Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
  3. Chương 16
Trước /141 Sau

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 16

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng tiền đề để thoát khỏi cuộc sống hiện tại là sống, là sống thật tốt.

Lục Văn đã cứu nàng.

Mặc dù trước đây nàng có chút ác cảm và thành kiến với hắn, mặc dù hai lần gặp mặt trước đó đều khiến nàng cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này nàng chưa bao giờ thấy may mắn như vậy, may mắn vì đã gặp hắn ở đây.

Hít một hơi thật sâu, Thẩm Nam Chi lại nén tiếng khóc, ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Văn, chân thành nói: "Thật đấy, cám ơn đệ Lục Văn, may mà... may mà hôm nay có đệ ở đây, may mà ta đã gặp đệ."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Văn quả thực đã sững người.

Ý định g.i.ế.c người vừa dâng lên trong lòng, trong khoảnh khắc đã bị tâm trạng sững sờ của hắn ngăn cản, dừng lại một chút, thanh kiếm đã giơ lên liền hạ xuống.

Câu nói này, quá xa lạ.

Trong ký ức, Lục Văn đã nghe rất nhiều lời nói ngược lại với câu này.

"Sao ngươi không c.h.ế.t quách đi cho rồi."

"Giá như ta không sinh ra ngươi thì tốt rồi."

"Nếu không có Lục Văn, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn."

Nhưng, hình như hắn chưa từng nghe ai nói: "May mà có ngươi ở đây."

Năm mười tuổi, người mẫu thân vốn là kỹ nữ nổi tiếng của hắn có cơ hội bám víu vào vị huyện lệnh địa phương. Nhân lúc phu nhân huyện lệnh đi vắng, mẫu thân hắn đã dẫn hắn đến nhà, dụ dỗ huyện lệnh cho bà một danh phận chính thức.

Nhưng mẫu thân hắn đã đánh giá quá cao bản thân, cũng đánh giá quá cao vị huyện lệnh bất tài kia. Khi phu nhân huyện lệnh trở về, hắn và mẫu thân bị đuổi ra khỏi phủ, lưu lạc đầu đường xó chợ, thậm chí còn bị khắp nơi chèn ép.

Cái đêm mưa gió sấm sét ấy, hắn đã g.i.ế.c người lần đầu tiên.

Hắn đã g.i.ế.c ba tên nam nhân do phu nhân huyện lệnh sai đến làm nhục mẫu thân hắn, cứu mẫu thân hắn khỏi sự tra tấn đau đớn.

Đến nay, Lục Văn đã không còn nhớ rõ mình đã dùng cách nào để g.i.ế.c c.h.ế.t ba người nam nhân trưởng thành cao to hung dữ hơn hắn.

Hắn chỉ nhớ, khi hắn tỉnh táo lại, toàn thân đầy m.á.u chạy đến bên mẫu thân với bộ quần áo xộc xệch, ánh mắt mẫu thân hắn tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, như thể nhìn thấy ác quỷ đòi mạng từ địa ngục. Khi hắn sắp chạm vào bà, bà run rẩy lùi về phía góc tường, miệng lẩm bẩm cầu xin tha thứ, thậm chí còn khóc thảm thiết hơn cả lúc bị làm nhục.

Hắn rõ ràng đã cứu mẫu thân mình, nhưng mẫu thân hắn lại coi hắn như ác quỷ, sợ hãi đến mức không dám đến gần hắn, nói gì đến một lời cảm ơn nhỏ nhoi.

Tất cả sai lầm đều bắt đầu từ đêm đó, bắt đầu từ việc hắn liều mạng cứu mẫu thân, còn về sau những hậu quả cay đắng do sai lầm này gây ra, Lục Văn không muốn nhớ lại nữa.

Hắn thu hồi suy nghĩ, cúi đầu lạnh lùng nhìn Thẩm Nam Chi, trên mặt nàng đầy máu, giống như mẫu thân hắn năm đó bị b.ắ.n tung tóe máu.

Lẽ ra, ngay sau đó người nữ nhân yếu đuối vô dụng này cũng sẽ bị dọa đến hồn bay phách lạc như mẫu thân hắn, sau đó bắt đầu run rẩy, bắt đầu khóc lóc cầu xin tha thứ.

Nhưng dưới ánh mắt của hắn, Thẩm Nam Chi dần dần ngừng khóc, khuôn mặt dính m.á.u không hề đáng sợ hay kinh khủng vì đôi mắt long lanh ngập nước của nàng. Nàng cứ nhìn hắn chằm chằm như vậy, ngược lại giống như một chú mèo con lạc đường tìm thấy chủ nhân đến đón mình về nhà.

Ánh mắt từ từ hạ xuống, làn da trắng nõn nà rơi vào mắt hắn. Ngực nàng đầy đặn, dù chưa chạm vào cũng như cảm nhận được sự mềm mại mịn màng ấy, chiếc yếm màu hồng phấn gần như không thể che hết, dáng vẻ đầy đặn và căng tròn như vậy khác hẳn với vẻ nhút nhát thường ngày của nàng, nhưng lúc này, dưới khuôn mặt ướt át quyến rũ của nàng, lại càng thêm quyến rũ, khiến người ta nảy sinh tà niệm.

Không trách tên say rượu kia lại mất lý trí như vậy, quả thực là cảnh tượng khiến nam nhân nhìn vào sẽ sinh ra ham muốn thấp hèn, nhưng trong lòng Lục Văn lại nảy sinh một ý nghĩ kỳ quái.

Nếu lúc này xé quần áo của nàng, liệu nàng có lại phát ra những tiếng kêu la hoảng sợ không?

Đang nghĩ ngợi, Thẩm Nam Chi theo ánh mắt không hề che giấu của Lục Văn nhìn thấy cảnh tượng trước n.g.ự.c mình, nàng lập tức kêu lên kinh hãi, vội vàng quỳ xuống xoay người lại, luống cuống tay chân muốn kéo lại quần áo rách nát của mình: "Xin lỗi... không... ta không phải... ta..."

Tên say rượu kia đã xé rách quần áo của nàng, trong lúc hoảng loạn, nàng quên mất mình đang trong tình trạng thê thảm như thế nào, lại để cho tiểu thúc nhìn thấy hết.

Thẩm Nam Chi quay lưng về phía Lục Văn không dám ngẩng đầu lên, quần áo rách nát thế nào cũng không thể trở lại nguyên trạng, tai nàng nóng bừng, dù màn đêm che khuất vẻ đỏ hổ thẹn, nhưng vẫn không thể ngăn được sự căng thẳng và xấu hổ lan ra khắp người.

Nàng thực sự không biết tình cảnh của một người có thể khốn cùng đến mức này, suýt bị kẻ xấu làm nhục, lại để cho đệ đệ của phu quân nhìn thấy bộ dạng xộc xệch của mình.

Nước mắt của Thẩm Nam Chi vừa mới ngừng lại dường như lại sắp trào ra.

Đang cố gắng kìm nén, bỗng nhiên trên vai nặng thêm, hơi ấm mang theo hơi thở trong sạch bao bọc lấy bờ vai trần trụi của nàng, Thẩm Nam Chi ngẩn người quay đầu lại, mới thấy mình đang khoác một chiếc áo choàng rộng màu đen tuyền.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vĩnh Hằng Cao Tháp

Copyright © 2022 - MTruyện.net