Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giọng Lục Văn trầm thấp, ngữ khí dường như không hề có chút phập phồng nào, khiến người ta không nghe ra được vui hay giận. Nàng cũng không nghĩ ngợi gì khác, cứ như đang trò chuyện bình thường, đi thẳng về phía bàn học, nói: "Trước đây đúng là đã từng thấy."
Vì ánh mắt rơi vào cảnh sắc bên ngoài cửa sổ cạnh bàn học, nàng không nhìn thấy sau khi nàng nói xong câu này, Lục Văn đang đứng đối diện bàn học đột nhiên nắm chặt lưng ghế, xương mu bàn tay nổi lên, lan lên cánh tay là những bắp cơ căng cứng.
Nàng lại nói tiếp: "Lúc đó ta đi theo mẫu thân làm thuê khắp nơi, đã từng làm công việc ngắn hạn ở không ít phủ đệ ở phía nam, những nhà giàu có ở đó không bằng Trường An, tuy không cần phải tự mình làm việc, nhưng trong phủ cũng không có nhiều người hầu như vậy, rất nhiều việc lặt vặt sau một khoảng thời gian liền giao cho người làm công việc ngắn hạn làm, dọn dẹp phòng ốc, giặt giũ, sắp xếp giường chiếu,... những công tử bột bề ngoài hào nhoáng đó, thực chất trong phòng mấy ngày không dọn là bừa bộn như ổ chó."
Khi nàng thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Văn, đúng lúc thấy hắn thả lỏng vẻ mặt, chậm rãi kéo ghế ra khỏi bàn học.
Hắn bỗng sững người, lúc này mới nhận ra mình đã vô tư kể hết chuyện cũ trước khi đến Trường An cho Lục Văn nghe. Chuyện này chẳng có gì vẻ vang đáng để nói cả.
Từ khi theo phụ mẫu từ phương Nam đến Trường An, nàng cảm nhận rõ ràng phụ mẫu rất muốn gạt bỏ quá khứ nghèo khó kia. Tuy không thể xóa sạch hoàn toàn, nhưng họ cũng gần như không bao giờ nhắc đến nữa. Lâu dần, nàng cũng ít khi đề cập đến chuyện cũ, chẳng có ai để kể, cũng chẳng ai muốn biết.
Nhưng dù sao đó cũng là những chuyện mình từng trải qua, nên khi Lục Văn hỏi đến, nàng cũng chẳng hiểu sao lại tự nhiên nói ra hết. Giờ mới ngẫm lại thấy có chút không ổn, đường đường là thiên kim tiểu thư Thẩm phủ, giờ là Thế tử phi, vậy mà trước kia còn nhỏ đã phải theo mẫu thân làm đủ thứ việc nặng nhọc.
Nghĩ đến đây, nàng đứng bên kia án thư, cảm thấy hơi xấu hổ, tay nắm lấy lưng ghế, lúng túng không biết nên ngồi xuống hay lên tiếng giải thích những lời mình vừa nói.
Lục Văn lại tự nhiên ngồi xuống trước, vẻ âm trầm thoáng hiện trên mặt hắn lúc nãy đã biến mất không còn dấu vết, sắc mặt bình thường như chưa hề nghe thấy những lời của nàng, ngược lại còn thấy nàng cứ đứng mãi, bèn ngẩng đầu lên nói: "Tẩu tẩu, ngồi đi."
Nàng bám lấy ngón tay, dè dặt ngồi xuống đối diện Lục Văn, rõ ràng không còn thoải mái như lúc mới gặp, suy nghĩ một lúc mới nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, không nên nói những chuyện này với đệ."
Lục Văn nhướng mày, đột nhiên nhích lại gần hơn một chút, chống cằm nhìn người nữ nhân đang cúi đầu trước mặt.
Lúc này không nhìn thấy mắt nàng, nhưng hắn cũng có thể đoán được trong mắt nàng chắc chắn giống như ngày thường, ánh mắt ảm đạm, không chút ánh sáng nào.
Đã thấy nụ cười của nàng rồi, dường như không chịu nổi việc nàng lại mất đi ánh sáng đó trước mặt hắn nữa. Nàng vốn nên rực rỡ động lòng người, tại sao lại để những chuyện vốn không phải lỗi của mình, khiến bản thân rơi vào vực sâu tăm tối như vậy?
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Lục Văn khẽ mấp máy môi, dường như đang mê hoặc lòng người, lại dường như chỉ thuận theo suy nghĩ trong lòng, nhỏ giọng nói: "Tẩu tẩu, đừng cúi đầu."
Nàng thấy tai mình hơi ngứa, lúc này mới nhận ra hình như mình đang hơi cúi đầu. Đây là tư thế rất quen thuộc của nàng, nhưng lại chưa từng để ý xem tư thế này trông như thế nào.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa ngước mắt đã chạm phải ánh mắt Lục Văn đang nhìn thẳng vào mình, không khỏi hoảng hốt nói: "Đệ nhìn ta làm gì?"
"Tẩu tẩu, chuyện quá khứ không phải như người nghĩ, hà cớ gì phải vì thế mà xem nhẹ bản thân? Chính vì đã từng dầm mưa, sau này càng phải nhớ tự che dù cho mình, đúng không?"
Mắt nàng hơi run lên, ngây người nhìn vẻ mặt chân thành nghiêm túc trong mắt Lục Văn, dường như hắn thật sự nhớ lại cảm giác cô đơn lạnh lẽo của hắn dưới cơn mưa lớn năm xưa, lúc này dường như hắn đang đồng cảm với tâm trạng của nàng.
Trước đây, nàng chỉ cảm thấy mình bị cơn mưa vô tình kia dội cho ướt sũng, nàng khao khát một chiếc dù che trên đầu, nàng cầu xin người khác vì sự khốn khổ của mình mà che chở cho nàng khỏi mưa gió, phụ mẫu nàng, muội muội nàng, thậm chí cả phu quân và Từ thị bây giờ, nhưng nàng chưa bao giờ nhận ra rằng, chính mình cũng có thể tự che dù để chắn gió che mưa.
Lục Văn vẫn nhìn thẳng vào mặt nàng, cho đến khi đôi mắt vốn ảm đạm vô hồn kia, dưới hàng mi khẽ run dần dần có ánh sáng, cuối cùng phản chiếu trong mắt một mảnh trong veo, sáng lên cả đôi mắt, linh hoạt hẳn lên.
Hắn như bỗng nhiên hiểu ra, trong đôi mắt sáng ngời này, chỉ phản chiếu hình bóng của một mình hắn, lại có sức hấp dẫn đến vậy.
Nàng không hề chú ý đến ánh mắt của Lục Văn dần trở nên tham lam và đầy tính xâm lược, nàng dời mắt sang tờ giấy tuyên trên bàn, vẻ mặt đầy nhiệt huyết: "Ừm, ta hiểu rồi, Lục Văn, cảm ơn đệ đã khai sáng cho ta, chúng ta bắt đầu thôi."
Lục Văn mím môi, sự không hài lòng đang cuồn cuộn trong lòng hắn gào thét muốn chiếm đoạt, muốn xâm chiếm, nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm, nóng vội sẽ hỏng việc, đầu lưỡi khẽ l.i.ế.m qua môi mỏng, như đang nếm thử hương vị của nàng trước, im lặng một lát mới che giấu đi vẻ mặt, đáp lại tiếng nàng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");