Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bước chân rời đi của Thẩm Nam Chi không nhanh, vì trong lòng vẫn còn chút do dự và nghi hoặc. Tại sao hắn lại xuất hiện trong bữa tiệc này? Rõ ràng Lục Hằng sẽ không mời hắn đến cùng, hắn cũng không giống người có liên quan đến bữa tiệc này. Mà tại sao lúc này hắn lại biến thành bộ dạng này, nhìn thế nào cũng giống như bị hạ dược. Vậy lúc này nàng đi gọi người, liệu có khiến hắn gặp nguy hiểm hay không?
Vừa nghĩ, bước chân vẫn cứ đi đến cửa. Vì quá mải mê suy nghĩ, thậm chí không chú ý đến tiếng động nhỏ phía sau.
Thẩm Nam Chi mím môi, đưa tay vừa chạm vào cửa, đang định kéo ra thì phía sau đột nhiên bị một cơ thể nóng bỏng gần như thiêu đốt nàng áp sát vào.
Thân hình cao lớn phía sau bao trùm toàn bộ nàng trong không gian chật hẹp. Bên cạnh bàn tay nàng, một bàn tay lớn với những khớp xương rõ ràng đặt lên đó. Bên tai vang lên tiếng thở dốc nặng nề, kèm theo giọng nói trầm thấp khàn khàn của người nam nhân: “Tẩu tẩu, giúp ta.”
Cánh cửa không thể mở ra vì sức nặng của Lục Văn. Thẩm Nam Chi đứng sững tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Cơ thể hắn không chạm vào lưng nàng, nhưng nàng lại cảm nhận rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng từ n.g.ự.c và bụng hắn truyền đến.
Hắn chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng manh, thậm chí cả dây thắt lưng cũng đã tuột ra từ lúc bước vào phòng. Nếu hắn nghiêng người về phía trước thêm một chút nữa, làn da trần trụi sẽ trực tiếp chạm vào tấm lưng mềm mại của nàng, chạm vào quần áo của nàng, thấm vào da thịt nàng.
Thẩm Nam Chi cứng đờ người, một lúc lâu sau mới khó khăn lên tiếng: “Giúp… giúp gì?”
Trả lời nàng là một tiếng thở dốc nặng nề, không kìm nén được, như sắp mất kiểm soát.
Thẩm Nam Chi bừng tỉnh, vội vàng xoay người lại, nắm lấy cánh tay hắn, hơi thở gấp gáp nói: “Tình trạng của đệ bây giờ rất tệ, ta dìu đệ về trường kỷ nằm trước đã.”
Lại một lần nữa vất vả dìu hắn về trường kỷ, Thẩm Nam Chi thở phào nhẹ nhõm, đang định đứng thẳng người thì bị nắm chặt cổ tay. Nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay đối phương truyền thẳng đến da thịt nàng.
Bên tai là giọng nói yếu ớt và đáng thương của hắn: “Đừng đi…”
Thẩm Nam Chi ngẩn người, dường như cảm thấy hắn như vậy là vì suy nghĩ không rõ ràng, khó chịu nên mới sinh ra sự lệ thuộc vào người khác.
Nhìn Lục Văn nhíu mày khó chịu, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài không ngừng run rẩy, lòng Thẩm Nam Chi chợt mềm nhũn, ngồi xổm bên cạnh trường kỷ, dịu dàng dỗ dành như dỗ trẻ con: “Người đệ không khỏe, phải gọi người đến xem cho đệ, trên thuyền hẳn là có đại phu túc trực, đợi đại phu xem xong, đệ sẽ khỏi thôi.”
Kỹ năng dỗ dành người khác của Thẩm Nam Chi cũng khá thành thạo. Thẩm Cẩn Nhu từ khi sinh ra đã là bảo bối trong nhà, khi còn nhỏ nếu nàng ta hơi không vui, người bị mắng luôn là Thẩm Nam Chi. Nhưng trẻ con khóc nhè là chuyện thường tình, Thẩm Nam Chi thường xuyên vì muốn tránh bị mắng, Thẩm Cẩn Nhu chỉ cần bĩu môi là nàng đã dỗ dành thành thạo. Lúc này coi hắn như đứa trẻ vài tuổi mà dỗ dành, lại không hề cảm thấy gượng gạo.
Lục Văn khó khăn cử động mí mắt. Hành động vừa rồi đã tiêu hao hết sức lực của hắn. Mặc dù trước khi lên thuyền, hắn đã uống thuốc giải loại thuốc này, nhưng với liều lượng gấp đôi, vẫn cần một khoảng thời gian mới có thể dần dần hồi phục.
Nắm lấy tay Thẩm Nam Chi, chỉ là không muốn nàng thực sự cho rằng hắn bị bệnh mà đi gọi người.
Hắn yếu ớt nói: “Ta không sao, không cần gọi người đâu.”
Trong lòng, nàng không ngừng tự trách bản thân, càng cảm thấy khó xử. Nàng nghĩ, chắc chắn Lục Văn không cố ý để lộ ra trước mặt nàng bộ dạng chật vật và lúng túng như vậy, nhưng lại không thể tránh khỏi, còn phải lúng túng bất lực mở lời xin lỗi nàng.
Giọng nói khàn khàn, yếu ớt, nghe thật đáng thương, như thể hắn đã làm điều gì sai trái, giờ đây trước mặt nàng gần như không thể ngẩng đầu lên được.
Lục Văn quả thực cúi đầu, mái tóc ướt rũ xuống che khuất một phần khuôn mặt, lông mày khẽ nhíu khiến người ta không nhìn thấy biểu cảm của hắn lúc này, nhưng dáng vẻ của hắn bây giờ, bất kể ai nhìn vào, cũng khó có thể không liên tưởng đến hai từ “sa cơ lỡ vận” và “đáng thương”.
Lục Văn chậm rãi đưa tay lên, bàn tay lạnh lẽo ướt át quẹt lung tung trên mặt, sau đó bàn tay ấy che lên mắt, hồi lâu vẫn chưa buông xuống.
Tình thế dường như trở nên khó xử lý đối với nàng. Người nên xấu hổ phải là hắn, người nên luống cuống tay chân phải là hắn, người nên cảm thấy vô cùng xấu hổ vì bầu không khí và sự tương tác lúc này cũng phải là hắn.
Nhưng dáng vẻ của Lục Văn, dù nhìn từ góc độ nào, cũng giống như người bị bắt nạt.
Điều này khiến nàng có chút lúng túng, hơi thẳng người, kéo khóe miệng an ủi một cách vụng về: "Không, không sao, đệ không cần xin lỗi, đệ… đệ không sao là tốt rồi..."
Nàng thậm chí còn chưa hiểu rõ câu "xin lỗi" vừa rồi của Lục Văn rốt cuộc là xin lỗi vì chuyện gì, vì hôm nay đột nhiên xông vào phòng nàng, hay vì lời nói gần gũi vượt quá giới hạn vừa rồi, hay là vì điều gì khác.
Nhưng lúc này nàng không còn chút ý trách móc Lục Văn nào, thậm chí còn bắt đầu tự kiểm điểm bản thân vừa rồi đẩy hắn ngã xuống như vậy, thật sự là quá vô tình.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");