Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
  3. Chương 56
Trước /141 Sau

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 56

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Câu này không biết là nói nàng hay là nói Lục Hằng.

Lúc này, một tên hạ nhân chạy từ ngoài sân vào, thở hổn hển nói: "Phu nhân, thế tử gia đã cho gọi rồi."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nhân vật chính đáng bị mắng đã đến, nhưng nàng cũng không cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào. Mặc dù chưa gả vào Lục gia bao lâu, nhưng nàng cũng cảm nhận rõ ràng được sự nuông chiều của Từ thị đối với Lục Hằng, lần này chắc chắn lại nhẹ nhàng nói với Lục Hằng vài câu, rồi trút hết cơn giận lên người nàng.

Đang suy nghĩ, phía sau vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân đó hơi dừng lại một chút, rồi nhanh chóng bước đến, đi thẳng đến bên cạnh nàng, cũng là trước mặt Từ thị.

"Mẫu thân." Lục Hằng cất giọng khàn khàn gọi một tiếng, dường như vẫn còn chút men say, nhưng ánh mắt lại như có như không liếc nhìn nàng.

Nàng không biết Lục Hằng lúc này đang nhìn nàng bằng ánh mắt gì, bởi vì nàng vẫn luôn cúi đầu, lặng lẽ chờ đợi những lời mắng mỏ buồn tẻ sắp ập đến.

Quả nhiên, người phát hiện ra ánh mắt lơ đãng của Lục Hằng không chỉ mình nàng, Từ thị hừ lạnh một tiếng, nghiêm khắc nói: "Nhìn nó làm gì, chẳng lẽ trên mặt nó có chữ để con biện minh à?"

Lục Hằng ngẩn ra, vội vàng thu hồi ánh mắt, dường như có chút không hiểu sự mạnh mẽ của Từ thị hôm nay, nhưng cũng như mọi khi nhanh chóng mở miệng nhận lỗi: "Mẫu thân, con hồ đồ, hôm qua trước khi đi dự tiệc, con không biết đó là buổi tiệc như vậy, nếu không con cũng sẽ không đưa Nam Chi đi cùng, hơn nữa con cũng không làm gì quá phận, chỉ uống chút rượu, tối liền cùng Nam Chi về phủ, Nam Chi, nàng nói đúng không?"

Nói xong, Lục Hằng còn dùng khuỷu tay huých nàng, ra hiệu cho nàng phụ họa theo hắn ta.

Nàng cúi đầu không đáp, đáy mắt không ai nhìn thấy lại hiện lên vẻ bi thương.

Quả nhiên đúng như nàng đoán hôm qua, Lục Hằng đưa nàng đi cùng, chính là để sau này lấy nàng làm lá chắn trước mặt Từ thị, mà lời biện minh của Lục Hằng này, cũng thuần thục như đã chuẩn bị sẵn từ lâu, rõ ràng hắn ta còn chưa biết chuyện hôm qua đã xảy ra, cũng không biết hôm qua nàng đã nhìn thấy cảnh hắn ta ôm ấp, quấn quýt với mỹ nữ Tây Vực ở bờ sông.

Sự im lặng của Thẩm Nam Chi khiến trong mắt Lục Hằng thoáng hiện vẻ hoảng loạn, nhưng ngay sau đó, cơn thịnh nộ của Từ thị càng khiến hắn như đối mặt với đại địch: "Ta đã từng nói với con không được qua lại với Đường Đông chưa? Con coi lời nói của ta như gió thoảng bên tai sao?!"

Lục Hằng run lên, hắn hiếm khi thấy Từ thị nổi giận đến thế. Hắn biết Từ thị cấm hắn qua lại với Đường Đông, nhưng chỉ nghĩ rằng Từ thị cho Đường Đông là công tử bột, cả ngày rong chơi lêu lổng, lại chỉ là con nhà buôn bán, nên mới hạ lệnh như vậy.

Thực ra, Lục Hằng cũng chẳng để tâm mấy đến chuyện này. Xét cho cùng, từ nhỏ đến lớn, những chuyện phong lưu kiểu này hắn đã gây ra không ít, mỗi lần Từ thị đều tức giận vô cùng, nhưng cũng chỉ mắng vài câu rồi thôi.

Tiệc tối hôm qua đúng là có chút hoang đường, sáng nay khi bị đánh thức khỏi cơn say, hắn cũng ngạc nhiên vì chuyện này lại đến tai Từ thị nhanh như vậy.

Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, cùng lắm là bị mắng một trận, hắn còn có Thẩm Nam Chi làm lá chắn.

Thế nhưng lúc này, hắn lại cảm thấy những lời bào chữa đã chuẩn bị kỹ càng đều vô dụng, lá chắn Thẩm Nam Chi cũng không còn tác dụng, nhưng hắn nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao Từ thị lại đột nhiên khó dỗ dành như vậy.

Lục Hằng mấp máy môi, một lúc lâu sau mới cứng đầu nói: "Con biết sai rồi, lần sau nhất định sẽ không làm loạn như thế nữa."

"Lần sau! Con còn muốn có lần sau?!" Từ thị gần như ngay lập tức gầm lên, rồi lời nói của bà nghẹn lại trong cổ họng, dường như còn có điều gì chưa nói ra được. Bà nhanh chóng liếc nhìn những người hầu đang đứng xung quanh, cuối cùng vẫn không nói tiếp.

Nhưng cơn thịnh nộ này cũng đủ khiến mọi người kinh hãi, Lục Hằng cũng run lên, rõ ràng không biết mình đã phạm phải tội tày trời gì mà khiến Từ thị tức giận đến như vậy.

Mọi người không ai dám thở mạnh, ngay cả Lục Hằng cũng hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cơn thịnh nộ của Từ thị.

Trong sân im lặng hồi lâu, Từ thị không biết trút giận vào đâu, cắn chặt răng, trừng mắt nhìn Thẩm Nam Chi, rồi quay sang mắng nàng: "Nó coi ngươi làm lá chắn thì ngươi cứ ngốc nghếch làm lá chắn cho nó thật, đầu óc ngươi để đâu rồi! Ngươi làm thê người ta như thế đấy à?"

Từ thị đúng là tức giận đến mức đầu óc rối loạn, lúc nóng giận, nhìn thấy Thẩm Nam Chi yếu đuối liền muốn trút giận lên nàng, mặc dù chuyện này vốn không liên quan đến nàng.

Sắc mặt Lục Hằng hơi thay đổi khi nghe thấy vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, theo bản năng liền nói: "Mẫu thân, chuyện này không liên quan đến Nam Chi, mẫu thân nói nàng ấy làm gì?"

Từ thị nhìn Lục Hằng với vẻ không thể tin được, không ngờ hắn lại lên tiếng bênh vực Thẩm Nam Chi. Bà trợn tròn mắt, giọng nói càng lạnh lùng quát mắng: "Không liên quan đến nó? Sao nào, con biết rõ ta không cho con qua lại với Đường Đông, vẫn cứ cố chấp, bây giờ lại vì nó mà cãi lại ta sao?!"

Lục Hằng bị Từ thị mắng đến mặt mày tái mét, một lúc lâu sau mới há miệng ra yếu ớt biện bạch: "Con không dám, con chỉ nói sự thật thôi. Trước đây cũng có thấy mẫu thân vô lý như vậy đâu, con đã biết sai rồi, mẫu thân đừng giận nữa được không?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển

Copyright © 2022 - MTruyện.net