Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
  3. Chương 83
Trước /141 Sau

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 83

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giọng nói thô lỗ của người nam nhân làm những người đang ngủ say xung quanh tỉnh giấc. Có người dụi mắt, chưa hiểu chuyện gì, miệng vẫn lầm bầm chửi rủa ồn ào giữa đêm khuya. Nếu nàng phát hiện thiếu chương thì đúng rồi nhé, vào page nhắn tin tên truyện và chương bị ẩn để đọc tiếp nội dung. Tên page là: huy3n l3nh 94. Để tránh bị web trộm truyện xóa mất dòng này nên tên page bị viết sai vài kí tự, nàng chỉ cần gõ lại đúng chính tả là search ra page nha. Do gần đây phát hiện nhiều nơi ăn cắp bản edit nhà Quan, nên dùng cách này để ngăn chặn phần nào. Quan xin gửi lời xin lỗi đến nàng nếu làm nàng mất thêm thời gian để tìm nơi đọc và cũng cảm ơn nàng đã ủng hộ Quan nhiều nha. Chúc nàng iu đọc truyện vui vẻ!

Nhưng ngay sau đó, mấy tên kia đã nhanh chóng ra quyết định, dường như làm theo những gì chúng vừa bàn bạc. Chúng lôi từ trong túi ra những con d.a.o phay, vẻ mặt hung dữ chỉ về phía mọi người: "Tất cả đứng im!"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Trong khoang thuyền vốn yên tĩnh bỗng chốc hỗn loạn. Mọi người nhanh chóng nhận ra có điều bất thường, càng sợ hãi hơn khi nhìn thấy những lưỡi d.a.o sáng loáng trong bóng tối.

"Cứu mạng! Đừng... đừng g.i.ế.c ta..."

"Chuyện gì đây! Các người là ai!"

"Không... ta không muốn chết... không..."

"Sao lại gặp chuyện này chứ... đừng... đừng mà..."

Trong khoang thuyền đa số là nữ nhân và trẻ em không có khả năng chống cự. Mấy tên kia nhanh chóng từ trạng thái cảnh giác chuyển sang hung hãn, dễ dàng khống chế tất cả mọi người. Chúng không hề lo lắng đám người yếu đuối này sẽ làm hỏng kế hoạch của mình.

Nàng cảm thấy da đầu tê dại. Chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này, nàng không biết phải làm sao, chỉ có thể trừng mắt nhìn, toàn thân run rẩy.

"Tất cả quỳ xuống!" Một tên trong số chúng vung d.a.o quát.

Những người không có vũ khí nào trong tay không dám trái lệnh, run run quỳ xuống, cúi đầu không dám thở mạnh.

"Các ngươi, ra ngoài khống chế tên lái thuyền và hạ nhân trên thuyền. Ta ở đây canh giữ con tin."

Nàng cúi đầu, nghe thấy bọn chúng bàn bạc kế hoạch. Sau đó, năm sáu tên đi ra khỏi khoang thuyền, chỉ để lại một tên. Hắn ta thả lỏng tay cầm dao, nhưng vẫn nắm chặt chuôi. Chỉ cần có ai dám manh động, hắn sẽ không chút do dự mà vung d.a.o chém.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài vang lên tiếng la hét, chửi rủa hung dữ của bọn chúng. Chúng xông vào buồng lái. Con thuyền du ngoạn cũ kỹ này, thuyền trưởng và hạ nhân đều là những người bình thường, không có vũ khí. Đột nhiên bị một đám côn đồ cầm d.a.o xông vào, họ không có khả năng chống cự. Tiếng hét thất thanh vang lên, nàng không dám tưởng tượng chúng đã làm những chuyện tàn bạo gì.

Trong khoang thuyền, tên canh gác nhìn lướt qua những hành khách đang co rúm lại, miệng lầm bầm chửi rủa, rồi bất ngờ kề d.a.o vào cổ một người nam nhân trung niên gầy gò, ăn mặc giản dị: "Đưa đồ quý giá ra đây!"

