Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
  3. Chương 40
Trước /141 Sau

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 40

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong lòng giằng xé một hồi, Lục Hằng mới dời mắt đi, sắc mặt âm trầm ép buộc bản thân quay người lại, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Vậy thì đừng lề mề, nhanh lên."

Mãi đến khi bóng dáng Lục Hằng rời khỏi gian phòng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm gần như không thể nghe thấy, dù cơ thể vẫn còn hơi cứng đờ, nhưng cũng không dám chậm trễ chút nào, sợ Lục Hằng sẽ quay lại, khiến nàng lại rơi vào tình cảnh khó xử.

Khi nàng mặc quần áo xong quay lại phòng thì thấy Lục Hằng đang ngồi uống nước bên bàn, đến gần mới thấy dường như đó không phải là nước lọc, mà là một màu đen kịt, hẳn là canh giải rượu vừa mới gọi người mang đến.

Nghĩ đến việc Lục Hằng lại uống rượu rồi mới đến đây, tâm trạng vừa mới thả lỏng được một chút của nàng lại căng thẳng trở lại.

Chưa kịp phản ứng, Lục Hằng đã quay đầu nhìn sang: "Đứng ngẩn ra đó làm gì, còn không mau gọi người chuẩn bị nước, muốn để ta đợi đến bao giờ?"

"Vâng... vâng... thế tử."

Lúc Lục Hằng tắm rửa trong phòng tắm, nàng căng thẳng ngồi bên giường bấm móng tay, không ngủ cũng không đứng dậy được.

Lần trước nhờ đúng lúc đến kỳ nguyệt sự nên mới thoát nạn, nhưng mấy ngày nay đã qua, nguyệt sự cũng đã kết thúc, nàng không còn lý do gì để từ chối nữa.

Nếu lần trước Lục Hằng không lộ ra bộ dạng đó, có lẽ nàng sẽ không kháng cự như vậy, nàng đã gả cho Lục Hằng, việc thân mật da thịt cũng là chuyện sớm muộn, dù không muốn nàng cũng tự nhận là đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng Lục Hằng lại thô lỗ đáng sợ như vậy.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Cơ thể nàng run lên, gần như không dám nhớ lại nỗi đau vừa mới bị nàng quên đi và tan biến, càng không biết Lục Hằng lúc đó là có chút kiềm chế, hay chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Trong lúc hoảng loạn, nàng vẫn chưa nghĩ ra lý do để từ chối, Lục Hằng đã tắm rửa thay quần áo xong, mang theo hơi nóng toàn thân từ phòng tắm đi ra.

Lục Hằng vừa nhìn thấy nàng ngồi bên giường, dù chỉ là tư thế ngồi yên lặng, nhưng từ đầu đến chân đều toát lên vẻ kháng cự và căng thẳng, khiến người ta nhìn thấy liền cảm thấy cụt hứng và bực bội.

Nàng hoàn toàn không phải là kiểu người mà hắn sẽ để mắt tới, dù là về ngoại hình vóc dáng hay tính cách nội tâm.

Còn sự bốc đồng hôm đó cũng chỉ là do say rượu và lâu ngày không được giải tỏa, cộng thêm một số cảm xúc không rõ ràng sau khi hắn chạm vào nàng.

Nhưng hắn chưa từng suy nghĩ kỹ về những cảm xúc đó, cũng chỉ coi mình là ma xui quỷ khiến, sau đó càng không hề nghĩ đến đêm đó, cũng khi mẫu thân tìm đến hắn, hắn không chút do dự liền nói rõ mình tuyệt đối sẽ không động vào nàng nữa.

Nhưng thoáng nhìn thấy làn da trắng nõn vừa rồi lại cứ quanh quẩn trong đầu không thể xua tan, thậm chí khiến hắn nhớ lại vòng eo thon thả mềm mại trong lòng bàn tay hôm đó, và cả bộ n.g.ự.c đầy đặn mềm mại áp vào n.g.ự.c hắn khi hai người gần gũi.

Lục Hằng chưa từng nhìn thấy cơ thể của nàng, nhìn bề ngoài, nàng cũng không nên có vóc dáng khiến nam nhân mê mẩn mất kiểm soát, nhưng hắn lại thực sự khó có thể ghép những mảnh vụn mà hắn đã chạm vào và nhìn thấy lại với nhau, luôn cảm thấy có chút không hài hòa.

Đánh giá một lúc, Lục Hằng thản nhiên thu hồi ánh mắt, hôm nay tuy đến đây ngủ lại, nhưng hắn không định làm gì nàng, hơn nữa trước khi đến đây hắn đã thoải mái phát tiết một phen, nào còn sức lực để động vào người nữ nhân nhạt nhẽo vô vị này.

Nàng bị bầu không khí ngột ngạt đè nén đến mức hơi khó thở, nàng đương nhiên không biết Lục Hằng đang nghĩ gì, do dự một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được, đánh bạo mở lời trước: "Hôm… hôm nay nguyệt sự vẫn chưa hết, chàng có muốn..."

Lục Hằng nhíu mày, không biết lời nàng nói là thật hay giả, hắn cũng không biết nguyệt sự của nữ nhân rốt cuộc phải mất mấy ngày mới hết, nhưng hắn không muốn là một chuyện, nàng không muốn lại là chuyện khác.

Muốn phản bác lại sự kháng cự của nàng, nhưng vẫn vì mục đích đến đây hôm nay của mình mà nuốt xuống, im lặng một lúc, mới cau mày trầm giọng nói: "Không định động vào nàng, ta chỉ ngủ lại đây đêm nay thôi."

Nàng sững người, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Lục Hằng, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, rồi lại vội vàng quay mặt đi, nhỏ giọng đáp: "Được... được rồi... ngày mai có cần gọi chàng dậy không?"

Lần trước mới vì Lục Hằng nói không giữ lời khiến Từ thị lại mắng nàng một trận, Lục Hằng có thể thẳng thắn nói không đi là tốt nhất.

Né người để Lục Hằng lên giường, mãi đến khi hắn nằm xuống phía trong, nàng mới chậm rãi cử động, nhẹ nhàng nằm xuống phía bên kia.

Khác với giường ngủ ngày thường, người bên cạnh tỏa ra hơi ấm không thể xem nhẹ, khiến nàng nằm yên trên giường ngay cả lòng bàn chân cũng không dám cử động, cứng đờ người ra hết sức giảm bớt sự tồn tại của mình, đây là lần đầu tiên nàng ngủ chung giường với một người nam nhân.

Từ khi thành thân với Lục Hằng, thực tế nàng không có quá nhiều cảm giác đã là thê tử người ta, nàng và Lục Hằng vẫn chưa động phòng, những lời đã nói từ khi kết hôn đến nay dường như cũng không nhiều, số lần gặp mặt đếm trên đầu ngón tay, đến bây giờ nàng vẫn chưa rõ tính tình của phu quân mình rốt cuộc như thế nào.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ông Xã Ngỗ Ngược

Copyright © 2022 - MTruyện.net