Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
  3. Chương 44
Trước /141 Sau

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 44

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đường Đông hất hàm về phía Lục Hằng, khóe miệng nhếch lên nụ cười, nhỏ giọng hỏi: "Sao không thấy phu nhân mới cưới của ngươi, không phải nói hôm nay sẽ dẫn nàng ấy đi cùng sao?"

Nhắc đến Thẩm Nam Chi, ánh mắt Lục Hằng tối sầm lại, hơi cau mày, có chút khó chịu nói: "Nếu không phải gần đây mẫu thân quản ta quá chặt, ta làm sao lại muốn dẫn nàng ta đi cùng, ta đã nói với nàng ta về bữa tiệc hôm nay rồi, ai ngờ nàng ta hôm nay lại quên mất, tuy có hơi mất mặt, nhưng ít ra cũng phải trang điểm một chút, bây giờ để nàng ta ở nhà trang điểm, lát nữa sẽ tự đến."

Lục Hằng vừa nói những lời này, không khỏi nhớ đến cảnh tượng nhìn thấy trong sân sáng nay.

Ánh ban mai chiếu lên mái tóc đen mượt của nàng, Thẩm Nam Chi quay lưng về phía hắn, cúi người lại gần cành hoa trong sân, chiếc áo choàng rộng thùng thình vì tư thế nghiêng người mà rũ xuống, ôm sát lấy tấm lưng nàng, phác họa ra dáng người mảnh mai yêu kiều, khoảnh khắc nàng quay đầu lại, Lục Hằng không thể phủ nhận rằng mình đã bị kinh diễm.

Khuôn mặt trắng nõn không trang điểm, nhưng dưới ánh ban mai lại ửng hồng, như một đóa hoa e ấp, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, đôi đồng tử đen láy lại phản chiếu ánh sáng của ban mai, xinh đẹp thuần khiết đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Đó là Thẩm Nam Chi mà Lục Hằng chưa từng thấy, không chút phòng bị, ngây thơ trong sáng, đôi mắt linh động trên khuôn mặt vốn nên bình thường, hắn thậm chí có một khoảnh khắc cảm thấy nàng thật xinh đẹp.

Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc, rất nhanh Thẩm Nam Chi đã trở lại dáng vẻ cúi đầu rụt rè thường ngày, dè dặt cất tiếng hỏi hắn: "Sao chàng lại đến đây?"

Lục Hằng chợt cảm thấy bực bội, liền nhận ra rằng hôm đó Thẩm Nam Chi căn bản không nghe thấy lời hắn, mắng nàng một trận, liền tức giận để nàng ở nhà một mình, bảo nàng trang điểm rồi tự đến dự tiệc.

Lục Hằng lúc này đã không còn nhớ rõ cảnh tượng thoáng qua lúc sáng là do mình nhìn nhầm hay là bị ảo giác, luôn cảm thấy cảm giác đó không nên xuất hiện trên người Thẩm Nam Chi mới đúng, suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu Lục Hằng, càng thêm buồn bực khó chịu, đến nỗi lúc này cuối cùng cũng đến bữa tiệc thuyền mà mình mong đợi từ lâu, cũng không hứng thú lắm, nhưng cũng không thể nói tâm trạng của mình với người khác, chỉ đành đổ hết lên việc chê bai Thẩm Nam Chi.

Đường Đông đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Lục Hằng, cũng đã sớm nghe nói hôn sự của Lục Hằng gặp sự cố lớn, không cưới được mỹ nhân, lại cưới về một người nữ nhân đã hai mươi ba tuổi mà còn không có nhan sắc, lúc này nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thông cảm, rồi cười an ủi: "Không sao, hôm nay ngươi cứ thoải mái đi, lần này đến toàn là hàng thượng hạng, ta tốn không ít công sức mới mời được họ đến, đảm bảo ngươi sẽ hài lòng."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Hằng sắc mặt hơi biến đổi, rốt cuộc cũng từ trong phiền muộn rút ra chút suy nghĩ, cong khóe môi nói: “Việc Đường huynh làm, ta tất nhiên là tin tưởng, vậy ta sẽ rửa mắt mong đợi.”

