Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
  3. Chương 63
Trước /141 Sau

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 63

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuy Lục Văn có mục đích khác, nhưng khi dạy nàng, hắn cũng không hề qua loa. Nàng thông minh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, không có chút kiến thức nền tảng nào, những năm qua tự nhận sai, nhớ sai, tưởng sai rất nhiều chữ, nhưng hắn chỉ cần hơi chỉ điểm, kết hợp với một số lời giải thích đơn giản, nàng lại nhanh chóng hiểu ra. Đến khi quay lại hỏi nàng, nàng cũng có thể trả lời đúng được bảy tám phần.

Sau một canh giờ, tờ giấy tuyên trước mặt hai người đã viết kín mít, một nửa ngay ngắn chỉnh tề, một nửa méo mó vụng về.

Nàng nhìn sự khác biệt rõ ràng giữa hai bên, cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng lại liếc nhìn nửa bên Lục Văn viết thêm vài lần, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Tuy so với chữ của nàng thì đã là một trời một vực, nhưng lại trông rất cứng nhắc, như cố tình viết thành như vậy.

Nàng nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, bản thân là một học trò mới vào nghề, nào có tư cách nghi ngờ chữ của thầy, dù sao cũng là chữ rất đẹp, nếu so với vị bằng hữu kia của nàng, chắc cũng không kém cạnh gì đâu, nàng tạm thời không đạt được đến trình độ này, nên không nghĩ nhiều nữa.

Ước chừng thời gian, lúc này Xuân Hạ chắc cũng mang bánh ngọt đến rồi, nàng khẽ mấp máy môi, mỉm cười nhẹ nhàng nói với Lục Văn: "Vất vả cho đệ rồi, Lục Văn, nghỉ ngơi một chút đi, lúc này Xuân Hạ chắc cũng sắp đến Tây viện rồi."

Vừa nói xong, bên ngoài viện bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, trong không gian yên tĩnh nghe rất rõ ràng, nàng sững người, nhanh chóng nhìn Lục Văn với ánh mắt "thấy chưa, ta nói gì mà", rồi định ra ngoài đón.

Vừa đứng dậy, sắc mặt Lục Văn bỗng nhiên thay đổi, vội vàng nắm lấy cánh tay nàng, lực đạo hơi mạnh, suýt chút nữa làm nàng ngã.

Tiếng kêu kinh ngạc bị bàn tay rộng lớn nhanh chóng che lại, Lục Văn một tay bịt miệng nàng, một tay kéo nàng, cảnh giác hạ giọng nói: "Người đến không phải Xuân Hạ."

Mắt nàng mở to không phải vì lời nói của Lục Văn, mà là vì bàn tay hơi lạnh đột nhiên chạm vào mặt và cổ tay, nàng theo bản năng nín thở, khó hiểu nhìn Lục Văn, như muốn giãy giụa, nhưng lại sợ lực kéo của hắn khiến thân hình mình lệch đi.

Lục Văn nói người đến không phải Xuân Hạ, không phải thì không phải, sao lại có vẻ cảnh giác như vậy? Nàng muốn lên tiếng, nhưng lại bị bàn tay che trên mặt, giãy giụa một chút, liền nghe thấy bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói đột ngột: "Lục Văn, ngươi có ở đó không?"

Nàng không nghe ra người đến là ai, nhưng Lục Văn lại nhận ra trước, hạ giọng nói: "Là Lục Hưng."

Tam thiếu gia phủ Quốc công, Lục Hưng.

Từ khi gả vào Lục phủ, nàng chưa từng tiếp xúc với hắn, không biết hắn tìm Lục Văn có việc gì, vừa định mở miệng hỏi, thì thấy Lục Văn bỗng nhiên sa sầm mặt mày, như phiền muộn lại bất lực, lại như đang cầu cứu nàng: "Hắn lại đến tìm ta gây sự rồi, tẩu tẩu, ta không muốn gặp hắn."

Vừa nói, Lục Văn như chắc chắn nàng sẽ không lên tiếng để người ta phát hiện, chậm rãi hạ một tay xuống, tay kia cũng nới lỏng lực đạo, trượt dọc theo cổ tay nàng, cuối cùng nắm lấy vạt áo nàng, giống như một thiếu niên bất lực bị người ta bắt nạt.

Nàng thấy trong lòng chua xót, vốn biết cuộc sống của Lục Văn ở phủ Quốc công không dễ dàng gì, nhưng không ngờ lại bị tìm đến tận cửa gây sự giữa ban ngày ban mặt, nhìn bộ dạng này của hắn rõ ràng là bị Lục Hưng bắt nạt không ít, Lục Hưng tuy là con của thiếp thất, nhỏ hơn Lục Văn một tuổi mà cũng có thể ức h.i.ế.p hắn, chắc chắn hắn sống còn khổ hơn nàng ở Thẩm phủ.

"Vậy phải làm sao, ta có thể giúp gì cho đệ không?" Nàng cũng chưa từng ra mặt giúp ai, nhưng nếu đối mặt với Lục Hưng, không biết thân phận trưởng tẩu của nàng có thể áp chế hắn được chút nào không.

Ánh mắt Lục Văn khẽ động, như nghĩ ra điều gì đó.

Nàng cắn răng đối mặt với sự vô lý của Lục Hưng, hắn dồn ép người khác, nàng nắm chặt tay, tức giận vì lời nói vô lễ của hắn, trong mắt toàn là lửa giận vì bảo vệ Lục Văn mà cãi nhau với người khác.

Quả thật khiến hắn hơi ngứa ngáy khó chịu, muốn xem dáng vẻ nàng vì hắn mà xây nên bức tường thành, nhưng để tên Lục Hưng kia làm rối loạn tâm trạng của nàng, thì hơi không đáng.

Lục Văn nhanh chóng mở miệng, nhỏ giọng nói: "Cũng không cần giúp gì, không gặp hắn là được, bình thường khi hắn đến, ta đều trốn trong ngăn tủ giả vờ không có ở đây, hôm nay, phải để tẩu tẩu chịu thiệt rồi."

Nàng hiểu ra, Lục Văn không muốn xung đột với hắn, nàng tự nhiên cũng gật đầu đồng ý, vội vàng đi về phía ngăn tủ sau bình phong, tiếng bước chân bên ngoài lúc này càng lúc càng gần: "Chuyện gì vậy, Lục Văn, ngươi vẫn chưa dậy sao, giờ này là giờ nào rồi!"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Giọng điệu Lục Hưng không tốt, rõ ràng chứng thực lời Lục Văn nói, giống như là cố tình đến gây sự.

Nàng vội vàng đi nhanh thêm vài bước, vừa vòng qua bình phong, trong tầm mắt, ngăn tủ nhỏ ở góc phòng chỉ cách vài bước, bên trong tối om, dường như không có cửa sổ, chỉ có chút ánh sáng lọt vào từ cửa căn bản không đủ để chiếu sáng bên trong.

Bước chân nàng khựng lại, ngay lúc nàng do dự, Lục Hưng bên ngoài đã đi đến cửa, không nói gì nữa, mà trực tiếp đưa tay đẩy cửa phòng đang khép hờ ra.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nam Thần Công Lược Hệ Thống

Copyright © 2022 - MTruyện.net