Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
  3. Chương 97
Trước /141 Sau

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 97

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khoảnh khắc cằm bị giữ lấy, nàng nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, lần này, nàng nhìn rõ khuôn mặt của Lục Văn, đôi môi mỏng ánh nước khẽ động, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai nàng: "Đừng cắn, không phải mơ."

Thẩm Nam Chi còn chưa kịp phản ứng lại ý nghĩa của câu nói này, môi đã bị Lục Văn cúi xuống hôn lần nữa.

Không giống như lần chạm nhẹ nhàng như ảo giác ban nãy, cảm giác nóng ẩm khiến người ta không thể phủ nhận sự tồn tại của nó, đầu lưỡi tách hàm răng ra, môi dưới bị cắn một vòng dấu răng mờ nhạt bị l.i.ế.m mút mềm mại nhiều lần, cho đến khi đôi môi vì kinh ngạc mà run rẩy hé mở, đầu lưỡi liền linh hoạt luồn vào khoang miệng nàng, tùy ý hút lấy vị ngọt ngào của nàng.

Trong mắt Thẩm Nam Chi dần hiện lên sự hoảng loạn và kinh ngạc, cho đến khi cuối cùng nàng lấy lại được một chút lý trí từ những suy nghĩ hỗn loạn.

Lúc này mới chậm chạp nhận ra.

Nàng… bị Lục Văn hôn.

Gió sớm thổi qua mặt, cảm giác mềm mại thoải mái bên dưới khiến người ta vô thức thả lỏng cơ thể, có chút lưu luyến không muốn tỉnh khỏi giấc ngủ.

Nhưng suy nghĩ vẫn dần trở nên rõ ràng, xen lẫn với những giấc mơ chưa hoàn toàn tan biến khỏi tâm trí, đan xen vào nhau hiện ra trước mắt.

Lông mi dày và cong của Lục Văn ánh lên dưới ánh trăng, hắn hơi cụp mi che đi đôi mắt đen sâu thẳm, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy căng thẳng và ngột ngạt vì khoảng cách ngày càng gần.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Cho đến khi cuối cùng có hơi thở nóng hổi truyền vào miệng, Thẩm Nam Chi đột nhiên mở mắt, lưng nổi lên một trận mồ hôi lạnh, ngồi bật dậy trên giường thở hổn hển.

Bị hình ảnh hoang đường khó tin này đánh thức, Thẩm Nam Chi trong nhất thời tim đập loạn nhịp, càng không kịp phản ứng lại mình đang ở đâu.

Mãi một lúc sau, nàng mới nhận ra mình dường như đang ở trong phòng ngủ của một quán trọ, lúc này mới từ từ nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Họ cùng nhau ăn cơm ở quán nhỏ mà nàng thường lui tới hồi bé, nàng gọi đầy một bàn thức ăn, lại lần đầu tiên nếm thử mùi vị của rượu.

Sau đó…

Đầu Thẩm Nam Chi đau nhức, nàng cố gắng nhớ lại chuyện sau đó, cảm giác đau đớn khiến nàng chỉ có thể nhíu mày xoa thái dương, hoàn toàn không thể nhớ thêm được nữa.

Cho đến khi cơn đau dần biến mất, một luồng lạnh lẽo lại trào lên từ phía sau, Thẩm Nam Chi vô thức cắn chặt môi dưới, nhíu mày mãi không nhớ nổi hình ảnh vừa xuất hiện trong đầu rốt cuộc là mơ hay thực.

Sắc mặt Thẩm Nam Chi lúc đỏ lúc trắng, thậm chí trong lúc suy nghĩ còn vô thức cứng người kiểm tra xem quần áo dưới chăn của mình có còn nguyên vẹn hay không, sau khi xác nhận là nguyên vẹn lại vô cùng sụp đổ vì những suy nghĩ hoang đường cứ liên tục xuất hiện trong đầu.

Nàng và Lục Văn…

Không thể nào.

Trong suy nghĩ mơ hồ của Thẩm Nam Chi lại còn xuất hiện hình ảnh bản thân như đang đáp lại, như không biết mình đang ở đâu đang làm gì, nhưng hình ảnh đó lại mãnh liệt kích thích đại não của nàng.

Nếu là thật, nàng phải đối mặt với Lục Văn như thế nào, nếu chỉ là mơ, sao nàng lại có giấc mơ hoang đường như vậy.

Đang lúc hoảng loạn, cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng động, làm Thẩm Nam Chi giật mình run lên, liền nghe thấy ngoài cửa có người cung kính nói: "Thẩm cô nương, nếu đã tỉnh, nô tỳ có thể vào hầu hạ cô nương không?"

Thẩm Nam Chi ngẩn người, dường như không biết nha hoàn ngoài cửa đến từ đâu, rất nhanh liền đoán có lẽ là người hầu đi theo Lục Văn, nhưng sao người này lại gọi nàng là "Thẩm cô nương".

"Vào đi." Thẩm Nam Chi im lặng một lát, vẫn nhanh chóng lên tiếng đáp.

Cửa phòng từ từ được đẩy ra, quả nhiên là một tiểu nha hoàn trông còn trẻ, hôm qua nàng cũng đã nhìn thấy nha hoàn này trên thuyền.

Đợi đến khi nha hoàn đi tới trước mặt nàng, lại nhỏ giọng gọi một tiếng "Thẩm cô nương", Thẩm Nam Chi vẫn nghiêm mặt nhắc nhở: "Ngươi nên gọi ta là Thế tử phi."

Người ngoài không biết quan hệ của Thẩm Nam Chi và Lục Văn nên bị Lục Văn lừa gạt, nhưng người hầu bên cạnh Lục Văn không có lý do gì không biết, tất nhiên không thể gọi lung tung.

Nhưng sau khi Thẩm Nam Chi nói xong, tiểu nha hoàn chỉ bình tĩnh chớp mắt, nhanh chóng trả lời nàng: "Nhưng chủ tử nói, tạm thời còn chưa thể gọi người như vậy, mong người thứ lỗi."

Thẩm Nam Chi nghe vậy khẽ cau mày, đã được tiểu nha hoàn dìu ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhưng vẫn chưa hiểu được, cái gì gọi là tạm thời không thể gọi nàng như vậy.

Lục Hằng tuy đã mất, nhưng nàng đích thực vẫn là Thế tử phi, dù đã bỏ trốn, bây giờ cũng đã bị Lục Văn tìm được, Lục Văn muốn đưa nàng về Trường An về Quốc công phủ, sao lại không gọi nàng là Thế tử phi.

Thẩm Nam Chi đột nhiên giật mình, có chút hoảng sợ ngẩng mắt liếc nhìn tiểu nha hoàn trong gương đồng, chẳng lẽ những người hầu này cũng không biết quan hệ thực sự của nàng và Lục Văn, vậy những người hầu này đến từ đâu, chẳng lẽ Lục Văn thật sự muốn cứ giữ cái thân phận hoang đường này với nàng ở bên ngoài sao.

Nghĩ đến đây, Thẩm Nam Chi vội vàng lên tiếng, định giải thích gì đó: "Không phải, các ngươi có phải hiểu lầm rồi không, ta và Lục Văn…"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tội Nhân - Lạc Lý

Copyright © 2022 - MTruyện.net