Người nam nhân run lên, toàn thân run rẩy không dám động đậy: "Tha mạng, đại hiệp tha mạng, ta nghèo khổ, không có đồ quý giá gì... nàng..."

Tên kia trừng mắt, dùng lực ấn d.a.o cứa vào cổ người nam nhân, m.á.u tươi chảy ra: "Mẹ kiếp! Đưa ra đây!"

Vết thương không sâu, nhưng cơn đau ở cổ và nỗi sợ hãi bị đe dọa tính mạng khiến người nam nhân đỏ hoe mắt, run rẩy dữ dội hơn. Ông ta vội vàng mở túi hành lý: "Tha mạng... tha mạng... ta thật sự không có nhiều tiền, đây là toàn bộ tài sản của ta... xin đại hiệp tha cho... xin hãy tha cho ta..."

Người nam nhân run rẩy mở chiếc túi hành lý cũ rách, bên trong rơi ra vài đồng xu, trông thật thảm hại.

Rõ ràng tên kia rất bất mãn, vẻ mặt tức giận như thể muốn lập tức cứa cổ người nam nhân.

Nàng nghẹn ngào, gần như hành động theo bản năng. Khi hoàn hồn, nàng đã run rẩy mở túi, để lộ ra những món trang sức nàng đã lấy trộm khi bỏ trốn.

Tiếng leng keng thu hút sự chú ý của tên kia. Hắn dừng lại, quay đầu nhìn, mắt sáng lên.

Nàng hít một hơi lạnh, hoảng sợ vì hành động của mình. Nàng chỉ định tạo ra tiếng động để đánh lạc hướng hắn, nhưng giờ mới nhận ra, hành động này chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Những món trang sức mang ra từ Quốc Công phủ tất nhiên là rất quý giá. Ở nơi hẻo lánh này, làm gì có ai từng thấy nhiều đồ quý giá như vậy. Ánh mắt tên kia trở nên tham lam, hắn đá văng người nam nhân nghèo khổ kia, cầm d.a.o sải bước về phía nàng.

"Ồ, đây là phu nhân nhà ai đây? Đưa hết đồ ra đây." Ánh mắt tham lam của hắn dán vào những món trang sức trên mặt đất và trên người nàng. Khác với thái độ thô lỗ khi nãy, hắn nở nụ cười dâm đãng, rõ ràng không hề đề phòng người nữ nhân yếu đuối trước mặt.

Nàng nuốt nước bọt, liếc nhìn Lan Phương đang tái mét mặt mày bên cạnh. Mọi người xung quanh đều nín thở, sợ hãi bản thân sẽ giống nàng, gây ra tiếng động thu hút sự chú ý của tên kia.

Trong lòng nàng rối như tơ vò, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, run tay sờ soạng túi hành lý, nhanh chóng suy nghĩ cách thoát thân.

Nàng không có đầu óc nhanh nhạy để ứng phó với nguy hiểm, cũng không có thân thủ để chống lại tên côn đồ hung ác. Nàng luôn yếu đuối, bất lực.

Nhưng không biết là do đôi tay run rẩy này đã từng g.i.ế.c người, hay do quyết tâm liều lĩnh chạy trốn khỏi số phận, lúc này, trong lòng nàng không hề có ý định cam chịu.

Nàng muốn phản kháng, muốn trốn thoát, muốn thay đổi vận mệnh.

Phải làm sao để chế ngự được tên này?

"Tiện nhân! Còn lề mề gì nữa, có tin ta c.h.é.m c.h.ế.t ngươi không!" Tên kia mất kiên nhẫn, càng hung dữ, những người này càng sợ hắn.

Dù hắn có thực sự muốn g.i.ế.c người hay không, hắn vẫn vung d.a.o đe dọa nàng.

"Đồ... đồ của ta đều ở đây, xin... xin hãy tha cho ta..." Nàng cúi đầu, giọng run rẩy.

Nàng đẩy túi hành lý về phía chân hắn, như thể đã sợ hãi đến mức mất hết hồn vía, không còn chút sức phản kháng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng

Copyright © 2022 - MTruyện.net