng, truyền cảm.
Lần đầu tiên nghe kể chuyện, nàng liền ngồi xuống trong quán trà.
Sau đó, quán trà nhỏ này tổ chức một hoạt động kết bạn bằng thơ, những người đến nghe kể chuyện sẽ viết một bài thơ ẩn danh, nếu hai người cùng rút được bài thơ của nhau thì có thể hẹn gặp mặt làm quen, kết bạn.
Sau này, nàng vẫn luôn cảm thấy đó là việc táo bạo nhất mình từng làm kể từ khi sinh ra, vì hai chữ “bạn bè”, nàng như bị ma xui quỷ khiến mà tham gia hoạt động này, thậm chí còn mơ mộng, biết đâu mình cũng có thể kết bạn được với một người.
Nhưng sau khi rút ra một tờ giấy không có tên, nàng bỗng nhiên tỉnh mộng.
Trên tờ giấy rút được, dù phần lớn chữ nàng không nhận ra, nhưng nàng vẫn có thể phân biệt được, đó là nét chữ cực kỳ đẹp, mạnh mẽ, phóng khoáng, nếu nói thấy chữ như thấy người, thì nàng như thể xuyên qua tờ giấy mỏng manh này, nhìn thấy một chàng công tử tuấn tú vô song, hoặc là một tuyệt sắc giai nhân khuynh quốc khuynh thành.
Vừa nghĩ đến tờ giấy do mình viết, cảm giác tự ti quanh quẩn quanh nàng lập tức ùa đến, càng cảm thấy buồn cười và xấu hổ vì chút hy vọng hèn nhát vừa nảy sinh.
Nàng cuống cuồng bỏ chạy, giữ chặt tờ giấy không hiểu gì, chạy một mạch về nhà, sau đó rất lâu cũng không dám nghĩ nhiều về chuyện này nữa.
Cho đến vài tháng sau, nàng lại tình cờ đến quán trà đó, người kể chuyện lại nhận ra nàng ngay lập tức, không chỉ cười hỏi tại sao hôm đó nàng đột nhiên biến mất, mà còn lấy ra tờ giấy nàng viết hôm đó.
Đến lúc này nàng mới biết, hôm đó nàng và người kia lại là cặp duy nhất cùng rút được bài thơ của nhau, nhưng nàng đã bỏ chạy, cũng khiến hoạt động không thể tiếp tục, nên y mới nhớ mãi, vẫn chưa quên chuyện này.
Nàng lại nhìn thấy những chữ mình viết lúc mê muội, trên tờ giấy viết bài thơ duy nhất ta biết, đơn giản đến mức bây giờ trẻ con ba tuổi cũng có thể đọc thuộc lòng, vậy mà nàng vẫn viết sai.
Nét chữ vốn đã nguệch ngoạc khiến tờ giấy nhìn qua rất lộn xộn, lúc này lại có rất nhiều dấu chấm tròn, bên cạnh những chữ bị khoanh tròn được chú thích bằng nét chữ ngay ngắn hoàn toàn khác với chữ của nàng.
Nàng nhận ra ngay đó là nét chữ trên tờ giấy nàng rút được, vậy những chữ này là do người kia để lại trên tờ giấy của nàng.
Nàng vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, nhất thời không biết mình nên bỏ chạy hay tiếp tục đứng ngây ra đó.
Người kia chỉ chú thích những chữ sai và câu thơ sai mà nàng viết trên tờ giấy, ngoài ra không có lời nào khác, không chế nhạo sự ngu dốt của nàng, càng không mỉa mai sự tự phụ của nàng.
Nàng không biết tâm trạng mình lúc đó như thế nào, sau khi mang tờ giấy được chú thích về, nghĩ đi nghĩ lại rất lâu, rồi dựa theo những chữ và câu mà người kia đã chú thích cho nàng, viết lại bài thơ một cách hoàn chỉnh.
Nàng lấy hết can đảm tìm lại người kể chuyện, hy vọng y có thể giúp nàng gửi bài thơ đã viết lại cho người kia, miệng nói không phải là muốn tiếp tục hoạt động lần trước, nhưng lại quanh quẩn ở quán trà nhỏ đó mấy tháng liền, thỉnh thoảng hỏi y xem người kia có hồi âm hay không.
Bức thư hồi âm đầu tiên của người kia, nàng đã đợi gần nửa năm, nàng vẫn không thể tiếp tục hoạt động lần đó với người kia, nhưng lại thiết lập một mối liên hệ bí mật với người đó, ở nơi không ai biết, nàng dùng thư từ làm cách thức, kết bạn với một người.
Mỗi tháng nàng gửi cho người kia khoảng hai ba bức thư, nội dung đôi khi là những câu thơ nàng chép lại nguệch ngoạc đến mức khó hiểu, đôi khi là những lời lẽ không được trôi chảy mà nàng viết bằng kiến thức nông cạn của mình.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Người kia phải mất vài tháng mới hồi âm một lần, hầu hết là vẽ những dấu tròn cho những chữ sai trong thư nàng gửi, thỉnh thoảng như tâm trạng rất tốt, lại sáng tác một bài thơ gửi lại cho nàng.
Dù người kể chuyện có giải thích đơn giản bài thơ người kia viết cho nàng nghe, nàng vẫn không hiểu lắm, không hiểu tâm trạng mà người kia muốn truyền tải trong thơ.
Nhưng nàng vẫn say mê chép đi chép lại những câu thơ của người đó, nhưng lại ngại để người đó thấy chữ mình viết không đẹp dưới bài thơ của người ta, nên vẫn như trước, chép những bài thơ khác không hiểu gì, kể ngắn gọn những thay đổi gần đây của mình.
…
Hôm nay quán trà không đông khách, người kể chuyện cũng vừa kể xong một hồi, đang ngồi uống trà nhàn nhã ở chiếc bàn nhỏ trong góc.
Vừa ngẩng đầu lên thấy có người đến, hắn mỉm cười, đón ra trước: "Hôm nay ta còn đang nghĩ nếu nàng đến thì không biết sẽ vui đến mức nào, không ngờ vừa kể xong nàng đã đến rồi."
Vì trước đây nàng không thể tùy tiện ra khỏi phủ, thời gian đến quán trà mỗi tháng có hạn, nhưng rất cố định, lâu dần y cũng nắm được chút quy luật.
Hôm nay cũng là ngày nàng thường đến trước đây, chỉ là sau này có lẽ sẽ không được như trước nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");