Thẩm Nam Chi ngồi trước bàn trang điểm bồn chồn không yên, trước sau nàng đã bị hai nha hoàn của mình lăn qua lộn lại gần nửa canh giờ, mà dung mạo và trang phục trong gương đồng dần trở nên xa lạ, thậm chí so với ngày xuất giá còn hơn.

Xuân Hạ đến gần bên cạnh Thẩm Nam Chi cười nói: “Phu nhân, làn da của người thật đẹp, nô tỳ chưa trang điểm gì đã thấy nước da hồng hào như vậy rồi, cuối cùng chỉ cần vẽ thêm lông mày nữa là được.”

Thu Đông cũng vui mừng nói: “Phu nhân, kiểu tóc nô tỳ chải cho người hôm nay tuy có chút phức tạp rườm rà, nhưng không hề làm tổn thương da đầu của người, người trang điểm như vậy thật sự rất đẹp, đợi đến tối khi người từ yến tiệc trở về, cứ dặn dò nô tỳ đến gỡ tóc xuống cho người là được, không hề phiền phức chút nào.”

Hai nha hoàn này hôm nay lại hiếm khi nói nhiều, trên mặt đều là nụ cười không giấu được, trông vô cùng vui vẻ.

Xuân Hạ vốn giỏi trang điểm, trước khi Thẩm Nam Chi gả vào đây, thường xuyên được Lục Oánh gọi đến để trang điểm cho nàng ấy, còn Thu Đông thì là nha hoàn chải tóc giỏi nhất trong phủ, nàng ấy thích nghiên cứu, thủ pháp thành thạo, thậm chí còn tự mình mày mò ra không ít kiểu tóc mà người khác không biết chải.

Hai người vừa nhìn thấy Thẩm Nam Chi, liền nhận ra ngay, làn da mịn màng cùng với đôi mắt mày hiền hòa của nàng nếu được trang điểm thêm chút nữa chắc chắn sẽ xinh đẹp tuyệt trần, cộng thêm mái tóc đen dài, dày vừa phải, mềm mại vừa phải, có thể thử đủ loại kiểu tóc.

Nào ngờ, Thẩm Nam Chi hoàn toàn không có tâm tư muốn trang điểm cho mình, uổng phí cả tay nghề của hai người, cả ngày cứ giản dị nhạt nhòa như vậy, lại còn cúi đầu rụt cổ giấu đi hết thảy những điểm sáng của mình.

Thật sự là phung phí của trời.

Hôm nay vì cơn giận của Lục Hằng, Thẩm Nam Chi mới gọi hai người đến, dặn dò phải trang điểm cho nàng, hai người tất nhiên vui mừng khôn xiết, chỉ hận không thể đem hết tất cả kỹ năng của mình ra thể hiện trước mặt Thẩm Nam Chi, để nàng sau này sẽ không “lạnh nhạt” với họ nữa.

Yến tiệc trên thuyền hoa bắt đầu từ buổi chiều, cùng với phong cảnh nên thơ trên mặt hồ và ánh nắng ấm áp dễ chịu của buổi chiều, nhìn từ bên ngoài trông giống như một buổi tụ hội tao nhã của những người giàu sang quyền quý trên du thuyền sang trọng giữa hồ.

Nhưng ngoại trừ những chiếc thuyền hoa vây quanh du thuyền trôi nổi trên hồ mà không được phép lên thuyền, cửa ra vào duy nhất của du thuyền neo đậu bên bờ lại được canh phòng nghiêm ngặt, những người tham gia yến tiệc hôm nay đều phải xuất trình thiệp mời đặc biệt, trải qua nhiều tầng kiểm tra thân phận mới được phép đi vào.

Đây là một bữa tiệc bí mật, nhưng những người đến đây có thực sự chỉ để trò chuyện tán gẫu hay không, dường như tất cả mọi người đều ngầm hiểu.

Lục Hằng đứng trên mũi thuyền ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong đáy mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn, dường như đã không thể chờ đợi muốn mặt trời nhanh chóng lặn xuống phía tây, để bước vào màn diễn chính của buổi tối.

Đường Đông sau khi trò chuyện với bạn bè đi đến nhìn thấy cảnh này, liền tiến lên vỗ vai Lục Hằng, trêu chọc: “Không chờ được nữa rồi?”

