Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đi vòng qua khu vườn bên cạnh lúc đến, Thẩm Nam Chi dường như nhìn thấy một vật hình tờ giấy dưới chân núi giả ở góc tường, mắt sáng lên, lập tức bước nhanh tới.
Đến gần mới nhìn rõ, đó không phải là bức thư nàng làm mất, mà chỉ là một cánh hoa màu trắng rơi xuống góc tường.
Niềm vui vừa dấy lên lại lập tức tan biến, Thẩm Nam Chi đứng dậy, đang định quay người rời đi thì bỗng nghe thấy hai tiếng bước chân khác nhau, kèm theo tiếng nói chuyện không rõ ràng lắm.
Thẩm Nam Chi giật mình, trong lúc hoảng loạn không biết mình nên đi về hướng nào, mãi đến khi xác định được hướng của người tới, định đi theo hướng ngược lại thì người ta đã đi đến gần, nàng chỉ cần cử động một chút sẽ bị phát hiện.
Thẩm Nam Chi nín thở, đương nhiên không muốn để lính canh tuần tra phát hiện ra nàng đang lang thang ngoài sân vào lúc nửa đêm, chỉ đành đứng im tại chỗ, đợi họ rời đi rồi mới hành động.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên gần đó: "Phụ thân, con chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, lời phụ thân nói con đều ghi nhớ trong lòng, nhất định sẽ không làm hỏng việc nữa."
Giọng nói này...
Lại là Lục Hằng!
Người được hắn gọi là phụ thân, đương nhiên chỉ có thể là Lục Quốc Công.
Thẩm Nam Chi lúc này mới phát hiện ra nơi này đi thêm một đoạn nữa chính là thư phòng, Lục Quốc Công và Lục Hằng không biết đang bàn bạc chuyện gì trong thư phòng lúc đêm khuya, mãi đến khi đêm khuya thanh vắng mới cùng nhau rời khỏi thư phòng.
Nhịp tim vốn đã hỗn loạn lúc này đột nhiên đập nhanh hơn, nàng mơ hồ cảm thấy hai người dường như đang nói chuyện gì đó cực kỳ bí mật và quan trọng, mà họ không biết còn có một người đang trốn bên cạnh núi giả, thậm chí còn chưa dứt lời.
Thẩm Nam Chi biết nữ nhi không được can thiệp vào chính sự, huống chi nàng vốn là Thế tử phi hữu danh vô thực không được yêu thích, nàng không muốn nghe thấy những điều không nên nghe, trong lòng không ngừng cầu nguyện hai người mau chóng im lặng rời đi.
Nhưng Lục Quốc Công hiển nhiên không nghe thấy tiếng lòng của nàng, ông dừng bước, nhìn Lục Hằng một cách sâu xa, hạ giọng nói: "Chuyện này vô cùng quan trọng, không được lơ là, nếu xảy ra sai sót, hậu quả khó lường, hôm nay ta nói chuyện này với con, chính là muốn con cẩn thận đề phòng, không được như trước kia nữa."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Thẩm Nam Chi giật thót mình.
Nàng thật sự không cố ý nghe lén chuyện quan trọng như vậy, mặc dù hai người không nói rõ, nhưng nàng cũng cảm thấy nếu lúc này để họ phát hiện ra nàng ở đây nghe được cuộc trò chuyện của họ, nàng nhất định sẽ không bị bỏ qua dễ dàng.
Da đầu Thẩm Nam Chi bắt đầu tê dại, cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cơn ớn lạnh lan từ xương sống lên khiến nàng không kìm được rùng mình một cái.
Cơ thể hơi cử động, vạt áo ngoài rộng thùng thình quét qua bụi cây bên cạnh núi giả.
Soạt!
"Ai! Ai ở đó!"
Lục Quốc Công quát lớn một tiếng, Thẩm Nam Chi lập tức tái mặt.
Chưa kịp phản ứng, phía sau đột nhiên xuất hiện một bóng người, khi Lục Hằng bước nhanh tới xem xét, một lồng n.g.ự.c rắn chắc áp sát vào lưng Thẩm Nam Chi, tiếng kêu kinh hãi bị chặn lại bởi bàn tay dày rộng chai sạn của người nọ, cả người nàng chao đảo, người nọ nhanh chóng đưa nàng lách vào đống núi giả bên cạnh.
Thẩm Nam Chi mở to mắt, cả người bị người phía sau ấn vào tảng đá, nghiêng người, hai tay chống lên vách đá lạnh lẽo, tư thế có chút chật vật và kỳ quặc, nhưng không dám giãy giụa chút nào.
Nàng nhận ra rõ ràng phía sau là thân thể của một người nam nhân, lồng n.g.ự.c rắn chắc áp sát vào lưng nàng, qua lớp áo mỏng manh, nàng thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm cơ thể của người nọ, và cả nhịp tim mạnh mẽ.
Tiếng bước chân của Lục Hằng ngay phía sau núi giả, đống núi giả trước sân nhỏ chằng chịt phức tạp, nhưng bên trong không gian quá chật hẹp, hiển nhiên không phải là nơi có thể giấu người.
Hắn nhìn xung quanh một lượt, không phát hiện ra điều gì khác thường, lúc này mới quay lại nói với Lục Quốc Công: "Phụ thân, chắc là tiếng lá cây bị gió thổi."
Lục Quốc Công khẽ gật đầu, sau khi ra khỏi thư phòng, hai người cũng không nói gì thêm, cũng không để ý đến tiếng động vừa rồi nữa, nhưng cũng không có ý định tiếp tục nói chuyện: "Thôi, mau về nghỉ ngơi đi."
"Vâng, thưa phụ thân."
Thẩm Nam Chi nghe thấy động tĩnh phía sau núi giả lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao nàng cũng không nghe thấy điều gì quan trọng, sau khi hai người này rời đi, nàng cũng có thể thoát thân.
Nàng căng thẳng chịu đựng sự che giấu cuối cùng, cố gắng phớt lờ người nam nhân vẫn luôn áp sát phía sau, thậm chí không có tâm trí để đoán xem rốt cuộc là ai lại cả gan ẩn nấp ở đây, lại dám gần gũi với nàng như vậy.
Mãi đến khi tiếng bước chân của hai người dần dần biến mất bên tai, Thẩm Nam Chi mới yên tâm, đang định xoay người thì người phía sau đột nhiên cúi xuống, chóp mũi áp sát vào cổ nàng, lại hít hà sau tai.
Thẩm Nam Chi suýt nữa nhảy dựng lên, toàn thân nổi da gà, vội vàng xoay người đẩy người nọ ra, ngẩng đầu lên, lại kinh ngạc phát hiện: "Lục Văn, sao đệ lại ở đây?"
Lục Văn lặng lẽ nhìn Thẩm Nam Chi, ánh mắt lại càng thêm lạnh lùng.
Nếu không phải Thẩm Nam Chi đột nhiên xuất hiện, có lẽ hắn đã nghe được nhiều thông tin hơn, vậy mà nàng lại quay sang chất vấn hắn tại sao lại ở đây.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");