Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
  3. Chương 6
Trước /141 Sau

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 6

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quay người nhìn con đường nhỏ vắng tanh, chút hứng thú vừa dấy lên dần tan biến, chìm xuống đáy vực vỡ thành vụn băng.

Khóe môi nghiền ngẫm hai chữ "tẩu tẩu" một lát, rồi mới chậm rãi thu hồi ánh mắt xoay người rời đi.

Haizzz, thật sự đã khóc rồi.

Nhưng hắn, còn chưa nói gì cả.

Thật là vô vị.

Mãi đến quá trưa, Lục Hằng mới từ từ mở mắt tỉnh dậy sau cơn say, đôi lông mày nhíu chặt thể hiện sự khó chịu trên toàn thân hắn.

Nhưng chưa kịp để hắn hoàn hồn lại, hạ nhân đứng hầu bên cạnh đã vội vàng nói với vẻ mặt đau khổ: "Thế tử, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi, phu nhân đã đợi ngài ở Thanh Phong Hiên từ lâu rồi."

Lục Hằng khó chịu lắc lắc đầu, rõ ràng không nghe lọt tai lời của hạ nhân.

Hắn cúi đầu nhìn thấy một chiếc áo choàng màu đỏ tươi bị vứt lung tung bên mép giường, suy nghĩ dần dần trở lại, nhớ lại hôm qua là ngày đại hôn của mình: "Sao ta lại ngủ ở phòng khách?"

Hạ nhân nghẹn lời, nhớ lại cảnh tượng hoang đường hôm qua liền cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra trên trán, run rẩy nói: "Thế… thế tử, hôm qua ngài, cùng Liễu Tơ và Phương Mai, ngủ, ngủ ở đây."

Lục Hằng sững người, thuận tay nhận lấy khăn tay nha hoàn đưa tới, sau khi rửa mặt xong cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút.

Sau một hồi ngẩn ngơ ngắn ngủi, Lục Hằng nghiêm mặt bắt đầu thay quần áo vội vàng, không lâu sau hắn liền bước nhanh ra khỏi phòng khách đi thẳng đến Thanh Phong Hiên.

Vừa vào Thanh Phong Hiên, từ xa đã thấy bóng lưng Từ thị đang tựa lưng lười biếng trên ghế dài trong đình.

Trong lòng Lục Hằng bất an, biết rõ tính tình của mẫu thân mình, hắn vội vàng chạy đến, quỳ xuống sau lưng bà, cúi đầu nói: "Mẫu thân, con đến nhận lỗi với người."

Từ thị đặt chén trà xuống, chậm rãi quay người lại, tính tình nhận lỗi liền quỳ xuống, lần sau vẫn tái phạm này của Lục Hằng, rốt cuộc là do bà nuông chiều mà ra, nhưng chuyện hôm qua thật sự quá hoang đường, bà hơi nhíu mày, lần đầu tiên không gọi hắn đứng dậy ngay lập tức.

"Con thật sự càng ngày càng vô pháp vô thiên, lúc trước là con nằng nặc đòi Hoàng thượng ban hôn, bây giờ lại là con phá hỏng hôn sự này, hôm nay phụ thân con vào cung diện thánh còn chưa biết tình hình thế nào, nhưng những tin tức đầy rẫy kia chắc chắn đã truyền đến tai Hoàng thượng, nếu vì vậy mà ảnh hưởng đến con đường làm quan của con, thì bao nhiêu năm phụ thân con khổ công bồi dưỡng con coi như uổng phí!"

Lục Hằng tự biết mình hôm qua đã gây ra đại họa, nhưng nhắc đến hôn sự này, trong lòng hắn không khỏi bực bội, kìm nén một lát, vẫn không nhịn được lên tiếng phản bác: "Nhưng lúc đầu con muốn cưới, không phải đại tiểu thư Thẩm gia, mà là nhị tiểu thư mới đúng, là Thẩm gia dùng mưu kế lừa chúng ta, Thẩm gia đó căn bản không coi phủ Quốc công chúng ta ra gì!"

Từ thị trầm mặt xuống: "Chuyện này có thể trách ai được, lúc đầu con cũng không hỏi rõ ràng danh hiệu của cô nương đó, chỉ nói một câu muốn cưới thiên kim tiểu thư Thẩm gia, trưởng nữ Thẩm gia vẫn chưa xuất giá, Hoàng thượng tự nhiên sẽ nghĩ đến ban hôn cho trưởng nữ trước, bây giờ người cũng đã cưới về rồi, còn cơ hội nào để hối hận nữa!"

Chuyện này nói là hiểu lầm, cũng không hẳn là hiểu lầm.

Lục Hằng gặp Thẩm Cẩn Nhu lần đầu tiên vào lễ hội đèn lồng mùa xuân năm nay, lúc đó Thẩm Nam Chi cũng đi theo bên cạnh Thẩm Cẩn Nhu, nhưng lúc đó hắn căn bản không chú ý đến Thẩm Nam Chi có nhan sắc tầm thường, chỉ coi nàng là nha hoàn của Thẩm Cẩn Nhu.

Sau đó hắn liền nhất kiến chung tình với Thẩm Cẩn Nhu, đòi cưới nàng ta về nhà, thậm chí còn chưa tìm hiểu Thẩm gia có bao nhiêu người, mấy người con, chỉ nói muốn cưới thiên kim tiểu thư Thẩm gia.

Nhưng dù là vậy, ai cũng biết, Lục Hằng muốn cưới nhất định là Thẩm Cẩn Nhu chứ không phải Thẩm Nam Chi, dù sao những năm nay đến Thẩm gia cầu hôn, chưa từng có ai nhắc đến đại tiểu thư Thẩm gia không được chú ý kia.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm gia tất nhiên cũng hiểu rõ điều này, nhưng biết rõ tiếng tăm của Lục Hằng trong thành, cho dù là thế tử Quốc công phủ cao quý, họ cũng không muốn gả con gái thứ hai mà mình nâng niu như ngọc cho một tên công tử bột phong lưu. Nhưng thân phận Quốc công phủ rốt cuộc đè nặng lên họ, sau khi cân nhắc, liền bày mưu trộm long tráo phụng.

Thánh chỉ ban xuống, Lục gia và Thẩm gia kết thông gia, người thành hôn lại biến thành Lục Hằng và Thẩm Nam Chi.

Người cầu hôn là Lục Hằng, bọn họ theo thánh chỉ gả con gái mình đi, tuy là ngấm ngầm đắc tội Lục gia, nhưng ngoài mặt lại không thể bắt bẻ được gì.

Lục Hằng nghiến răng, có chút tức giận nói: "Mẫu thân hôm nay chẳng phải cũng đã gặp trưởng nữ Thẩm gia rồi sao, chẳng lẽ mẫu thân nhẫn tâm nhìn con cùng người nữ nhân như thế sống hết quãng đời còn lại hay sao? Nàng ta sao có thể xứng với con!"

Ánh mắt sắc bén, sáng suốt của Từ thị sau khi nghe những lời này của Lục Hằng, rõ ràng lộ ra vài phần thất vọng, hận rèn sắt không thành thép. Không kể đến Lục Hưng do thiếp thất sinh ra, phần lớn thời gian con trai mình còn không bằng đứa con hoang Lục Văn kia.

Cũng như lúc này, không hề che giấu nói những lời này trước mặt hạ nhân, để người ta nghe được, chỉ sẽ cảm thấy hắn không có chút khí độ nào, huống chi hắn vừa mới làm chuyện hoang đường trong ngày đại hôn của mình.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tà Dạ Vô Hối

Copyright © 2022 - MTruyện.net