Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thẩm Nam Chi lặng lẽ vùi trán ướt đẫm vào vai hắn, không nói một lời, nhưng rất nhanh đã làm ướt đẫm y phục trên vai hắn.
Sao có thể không sao, sao có thể không sợ...
Ngay cả khi trong lòng đang giấu con d.a.o găm có thể g.i.ế.c người, Thẩm Nam Chi vẫn không có chút cảm giác an toàn nào, khi màn đêm buông xuống, lại càng sợ hãi đến mức không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, đối mặt với Lục Văn đang che ô chắn mưa cho mình, nàng liền không chút đề phòng nào mà mềm yếu buông xuôi.
Tiếng mưa át đi tiếng khóc nức nở của Thẩm Nam Chi trong lòng Lục Văn, nàng kìm nén tiếng nấc nghẹn không ngừng phát ra từ cổ họng, trán không ngừng truyền đến hơi ấm từ lồng n.g.ự.c Lục Văn.
Nàng biết mình đang làm gì lúc này, cũng biết làm như vậy là rất không ổn, nhưng nàng thật sự quá sợ hãi, Lục Văn giống như một khúc gỗ nổi xuất hiện giữa biển cả mênh mông, nàng liều mạng muốn bám víu để cầu sinh, hoặc chỉ là muốn ôm lấy vật thể giống như nàng xuất hiện trên biển này, để trong lòng có chút an ủi.
Cuối cùng Thẩm Nam Chi không biết mình làm sao vào được phủ rồi trở về phòng, cả người vẫn luôn trong trạng thái mơ màng, nhưng lại nhớ rất rõ câu nói của Lục Văn trước khi rời đi: "Yên tâm, hắn sẽ không có cơ hội chạm vào nàng nữa."
Thẩm Nam Chi không hiểu ý của Lục Văn là gì, hắn đã biết chuyện gì, hay là định làm gì?
Nhưng nàng đã không còn tâm trí để suy nghĩ về những chuyện đó nữa.
Khi tắm, những vết thương đáng sợ trên cơ thể không ngừng nhắc nhở nàng về những sỉ nhục đáng sợ đó, nàng làm sao có thể ngăn cản hắn, làm sao mới có thể được giải thoát.
Thẩm Nam Chi ngồi trên giường với vẻ mặt hoảng sợ bất an, dưới chiếc gối bên cạnh đặt con d.a.o găm sắc bén, nhưng nàng hoàn toàn không tin mình có cơ hội lấy nó ra trước mặt Lục Hằng.
Thậm chí, đây căn bản là nàng tự chuốc lấy phiền phức, đưa cho Lục Hằng công cụ để hành hạ nàng.
Thẩm Nam Chi lập tức bị dội một gáo nước lạnh dập tắt sự bốc đồng trong lòng, ngay cả tay chân cũng cảm thấy lạnh buốt.
Nàng vội vàng đưa tay vào dưới gối, vừa chạm vào cán dao, thì bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng khàn khàn của Lục Hằng, khiến nàng sợ hãi suýt nữa kêu lên: "Đêm nay không có lệnh của ta, ai cũng không được phép tự ý vào phòng, tất cả lui xuống đi."
"Vâng! Thế tử."
Tim Thẩm Nam Chi đột nhiên thắt lại, đầu ngón tay mềm nhũn, căn bản còn chưa nắm được cán d.a.o đã rút tay ra khỏi gối.
Ngẩng đầu lên, Lục Hằng không biết từ lúc nào đã sải bước đến trước mặt, sự chột dạ cùng hoảng sợ khiến nàng lập tức luống cuống, vừa mở miệng định nói thì đã bị Lục Hằng bịt miệng lại.
"Đêm nay nhất định phải làm nàng, sau này nàng cứ ngoan ngoãn làm thê tử của ta, tự nhiên sẽ không bạc đãi nàng."
Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, Thẩm Nam Chi đột nhiên trợn to mắt, nhìn thấy rõ ràng trong mắt Lục Hằng mang hơi men.
Hắn uống rượu! Còn uống không ít!
Thẩm Nam Chi không hề xa lạ với bộ dạng của Lục Hằng sau khi uống rượu, mà hắn vốn đã rất đáng sợ, giờ lại còn say rượu nữa.
Thẩm Nam Chi căn bản không thể nghĩ tiếp nữa, cơ thể theo bản năng giãy giụa, đôi chân loạn xạ đá trúng người Lục Hằng.
Lục Hằng bị đau một lúc, đáy mắt dâng lên tức giận, lại càng có thêm chút hưng phấn tàn nhẫn xen lẫn trong đó, hắn tiến sát lại nàng, thấp giọng uy hiếp: "Nếu còn không ngoan ngoãn, đừng trách ta không nể nang lần đầu của nàng."
Ngực Thẩm Nam Chi phập phồng, vẻ mặt đau khổ, lắc đầu bất lực: "Không... Ta cầu xin chàng, chàng tha cho ta, đừng như vậy được không? Đừng làm như vậy với ta... Đừng..."
Lục Hằng khịt mũi cười một tiếng, bộ dạng yếu đuối của Thẩm Nam Chi vẫn khiến hắn chán ghét, giọng điệu mang theo sự mỉa mai: "Nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, ta muốn làm gì nàng, ai quản được, vốn định tìm cơ hội hưu nàng, nhưng bây giờ ta đổi ý rồi, giữ nàng lại bên cạnh, cũng chưa chắc không được."
Vừa nói, sắc mặt Lục Hằng lại thay đổi, ánh mắt dần trở nên tham lam dồn dập, hắn nhìn Thẩm Nam Chi với ánh mắt thèm thuồng, bàn tay không nhịn được mà vuốt ve lên chiếc cổ thon thả của nàng, thấp giọng dụ dỗ: "Chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không dùng vũ lực với nàng, cởi quần áo ra, để ta xem cho kỹ."
Giọng điệu của Lục Hằng mang theo chút cảm giác buồn nôn khó chịu, ngón tay thô ráp cọ xát qua lại trên da nàng, sự dịu dàng lúc này căn bản không thể khiến người ta thả lỏng chút nào, như thể chỉ cần trái ý hắn một chút, sự dịu dàng này sẽ tan biến ngay lập tức, thay vào đó là bị hắn bóp chết.
Cảm giác đau đớn và ngạt thở đó khiến Thẩm Nam Chi theo bản năng rùng mình, nàng không muốn chịu đựng sự dày vò như vậy nữa, chỉ đành do dự nhìn Lục Hằng.
Lục Hằng tưởng nàng đang do dự có nên ngoan ngoãn cởi quần áo hay không, mà hắn không biết Thẩm Nam Chi lại đang do dự một chuyện khác.
Trong chốc lát, Lục Hằng nhanh chóng mất kiên nhẫn, túm tóc Thẩm Nam Chi, không chút lưu tình tát vào bên má còn lại chưa bị sưng của nàng: "Sao vậy, đây là không muốn nghe lời phu quân sao?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Thẩm Nam Chi bị đánh choáng váng, đầu ong ong, ngay lúc mặt đau nhức, nàng liền bị hắn mạnh tay ném xuống giường, sau gáy vì lực rơi xuống mà đè bẹp chiếc gối, nàng cũng cảm giác rất rõ ràng có thứ gì đó giấu dưới gối, cấn vào sau gáy nàng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");