Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Hằng nói xong, cúi người xuống lại muốn tiến đến gần nàng, nàng lập tức sợ hãi rụt người lại, không kiềm chế được sự run rẩy của cơ thể, nhưng lưng đã chạm vào bức tường lạnh lẽo, không còn đường lui nữa.
Khi Lục Hằng sắp hôn nàng lần nữa, nàng dùng sức ấn vào n.g.ự.c hắn, chạm vào làn da nóng bỏng cũng không hề rụt tay lại, chỉ muốn nhanh chóng đẩy Lục Hằng ra: "Đừng... chàng đừng lại gần, ta... ta không muốn như vậy..."
Vì phải kiềm chế lực đạo, Lục Hằng bị bàn tay nàng đẩy ra không thể tiến lại gần thêm nữa, sau vài lần như vậy, hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu, cau mày, trầm giọng nói: "Không cần phải sợ hãi như vậy, chúng ta là phu thê, chẳng lẽ ta lại thật sự làm nàng bị thương sao?"
Lời này của Lục Hằng trong tai nàng lại không hề có chút sức thuyết phục nào, khóe miệng nàng đã bị thương, eo cũng cảm thấy đau rát, chắc hẳn da đã bị bầm tím sưng lên rồi, chẳng lẽ như vậy còn chưa tính là bị thương sao?
Lục Hằng rõ ràng không định buông tha nàng, nói xong liền không nói không rằng đè lên người nàng, động tác và lực đạo so với lúc nãy đã nhẹ nhàng hơn nhiều, dường như lại giống như những gì ma ma đã nói.
Nhưng nàng vẫn sợ hãi, trong lòng cũng vô cùng kháng cự sự đụng chạm của Lục Hằng, nàng âm thầm cầu nguyện một cơ hội để trốn thoát, nhưng lại cảm thấy mình đã gả cho Lục Hằng rồi, trốn được mùng một thì sao trốn được ngày rằm.
Đang nghĩ ngợi, bàn tay Lục Hằng bắt đầu từ cổ nàng di chuyển xuống dưới.
Nàng cứng đờ người, đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói khó chịu ở bụng dưới, sau đó là một dòng nóng lan ra, nàng vội vàng giữ chặt bàn tay đang đặt trên eo của Lục Hằng, ngẩng mắt lên cẩn thận nhỏ giọng nói: "Ta... ta hình như..."
Lục Hằng nhíu mày, nhạy bén ngửi thấy một mùi khác lạ xen lẫn giữa hai người, hắn không phải là kẻ ngốc nghếch gì, lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra với nàng.
Như thể bị dội một gáo nước lạnh từ đầu xuống, Lục Hằng sa sầm mặt, nhanh chóng đứng dậy khỏi người nàng, như thể rất ghét bỏ sự thay đổi trên cơ thể nàng lúc này, càng không muốn để bản thân dính vào dù chỉ một chút.
Xui xẻo.
Lục Hằng thầm mắng một tiếng, vẻ chán ghét trong mắt dần biến thành băng giá, không còn chút hứng thú nào để tiếp tục nữa, trừng mắt nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: "Mau đi dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả ngày nguyệt sự của mình khi nào đến cũng không biết, nói sớm thì đã không phá hỏng bầu không khí hôm nay."
Nàng há miệng, muốn nói gì đó để phản bác, nhưng rồi lại nhanh chóng im lặng.
Dù sao cũng coi như thoát được một kiếp nạn, lúc này nàng mới có chút cảm giác an toàn vô thực, gật đầu với Lục Hằng, chống người muốn xuống giường, nhưng chân lại mềm nhũn, ngã ngồi trở lại giường.
Lục Hằng không còn kiên nhẫn để nhìn nàng thêm một lần nào nữa, khó chịu đưa tay day day mi tâm, vừa nghĩ đến việc nàng lúc này đang mang thứ ô uế trên người, thì ngay cả việc chỉ ngủ thôi hắn cũng không muốn cùng nàng ngủ ở đây nữa.
Lục Hằng quay lưng lại, đang định bước đi, thì lại như nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn nàng đang ngồi bên giường với quần áo xộc xệch, mặt mày tái nhợt, lạnh lùng cảnh cáo: "Ngày mai nếu có ai hỏi, thì nàng cứ nói là mình vô tình cắn rách môi, chuyện riêng tư giữa phu thê không được nói với người khác, biết chưa?"
Lục Hằng cũng không lo lắng lắm, dù sao nàng cũng là tiểu thư khuê các chưa hiểu chuyện đời, chỉ cần qua loa vài câu là nàng cũng sẽ không dám nói với ai về chuyện này.
Nói xong, cũng không đợi nàng trả lời, Lục Hằng bước nhanh ra khỏi phòng, cầm theo một chiếc áo khoác bên cạnh.
Đêm đó, nàng không biết mình đã ngủ như thế nào, ngay cả trong mơ cũng như có một màn sương mù dày đặc bao phủ lấy ta, chiếu đi chiếu lại những hình ảnh đáng sợ trước mắt nàng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Sáng sớm, nàng bị cơn ác mộng đánh thức, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, ngồi ngây người trên giường một lúc lâu mới dần bình tĩnh lại, sau đó lại cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.
Dù vẫn là cô nương chưa kinh qua chuyện đời, nhưng đã đến tuổi này, làm sao có thể không biết chút gì về chuyện nam nữ. Lục Hằng hoàn toàn khác với vẻ ngoài ôn hòa sáng sủa, những trò sau lưng hắn bày ra, nào phải thứ nàng có thể chịu đựng được.
Nàng không chấp nhận, càng không muốn bị hắn hành hạ như vậy. Nhưng đã bị ép gả cho Lục Hằng, nàng phải làm sao mới có thể tránh khỏi khổ nạn này mà sống yên ổn?
Thẩm Nam Chi nhắm mắt lại, ý muốn trốn thoát khỏi cuộc sống này chưa bao giờ mãnh liệt đến thế. Đến khi mở mắt ra, chút lửa nhỏ vừa nhen nhóm lại lụi tàn, cuối cùng tan biến nơi đáy mắt.
…
Ra khỏi phòng, Thẩm Nam Chi hỏi Xuân Hạ về nơi ở của Lục Hằng, được biết hắn đêm qua ngủ lại thư phòng. Hôm qua Lục Hằng nói sẽ cùng nàng đến thỉnh an Từ thị, Thẩm Nam Chi nhớ lại cảnh hai người cuối cùng không vui vẻ gì, trong lòng có chút sợ hãi, không biết phải đối mặt với hắn thế nào. Do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn sai Thu Đông đến thư phòng gọi người. Vốn đã dậy sớm, thời gian dư dả, nhưng Thu Đông đi một chuyến lại mất gần nửa canh giờ, sau đó trở về lại nói Lục Hằng không muốn dậy, để Thẩm Nam Chi một mình đi thỉnh an.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");