Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trước khi quen Lục Văn, nàng cũng luôn sống một mình mà, hơn nữa bây giờ nàng đã khác xưa rất nhiều rồi.
Nàng có quán rượu của riêng mình, có hai đứa con đáng yêu, phải chăm lo cho ngôi nhà chung của chúng nàng, mỗi ngày có rất nhiều việc phải làm.
Nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở Xuân Chi Loan đợi Lục Văn trở về là được.
Đối với việc hai người xa nhau, nàng cũng hiếm khi tự tin như vậy, Lục Văn cũng sẽ nhớ nàng như nàng nhớ chàng, mỗi ngày đều nghĩ đến nàng, điều này nàng không hề nghi ngờ.
Nhưng mà, đã ba tháng rồi.
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời dần tối, ánh hoàng hôn cuối cùng cũng tan biến, giống như tâm trạng cô đơn khó kiểm soát của nàng.
Thật sự, rất nhớ chàng.
Chỉ là không biết nỗi nhớ này có thể truyền đến nơi xa, hay là trên đường chàng trở về hay không.
Cho đến khi bàn khách cuối cùng trong quán cũng ăn uống no say, cuối cùng một ngày bận rộn cũng kết thúc.
Tiểu nhị trong quán đang nhanh chóng dọn dẹp bàn, nàng ngồi ở quầy tính toán sổ sách.
Ngẩng đầu lên thấy trời đã muộn, trong quán cũng đã dọn dẹp xong, liền lên tiếng: "Viễn Quý, đệ dọn dẹp ở đây xong thì về trước đi, phần còn lại để nàng làm."
Viễn Quý ngượng ngùng gãi đầu, làm ở đây đã hơn hai tháng, vẫn còn ngại ngùng không dám nhìn thẳng bà chủ xinh đẹp dịu dàng này, cúi đầu nói: "Không sao đâu ạ, nhà đệ ở gần đây, chỗ này vẫn cần phải lau, nếu không sáng mai sẽ dính, đệ làm xong những việc này rồi sẽ về."
Nàng cũng không ngăn cản, Viễn Quý tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lại chịu khó, cũng giúp nàng đỡ được rất nhiều việc, liền cúi đầu tiếp tục tính toán sổ sách.
Đợi đến khi tính toán xong sổ sách, nàng ngẩng đầu lên, không thấy ai ở đại sảnh, chỉ nghe thấy tiếng vặn nước từ phòng sau vọng ra, chắc là Viễn Quý đang lấy nước chuẩn bị lau nhà.
Cũng không mất nhiều thời gian, Viễn Quý một mình bận rộn đến tận giờ này, nàng cũng ngại về trước, liền đứng dậy định ra cửa tắt đèn, đợi lát nữa dọn dẹp xong thì đóng cửa.
Chậm rãi đi vòng qua quầy ra ngoài, trong quán đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài lại tối đen như mực.
Khác với đô thành phồn hoa, Xuân Chi bây giờ tuy cũng coi là náo nhiệt, nhưng mọi người hầu hết đều về nhà nghỉ ngơi sớm, ngày mai bận rộn làm việc, vội vàng lên núi, nên trời chưa khuya, trên đường đã vắng tanh.
Nàng có chút lo lắng nhìn con đường vắng vẻ, đêm nay trăng cũng mờ nhạt, nhìn trời tối om như vậy, còn chưa bước ra ngoài đã nghĩ đến cảm giác rợn người trên đường về nhà lát nữa.
Hay là để Viễn Quý đưa nàng về một đoạn?
Nhưng nam nữ khác biệt, nàng cũng không tiện giữ đệ ấy lạ
i muộn như vậy rồi còn làm phiền.
Vậy thì tự mình về sao?
Đang lo lắng suy nghĩ, bỗng nhiên có một bóng đen lay động ở phía xa, giống như nhìn nhầm, lại giống như có thứ gì đó kỳ lạ đang nhanh chóng lóe lên trong bóng tối, khiến nàng giật mình đến mức da đầu tê dại, môi hé mở, không nhịn được hét lên.
Bóng đen kia đột nhiên lao về phía nàng với tốc độ cực nhanh, nàng hít một hơi, còn chưa kịp lên tiếng, trước mắt tối sầm, bị ôm chặt vào lòng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Mùi hương quen thuộc bao trùm toàn thân, những sợi lông tơ dựng đứng trên người lập tức dịu xuống, nàng không dám tin mà cứng đờ tại chỗ, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn run rẩy vì vui mừng: "Ta về rồi, Nam Chi, ta rất nhớ nàng."
Nàng hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, mặc dù cơ thể đã biết người đến là ai, nhưng đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể ngây người để mặc chàng ôm, không nói nên lời.
Người trong lòng cứng đờ không phản ứng, khiến Lục Văn ôm chặt liền cảm thấy có chút không thỏa mãn, nhớ nàng đã lâu, bỏ lại đoàn người, không ngừng nghỉ chạy về, cả người mệt mỏi khi ôm lấy nàng liền như tan biến hết.
Chàng cọ trán vào cổ nàng, để môi áp lên khẽ hỏi: "Nàng có nhớ ta không?"
Hơi thở ấm áp phả vào cổ khiến nàng ngứa ngáy, lúc này mới hoàn hồn, không nhịn được đưa tay nắm lấy vạt áo bên hông chàng: "Sao... sao lại đột nhiên trở về, ta còn tưởng..."
Hương thơm mềm mại trong lòng, nghe thấy giọng nói dịu dàng này, Lục Văn liền có chút ngựa quen đường cũ, liếc nhìn quán rượu đã vắng tanh, cúi người xuống, bế bổng nàng lên: "Nhận được thư đã trả lời nàng rồi, nhưng mà bức thư đó có lẽ không chạy nhanh bằng ta."
Khi cơ thể bị nhấc bổng lên không trung, nàng theo bản năng kẹp chặt hai chân vào eo chàng, đợi đến khi phản ứng lại, mới phát hiện mình bị Lục Văn bế lên như vậy, vội vàng dùng tay chống lên vai chàng hơi giãy giụa: "Làm gì vậy, đây là ở quán rượu đấy, mau thả ta xuống!"
Cánh tay mạnh mẽ không hề bị ảnh hưởng bởi sự giãy giụa yếu ớt này, Lục Văn nhìn nàng với ánh mắt mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp khiến chàng ngày đêm mong nhớ thật sự xuất hiện trước mắt, làm sao chàng còn muốn buông nàng ra dù chỉ một chút.
"Mọi người đã đi cả rồi, không còn ai nữa, ta rất nhớ nàng, muốn hôn nàng." Lục Văn đặt n
àng lên quầy, chen thân hình vào giữa hai chân nàng, không nói không rằng nắm lấy cằm nàng, định hôn xuống.
Nàng ngẩn người ra một lát, hai người cũng không còn là nam nữ mới quen nhau e lệ nữa, tuy không phải ở trong phòng nhưng vẫn khiến nàng hơi không quen, nhưng đã lâu không gặp, làm sao nàng lại không nhớ chàng, đang ngẩn người liền quên mất né tránh, môi vừa nóng lên, ý nghĩ liền càng thêm tan biến.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");