Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
  3. Chương 81
Trước /141 Sau

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 81

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nàng cùng Lục Quốc Công và một số người hầu, thị vệ tiếp tục lên đường đến Trường An, còn những nữ quyến khác thì ở lại Nam Thành, Từ thị dưỡng bệnh, những người khác cũng được nghỉ ngơi vài ngày.

Kế hoạch trốn chạy không chu toàn, nhưng ngày bỏ trốn lại diễn ra suôn sẻ đến kỳ lạ.

Nàng đã lén lấy trộm vài chục lượng bạc trong kho chung. Số tiền không nhiều, không dễ bị phát hiện, và những nữ quyến trong gia đình có một số đồ trang sức và trang sức trong xe ngựa chở hành lý, nàng cũng mang theo một ít, trước khi về phủ kiểm tra hành lý, sẽ không ai biết.

Nàng nhân lúc đêm khuya vắng lặng rời khỏi quán trọ, những người lính canh ngủ gật trước cửa không hề hay biết nàng đã rời đi, cho đến khi nàng chạy thật xa khỏi quán trọ, cũng không ai biết nàng đã không còn trong phòng. Sáng sớm hôm sau, đoàn người sẽ vội vã lên đường, nếu thuận lợi qua mặt được, ít nhất đến tối sẽ không có ai chú ý đến việc nàng không có mặt trong đoàn.

Bây giờ nàng cần tìm một con ngựa để tăng tốc độ, đi về phía trước thêm mười mấy dặm nữa sẽ có một trạm dịch nhỏ, đây là thông tin nàng nghe được từ miệng người hầu sáng nay. Chỉ cần nàng đến trạm dịch trước khi trời sáng, nàng có thể đi thẳng về phía trước, hoàn toàn ngược hướng với đoàn xe của Lục gia.

Ở phía bên kia quán trọ, một bóng người cao lớn xuất hiện trước cửa, hắn nhìn lướt qua hai người lính canh đang ngủ gật trước cửa với ánh mắt thờ ơ, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, cứ thế ngang nhiên bước vào quán trọ.

Lục gia rơi vào tình cảnh ngày hôm nay cũng là lẽ đương nhiên, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Lục Văn chậm rãi bước lên lầu hai của quán trọ, đi đến trước cửa phòng của Thẩm Nam Chi. Dưới chân hắn khựng lại một chút, đầu ngón tay xoa nhẹ vào ống tay áo, dường như đang hồi tưởng điều gì đó, rất nhanh lại tiếp tục bước tới. Phòng của Lục Quốc Công ở cuối hành lang.

Cánh cửa kêu lên một tiếng “két” rồi mở ra, trong phòng truyền đến tiếng thở không đều của Lục Quốc Công, dường như ông ta vẫn còn đang ngủ say.

Lục Văn không hề cố ý hạ thấp tiếng động, cứ thế mà đi vào, thậm chí bước chân cũng không kiêng dè.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Cho đến khi hắn đi đến bên giường của Lục Quốc Công, người nam nhân trên giường dường như trong tiềm thức đột nhiên nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra, ông ta liền nhìn thấy một đôi mắt đen đang lặng lẽ nhìn mình trong đêm tối. Hơi thở ông ta lập tức ngừng lại, đồng tử đột nhiên co rút, cả người suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi giường.

"Phụ thân, người tỉnh rồi." Lục Văn vẫn bình thản, ngay cả khi Lục Quốc Công bị hắn dọa đến mức gần như mất bình tĩnh, hắn cũng không hề lộ ra vẻ mặt khác lạ nào, thờ ơ lên tiếng, giọng nói trầm thấp xé toạc sự im lặng trong căn phòng.

Lục Quốc Công vẫn còn kinh hãi, sau khi nhìn rõ người bên cạnh là Lục Văn mới thở phào nhẹ nhõm, thở hổn hển một lúc, sắc mặt có chút căng thẳng: "Con đến khi nào? Sao nửa đêm lại vào phòng ta, chẳng có chút quy củ nào cả!"

Đối với người con trai Lục Văn này, Lục Quốc Công luôn có chút cảm xúc phức tạp.

Hắn là kết quả của những ngày tháng ông ta la cà nơi thanh lâu khi còn trẻ. Lúc đó ông ta tâm tính chưa vững, lại tùy tiện phóng túng, mặc dù bây giờ hoàn toàn không nhớ được mẫu thân của Lục Văn trông như thế nào, nhưng vẫn nhớ bà ta là một người nữ nhân vô cùng xinh đẹp.

Những ngày tháng ở bên mẫu thân của Lục Văn, ông ta cảm thấy rất vui vẻ, nhưng cũng chỉ có vậy. Bà ta là kỹ nữ, còn ông ta là con cháu quý tộc phải kế thừa tước vị, hơn nữa đã có gia đình, tuyệt đối không thể cho bà ta bất kỳ danh phận nào.

Chỉ là ông ta không ngờ sau đó người nữ nhân kia lại mang thai. Ông ta vốn định cho một khoản tiền rồi đuổi bà ta đi, nhưng lại bị Từ thị phát hiện. Từ thị vì chuyện này mà làm ầm ĩ một trận, còn phụ thân của ông ta, khi đó vẫn còn sống, suýt chút nữa đánh ông ta đến chết.

Sau đó, ông ta không biết gia đình đã xử lý người nữ nhân đó như thế nào, cũng không biết bà ta bị đưa đi đâu. Cho đến năm năm trước, Lục Văn mười ba tuổi, một mình đến Trường An, báo cho ông ta biết rằng mẫu thân của hắn đã qua đời.

Lục Văn bơ vơ, chuyện hắn đến Lục gia đã bị nhiều người biết, Quốc Công phủ tự nhiên không thể đuổi hắn ra ngoài, nhưng ở trong phủ, hắn luôn không được mọi người coi trọng. Mặc dù trong lòng ông ta có lỗi với hắn, nhưng dù saohắn cũng là con của một kỹ nữ, ông ta cũng không thể quan tâm hắn quá nhiều.

Ông ta luôn cảm thấy, đứa trẻ Lục Văn này, nhìn thì có vẻ cô độc tự kỷ, nhưng lại thường khiến ông ta không thể nhìn thấu.

Giống như bây giờ, nửa đêm xuất hiện trong phòng ông ta, ông ta thậm chí không biết hắn vào bằng cách nào, quỷ dị như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?

Đối mặt với sự quát mắng của Lục Quốc Công, Lục Văn dường như không mấy quan tâm. Hắn đứng bên giường, nhìn xuống Lục Quốc Công đang nửa ngồi dậy, trông có vẻ hơi cao ngạo.

Hắn chậm rãi nói: "Sau khi huynh trưởng bị hại, lại xảy ra hỏa hoạn ở nhà tổ, Lục gia bị tổn thất nặng nề như vậy, phụ thân có suy nghĩ gì không?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mắt Mù

Copyright © 2022 - MTruyện.net