Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
  3. Chương 37
Trước /141 Sau

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 37

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Thời Cẩn đương nhiên không tin lời nói dối của Lục Văn. Thứ họ muốn là Lục gia thân bại danh liệt, muốn Lục gia từ nay rơi xuống vực sâu, vĩnh viễn chìm trong đau khổ, Lục Văn làm sao lại muốn tận tâm tận lực giúp Lục gia tổ chức lễ cúng tế thật tốt.

Chỉ là, đối với Thẩm Nam Chi đột nhiên gả vào Lục gia nằm ngoài kế hoạch, thì không biết Lục Văn nghĩ thế nào.

Tống Thời Cẩn hỏi: “Vậy đến Tết Trung Nguyên, có còn tiếp tục theo kế hoạch không?”

Lục Văn im lặng một lúc, đầu lưỡi vô thức l.i.ế.m môi, bên môi là vị trà đắng, nhưng không biết hắn nghĩ đến điều gì, ánh mắt dần trở nên khó hiểu, hồi lâu sau mới trầm giọng nói: “Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, cứ giải quyết xong việc thuyền hoa rồi tính tiếp.”

Sau khi vào thành từ ngoại ô, lòng nàng vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Nàng không ngờ hôm nay người bạn kia lại ở trong quán trà, vừa mừng rỡ, vừa bối rối, vừa lo lắng, vừa căng thẳng tràn ngập trong lồng ngực.

Nàng không biết người đó có nhìn thấy nàng hay không, hay chỉ nghe thấy nỗi khổ tâm của nàng thôi, nhưng hắn lại không chút do dự giúp đỡ.

Trong tay nàng là cuộn tranh người đó sai người đưa tới. Trước khi rời đi, nàng vội vàng liếc nhìn, người đó thật chu đáo, nghĩ đến việc nàng không biết nhiều chữ, lại vẽ những thông tin muốn truyền đạt thành tranh để nàng có thể hiểu ngay. Hình thức tranh vẽ tự nhiên giải quyết được vấn đề nàng không biết chữ, hơn nữa nàng thấy bức tranh vẽ rất tinh xảo, khiến người nàng không khỏi nghĩ, chỉ trong nửa canh giờ, hắn đã vẽ xong như thế nào.

Xe ngựa chạy thẳng về Quốc Công phủ, nàng cầm cuộn tranh vội vã trở về phòng, cho hạ nhân lui ra ngoài, đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình, nàng mới trân trọng ngồi xuống trước bàn sách, chậm rãi mở cuộn tranh ra.

Trên cuộn tranh, một vài bức tranh nhỏ tinh xảo vẽ thành một cuộn giấy, ghi lại toàn bộ quá trình cúng tế tổ tiên vào Tết Trung Nguyên, từ việc chuẩn bị xe ngựa và hạ nhân khi xuất phát, đến lộ trình đi tới Nhạn Sơn, rồi đến những vật dụng cần thiết cho lễ cúng tế quan trọng nhất vào ngày Tết Trung Nguyên cũng được thể hiện trên đó.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng xem rất kỹ, thậm chí vẫn không kìm nén được nhịp tim của mình, vừa xem vừa nghĩ, mình có phúc đức gì mà có được người bạn tốt như vậy, thậm chí nàng cũng không biết phải báo đáp hắn như thế nào.

Cho đến khi xem đến cuối cùng, nàng phát hiện một dòng chữ nhỏ ở góc cuộn tranh, chữ viết ngay ngắn, nét bút sắc bén, liếc mắt một cái là có thể nhận ra chữ của người đó.

Trên đó viết: Tại sao không hỏi người nhà?

Mấy chữ này đều là chữ nàng biết, nhưng nàng lại nghi hoặc dừng lại suy nghĩ, dường như có chút không hiểu.

Vì chỉ là chữ viết, nàng không thể đọc được cảm xúc của người đó.

Hắn cảm thấy nàng hỏi người ngoài về chuyện nhỏ nhặt này có chút không ổn, hay là đang hỏi tại sao người nhà nàng không giải quyết vấn đề khó khăn cho nàng, nàng nhìn dòng chữ này, nghiêng đầu, lông mày cũng nhíu lại.

Hắn đã cẩn thận và kiên nhẫn vẽ cuộn tranh này để giải thích cho nàng, thì không phải là cảm thấy việc giải đáp thắc mắc cho nàng là phiền phức, nhưng hắn nhắc đến người nhà nàng, là chỉ người nhà phu quân, hay là người nhà mẹ đẻ đây?

Nàng suy nghĩ một lúc, lại mơ hồ cảm thấy, người này đang nói với nàng, vấn đề này người trong nhà có thể giải đáp cho nàng.

Nhưng phụ mẫu sẽ không giúp nàng giải đáp, Thẩm Cẩn Nhu càng chưa từng tham gia vào những việc như vậy, Lục Hằng thì không thấy bóng dáng, Từ thị ta lại không dám trêu chọc.

Vậy sẽ là ai?

Nàng vắt óc suy nghĩ, bỗng nhiên linh quang lóe lên!

Phải là Lục Oanh rồi!

Ta nghĩ đi nghĩ lại, càng cảm thấy chỉ dẫn của người đó là bảo nàng đi hỏi Lục Oanh.

Tuy Lục Oanh là tiểu thư được nuông chiều trong Quốc Công phủ, nhưng lễ cúng tế hàng năm của Quốc Công phủ nàng ấy đều tham gia, hỏi người ngoài chắc chắn sẽ không rõ bằng hỏi người trong cuộc, tuy nàng không quen Lục Oanh, nhưng sau lần tiếp xúc ngắn ngủi lần trước, nàng lại cảm thấy Lục Oanh không phải người khó hòa đồng.

Có lẽ, nàng nên chuẩn bị một ít đồ vật Lục Oanh yêu thích, thành tâm đến thỉnh giáo, Lục Oanh chắc chắn sẽ không tiếc lời chỉ bảo.

Sau khi quyết định, hôm sau nàng liền dậy thật sớm, sau khi đến viện chính thỉnh an Từ thị, nàng liền vội vã trở về phòng chuẩn bị một ít quà, lên đường đến viện của Lục Oanh.

Lính canh trước cửa đi thông báo, không lâu sau, trước cửa phòng xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn. Lục Oanh tự mình mở cửa nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy nàng đang đứng trước cửa viện, kinh ngạc nói: “Tẩu tẩu, sao tẩu lại đến viện của ta thế?”

Nàng có chút ngại ngùng vì dáng vẻ này của Lục Oanh, cúi đầu, nhưng vẫn giơ tay ra hiệu cho Xuân Hạ và Thu Đông đi theo, bước đến trước mặt Lục Oanh nhỏ giọng nói: “Rảnh rỗi không có việc gì nên đến thăm muội, vẫn chưa chính thức làm quen với muội, không biết muội có rảnh không?”

Lục Oanh liếc nhìn qua nàng, thấy thứ gì đó được che đậy nửa kín nửa hở trong tay hai nha hoàn phía sau, nhất thời có chút không hiểu, nhưng cũng đoán được nàng đến đây không chỉ là để làm quen với nàng ấy.

Dừng lại một chút, nàng ấy mới nghiêng người sang một bên, không hỏi nhiều, nói: “Hôm nay không có việc gì, tẩu tẩu mời vào.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Yêu Người Tình Xuất Vu Lam

Copyright © 2022 - MTruyện.net