Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
  3. Chương 5
Trước /141 Sau

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giọng nói của Từ thị nhẹ nhàng, từng chữ từng chữ chậm rãi nói ra, giống như một người mẫu thân hiền từ đang dịu dàng dặn dò con dâu mới.

Nhưng các khớp ngón tay dưới tay áo của Thẩm Nam Chi lại không ngừng co quắp lại dưới lời nói của Từ thị, cuối cùng nắm chặt thành quyền, lồng n.g.ự.c như bị một tảng đá lớn đập vào, ngay cả hốc mắt cũng không kìm được mà bắt đầu cay cay.

Lời nói như vậy, dù là Thẩm Nam Chi vốn luôn nhẫn nhịn cũng cảm thấy thật quá nực cười, phu quân trong ngày cưới không động phòng với thê tử, lại công khai tình tứ với kỹ nữ, đây là chuyện hoang đường đến mức nào, vậy mà đến miệng Từ thị, lại chỉ là một câu bất đắc dĩ nhẹ tênh.

Rốt cuộc là Lục Hằng bất đắc dĩ, hay là chính bà ta bất đắc dĩ.

Xung quanh dường như có người vươn cổ ra, muốn xem thử tân nương này sẽ phản bác lại như thế nào dưới những lời nói như vậy của bà, nhưng lại nghe thấy Thẩm Nam Chi thở ra một hơi, giọng khàn khàn nói: "Vâng, con dâu đã hiểu ạ."

Từ thị hơi nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười khó thấy, một tia kinh ngạc trong đáy mắt nhanh chóng tan biến, lên tiếng nói: "Đứng dậy đi, con làm quen với những người khác một chút, rồi về trước đi, hôm nay ta hơi mệt, sẽ không giữ con lại dùng bữa."

Buổi sáng, tân nương phải cùng mẫu thân của phu quân dùng bữa sáng.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Nam Chi mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, nén lại sự tủi thân trong lòng đứng dậy, dưới sự giới thiệu của ma ma, lần lượt chào hỏi thỉnh an những người còn lại trong sảnh đường.

Từ đầu đến cuối nàng đều hơi cúi đầu, đôi vai khép nép khiến cả người nàng trông rất ủ rũ, dáng vẻ vốn đã giản dị, dưới tư thế như vậy lại càng khiêm nhường hơn, không có chút nào phong thái của một thế tử phi, ngược lại giống như một thiếp thất thân phận thấp hèn.

Quả nhiên là người không lên được mặt bàn, Từ thị có chút bực bội đưa tay xoa xoa mi tâm, chưa đợi Thẩm Nam Chi cáo lui, bà đã được nha hoàn dìu đi từ cửa bên kia sảnh đường.

Khi Lục Văn đi đường nhỏ vòng qua cửa sân của sảnh đường, liền thấy một bóng người vội vã chạy ra ngoài.

Một lúc sau hắn vẫn chưa nhận ra đó là ai trong phủ lại xuất hiện ở sảnh đường vào lúc này, nhưng rất nhanh hắn nheo mắt lại, phát hiện người đến lại chính là tẩu tẩu mới vào cửa hôm qua của mình.

Bước chân của Lục Văn dừng lại tại chỗ, giữa hai lông mày vốn đang giãn ra không hiểu sao lại nhíu lại.

Người nữ nhân này, hôm nay sao lại ăn mặc như vậy?

Khác xa so với dáng vẻ đã từng khiến Lục Văn kinh diễm trong thoáng chốc hôm qua.

Thẩm Nam Chi lúc này, dường như đúng với lời đồn là nhan sắc tầm thường, gương mặt mộc không có điểm nhấn, quần áo rộng thùng thình, ngay cả hai nha hoà

n đi theo sau nàng dường như cũng trông tươi tắn hơn nàng một chút.

Nhưng Lục Văn đã từng thấy dáng vẻ môi đỏ răng trắng, mắt long lanh của nàng, rõ ràng trong mắt chứa đựng nước mắt long lanh, nhưng lại giống như chứa đầy mê hồn trận quyến rũ lòng người, mê hoặc tâm hồn, đẹp đến mức không thể tả.

Thẩm Nam Chi cúi đầu đi nhanh ra khỏi sảnh đường, mãi đến khi suýt va vào bóng người chắn trước, nàng mới giật mình nhận ra có người đứng trước cửa sân.

Nàng kêu lên một tiếng, lập tức dừng bước, ngẩng đầu lên trong hoảng loạn, liền chạm phải đôi mắt lạnh lẽo khiến nàng khiếp sợ đêm qua.

Đuôi mắt ửng đỏ của Thẩm Nam Chi lọt vào mắt Lục Văn, mà khuôn mặt rõ ràng hôm qua còn quyến rũ đến tận xương tủy này, lúc này cuối cùng cũng để hắn nhìn rõ ràng.

Gương mặt mộc không trang điểm, đôi mắt không tinh tế sắc sảo dưới khuôn mặt mộc như vậy đã che giấu đi ánh sáng vốn có của chúng, lại vì vẻ nhút nhát, chậm chạp của nàng, khiến khuôn mặt vốn đã mất đi điểm nhấn này càng trở nên nhạt nhòa hơn vài phần.

Chỉ có một chút đỏ ở đuôi mắt, giống như một nét màu rực rỡ điểm xuyết trên bức tranh trắng đen.

Liếc nhìn sảnh đường, đại khái là biết nàng vừa trải qua những gì, cái gia đình đó tự nhiên sẽ không cho nàng sắc mặt tốt đẹp gì.

Nghĩ đến đây, cảm xúc kỳ lạ trong lòng hắn lại dâng lên, chút uất ức này mà nàng đã chịu không nổi, nếu hắn nói thêm vài câu nữa, nàng có khóc không?

Khóe môi Lục Văn như muốn nở nụ cười, thậm chí cả m.á.u trong người cũng có chút hưng phấn.

Hắn mấp máy môi, đối mặt với sự hoảng loạn và kinh ngạc của Thẩm Nam Chi, hắn nhẹ nhàng gọi trước: "Tẩu tẩu buổi sáng an lành, tẩu còn nhớ ta không?"

Một tiếng "tẩu tẩu" khiến Thẩm Nam Chi chợt nhớ đến những gì đã xảy ra trong phòng tân hôn hôm qua.

Làm sao nàng có thể quên được, người tiểu thúc xông vào phòng tân hôn của huynh trưởng trêu chọc tẩu tẩu này!

Cảm xúc bị dồn nén lúc nãy như muốn trào dâng lên, rõ ràng nàng đã luôn kìm nén rất tốt, dù mắt đã đỏ hoe, cũng cố gắng kìm nước mắt không để mình lại rơi lệ vì yếu đuối.

Nhưng lúc này, nàng lại gần như không kìm nén nổi sự tủi thân dâng trào.

Khoảnh khắc nước mắt tuôn rơi, Thẩm Nam Chi đột nhiên cúi đầu xuống, cũng không quan tâm đến lời chào hỏi của Lục Văn nữa, lướt qua thân hình cao lớn của hắn, hoảng loạn bỏ chạy khỏi nơi này.

Một điểm sáng lấp lánh lướt qua trước mắt Lục Văn, khi hắn hoàn hồn lại, Thẩm Nam Chi đã chạy mất dạng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuẩn Xuẩn Dũ Động

Copyright © 2022 - MTruyện.net