Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Mẫu thân sao biết được nửa miếng bánh ngọt đó là Lục Văn làm rơi ở sân sau?”
Lục Oánh bĩu môi, thờ ơ nói: “Ngoài hắn ra còn ai vào đây nữa, trong phủ cũng không có ai khác ăn đồ ngọt, hơn nữa Lục Văn vốn dĩ bụng dạ xấu xa, chắc chắn là hắn muốn trêu chọc mẫu thân nên mới cố ý làm rơi bánh ngọt ở sân sau.”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nàng theo bản năng cau mày, không hiểu sao nghe Lục Oánh nói xấu Lục Văn như vậy lại thấy trong lòng khó chịu.
Có lẽ là vì trước đây nàng cũng thường xuyên bị phụ mẫu trách oan những chuyện nàng chưa từng làm, cảm giác trăm miệng một lời nàng hiểu rõ hơn ai hết, mặc dù lời giải thích vô nghĩa của nàng không có tác dụng gì, nhưng nàng vẫn không nhịn được nhỏ giọng nói: “Nếu Lục Văn thích ăn đồ ngọt, thì sao lại làm rơi nửa miếng bánh ngọt chưa ăn hết, chỉ có người không thích đồ ngọt mới ăn một miếng rồi bỏ phần còn lại ở sân sau, phải không?”
Lục Oánh nghe vậy trợn to mắt có chút ngạc nhiên, dường như cảm thấy lời nàng nói có lý, ngờ vực nói: “Ý tẩu là, mẫu thân đã trách oan Lục Văn?!”
Nàng phản ứng lại mình lại đang chất vấn quyết định của Từ thị trước mặt Lục Oánh, vội vàng xua tay nói: “Ta chỉ đoán vậy thôi, không có ý gì khác…”
Lục Oánh im lặng một lúc, dường như có điều muốn nói, mấp máy môi, một lúc lâu sau mới nói với vẻ khó hiểu: “Thôi, tẩu mới gả vào Lục gia chưa biết gì cả, nể tình hôm nay được tẩu cho miếng sữa cao ngon nên ta mới tốt bụng nhắc nhở tẩu, tránh xa Lục Văn ra, hắn không phải người tốt lành gì.”
Ban đầu, dù không có lời nhắc nhở của Lục Oánh, nàng cũng sẽ tự giác tránh xa Lục Văn, một người có thể xông vào phòng cưới của huynh trưởng và tẩu tẩu trong đêm tân hôn, thì làm sao có thể là người tốt được.
Nhưng bây giờ, nàng lại không thể đồng ý với lời nói của Lục Oánh ngay lập tức.
Lúc gặp phải tên say rượu là Lục Văn đã cứu nàng khỏi tình cảnh tuyệt vọng, vô tình nhìn thấy Lục quốc công và Lục Hằng nói chuyện quan trọng là Lục Văn đã giúp nàng che giấu, còn có cả bức thư quan trọng bị mất của nàng, và cả hoàn cảnh đáng thương gần giống nhau của chúng ta.
Nàng mấp máy môi, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Tại sao lại nói vậy?”
Lục Oánh nghi ngờ nhìn nàng, dường như không ngờ người tẩu tẩu có vẻ ngoài yếu đuối ngoan ngoãn này lại mấy lần ba lượt muốn nói đỡ cho Lục Văn, nhưng nàng ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là nàng mới vào Lục gia nên chưa hiểu rõ sự tình.
Lục Oánh suy nghĩ một lát, bỗng hít sâu một hơi, ghé sát vào nàng hạ giọng nói: “Mẫu thân ruột của Lục Văn là một kỹ nữ.”
…
Ánh nắng chiều ấm áp chiếu xuống sân vườn lát đá xanh được cây xanh bao quanh, tiếng ve kêu chim hót văng vẳng bên tai, dường như là một khung cảnh yên bình thoải mái, chỉ có người nữ nhân ngồi một mình trong sân, một tay chống cằm tròn nhỏ nhắn, ngón tay kia thỉnh thoảng gõ nhẹ lên mặt bàn đá, giữa lông mày dường như có một đám mây mù dày đặc không thể xua tan.
Cuộc trò chuyện với Lục Oánh trong bếp vẫn cứ quanh quẩn trong đầu nàng, nàng biết Lục Văn không phải do Từ thị và thiếp sinh ra, nhưng cũng chưa từng nghĩ mẫu thân ruột của Lục Văn lại là kỹ nữ.
Tin tức này quá mức chấn động, đến mức nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì Lục Oánh đã xua tay rời khỏi bếp.
Trong đầu nàng hiện lên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Lục Văn, thật khó mà liên hệ dáng vẻ ung dung như gió mát trăng thanh của hắn với chốn phong trần như lầu xanh, mà Lục Oánh lại thẳng thắn nói cho nàng biết thân thế của Lục Văn, chắc hẳn sau khi Lục Văn đến Quốc công phủ, chuyện này đã không còn là bí mật nữa.
Nghĩ vậy, tình cảnh của Lục Văn dường như còn tệ hơn nàng tưởng tượng.
Xuất thân của một người là không thể lựa chọn, nhưng rõ ràng cả Quốc công phủ đều lấy xuất thân hèn kém của Lục Văn làm điều sỉ nhục, sắp xếp hắn ở một tiểu viện hoang vắng phía tây không ai hỏi han, khi nhắc đến hắn đều tỏ vẻ chán ghét và xa lánh, còn Từ thị đương nhiên sẽ không coi trọng một đứa trẻ xuất thân từ kỹ nữ, thậm chí còn vì sự bất mãn trong lòng mà tùy ý chèn ép hắn.
Nàng hơi buồn bã cúi đầu xuống, trong đầu không khỏi nghĩ đến những tủi nhục và uất ức mà Lục Văn phải chịu đựng một mình trong Quốc công phủ suốt những năm qua.
Đợi đến khi hoàn hồn lại, nàng mới giật mình nhận ra mình đã ngồi ngẩn người ở đây suy nghĩ về Lục Văn khá lâu rồi.
Nàng vội vàng đứng dậy, có chút chột dạ nhìn xung quanh, mãi đến khi phát hiện ra mình đã cho hạ nhân lui xuống từ trước, không có ai nhìn thấy ta ngồi ngẩn người ở đây, mới phản ứng lại, nàng chỉ là bị thân thế của Lục Văn làm xáo trộn tâm trí, cũng không phải chuyện gì không thể để người khác biết, có gì mà phải chột dạ chứ.
Chỉ là ngay cả phu quân mình nàng còn chưa quen thân, thì lấy tư cách gì mà quản chuyện của tiểu thúc chứ.
Nàng bình tĩnh lại, nghĩ đến nhiệm vụ quan trọng mà Lục Hằng giao phó cho nàng sáng nay, liền đứng dậy vào phòng, bắt đầu chuẩn bị cho việc tế tổ ngày tết Trung Nguyên.
Nếu là bữa tiệc gia đình bình thường, nàng cũng không có áp lực lớn như vậy, tự cho rằng mình cũng có thể ứng phó được, dù sao trước đây ở Thẩm phủ, Thôi Anh Tú cũng thường xuyên vì muốn tiết kiệm công sức mà giao những việc lặt vặt cho nàng làm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");