Lục Hằng hoàn hồn, bất đắc dĩ xòe tay: “Ngươi nói xem, tổ chức yến tiệc nhất định phải bắt đầu từ ban ngày, ta ở đây đã nhàn rỗi buồn bực cả buổi chiều rồi, sao còn có thể kiên nhẫn được nữa.”

Đường Đông khẽ cười một tiếng tiến lên đứng bên cạnh Lục Hằng, tay vịn vào lan can, cũng bất đắc dĩ nói: “Nếu là ngày thường tất nhiên không cần phiền phức như vậy, nhưng ngươi cũng biết, phụ thân ta mới vừa qua đời được bảy ngày, ta vốn nên ở nhà chịu tang, nếu không làm chút bề ngoài cho yến tiệc này, thì làm sao có thể thuận lợi tổ chức được chứ.”

Lục Hằng sững người một chút, sau đó liền cười to: “Ngươi thật đúng là, vô tâm vô phế.”

Đường Đông không để tâm, hắn vốn không phải người tốt lành gì, nhướng mày về phía Lục Hằng: “Đây chẳng phải vừa đúng ý Thế tử gia sao?”

Trong lúc nói chuyện, khách đến tham gia yến tiệc đã kín cả con thuyền, thị vệ trước thang đứng nghiêm chỉnh kiểm tra danh sách khách mời, đợi đến khi tất cả khách mời đến đông đủ, con thuyền sẽ nhổ neo đi vào giữa hồ, nối liền với mấy chiếc thuyền hoa xung quanh.

Đường Đông khẽ gõ ngón tay lên lan can, hắn đương nhiên cũng mong chờ niềm vui của buổi tối, ánh mắt hướng về phía bờ, vốn là tùy ý liếc nhìn, lại đột nhiên dừng lại bên cạnh chiếc xe ngựa dừng dưới gốc liễu, nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp rực rỡ.

Đường Đông hơi nheo mắt, nhịn không được vỗ vỗ Lục Hằng bên cạnh: “Thế tử, ngươi xem cô nương bên kia thế nào, nhìn dáng vẻ này giống như là người đến tham gia yến tiệc, nhưng sao ta lại không nhớ đã mời một mỹ nhân như vậy, chẳng lẽ là nữ quyến của ai đó mang đến, vậy chẳng phải là sẽ làm lu mờ những người ta đã chuẩn bị cho ngươi sao?”

Lục Hằng nghe vậy liền nhìn sang, chỉ một cái liếc mắt, liền lập tức sững sờ.

Dường như có chút không dám tin vào mắt mình, hắn vịn lan can thân thể vô thức nghiêng về phía trước, bóng dáng kia quả nhiên như Đường Đông đã nói, chậm rãi bước về phía du thuyền, càng đi càng gần, nhìn càng rõ ràng hơn.

Đường Đông ít khi thấy Lục Hằng như vậy, nhìn cô nương kia, lại nhìn Lục Hằng, không khỏi lại lên tiếng: “Cô nương kia tuy quả thật là xinh đẹp, nhưng những người ta chuẩn bị cho ngươi hôm nay cũng không tệ, Thế tử gia kiến thức rộng rãi, mỹ nhân tuyệt sắc dù đẹp đến đâu, cũng không đến mức phải dùng ánh mắt như vậy để nhìn chứ, nếu thật sự thích, chi bằng ta phái người đi hỏi xem là nữ quyến của ai, trực tiếp đến xin tặng cho Thế tử thế nào?”

Lục Hằng bỗng nhiên hoàn hồn, ý thức được mình đã thất thố, có chút tức giận đứng thẳng người lại, các đốt ngón tay vô thức cuộn lại, cắn răng, ánh mắt khóa chặt vào bóng dáng người kia đang không ngừng tiến lại gần.

Cho đến khi người kia đi đến thang dưới thuyền, lúc này mới vừa di chuyển thân thể đi về phía đó, vừa kéo khóe môi trầm giọng nói: “Nàng vốn là thê tử của ta, cần ai tặng cho chứ?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
La Lỵ Dũng Giả Tự Dưỡng Nhật Ký

Copyright © 2022 - MTruyện.net