Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
  3. Chương 99
Trước /141 Sau

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 99

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghĩ đến đây, Thẩm Nam Chi giật mình, đêm đó nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, trong mơ lại còn xuất hiện hình ảnh bản thân góa bụa trở về nhà bị phụ mẫu gièm pha.

Thẩm Nam Chi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, ngồi ngây người trên giường một lúc lâu mới hoàn hồn.

Nơi này đã rất gần Trường An rồi, mà suy đoán đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến nàng không thể ép buộc bản thân tiếp tục đi theo Lục Văn.

Thẩm Nam Chi do dự trong phòng rất lâu, cuối cùng vẫn không chịu nổi sự bất an trong lòng, nhân lúc sáng nay Lục Văn đang bàn bạc công việc ở phòng khác không cần phải lên đường, liền định đến trước cửa chờ, dù thế nào cũng phải tranh thủ một chút khả năng với Lục Văn.

Thực ra, Thẩm Nam Chi cũng không biết mình rốt cuộc có thể tranh thủ được gì, về nhà mẹ đẻ, về Quốc công phủ, cái nào cũng không phải là điều nàng muốn đối mặt, nhưng sao Lục Văn lại đồng ý khả năng thứ ba.

Dù nghĩ như vậy, nhưng khi Thẩm Nam Chi hơi lấy lại tinh thần, bản thân đã bưng một đĩa bánh ngọt tự tay làm đứng trước phòng Lục Văn bàn bạc công việc được nửa canh giờ rồi.

Trong phòng thỉnh thoảng lại truyền ra giọng nam trầm thấp không rõ ràng, dù đứng trước cửa cũng không biết bên trong rốt cuộc đang nói chuyện gì.

Thẩm Nam Chi cũng khá bình tĩnh, vốn là liều mình đến đây, lại sao dám xông thẳng vào khi Lục Văn còn đang bàn bạc công việc.

Nàng lặng lẽ đứng trước cửa, đột nhiên phát hiện mình dường như không hiểu Lục Văn, hắn dường như giống như nàng, là sự tồn tại không ai quan tâm trong Quốc công phủ, nhưng hắn lại dường như không giống nàng, sống nhịn nhục như vậy.

Lục Văn có thuyền riêng, có người hầu và thuộc hạ, còn có võ công cao cường.

Mà khi những mâu thuẫn này kết hợp lại với nhau, nàng càng không nhìn thấu Lục Văn, hắn dường như mang theo bí mật nặng nề, mà nàng, bây giờ lại bị hắn để mắt tới.

Đang nghĩ ngợi, trong phòng đột nhiên truyền ra một tiếng động, làm Thẩm Nam Chi giật mình run lên, liền nghe thấy trong phòng truyền ra giọng Lục Văn trầm giọng như đang tức giận: "Tại sao không nói sớm!"

Xong rồi.

Nhưng Lục Văn bị chuyện gì chọc giận, vậy chẳng phải nàng càng không có khả năng cầu xin được chút cơ hội nào vào lúc này sao.

Suy nghĩ còn chưa ổn định, tiếng bước chân vội vã dần dần từ trong đi ra cửa, Thẩm Nam Chi kinh ngạc quay đầu lại, cửa phòng liền được mở ra từ bên trong.

Ba năm người nam nhân trong phòng đều nhìn ra cửa với vẻ mặt kỳ quái, mà bóng người đứng trước cửa lại che khuất hơn phân nửa những người đó, chỉ có vẻ mặt hơi vội vã của Lục Văn xuất hiện trước mắt.

Thẩm Nam Chi mấp máy môi, lập tức cảm thấy mình thật sự xui xẻo, lại đụng phải lúc Lục Văn đang cáu gắt, bước chân theo bản năng lùi về sau nửa bước, những lời đã chuẩn bị trước trong đầu vô số lần, lúc này đã không nói nên lời.

Hít sâu một hơi, Thẩm Nam Chi lập tức muốn quay người bỏ đi.

Vừa cử động, lại đột nhiên bị Lục Văn nắm lấy cổ tay, đầu ngón tay thô ráp chạm vào làn da mềm mại của nàng, khiến da thịt nổi lên một trận run rẩy khó kìm nén, nàng vội vàng cúi đầu, ấp úng giải thích: "Ta chỉ… đi ngang qua…"

Lục Văn ánh mắt trầm xuống, nhìn xuống khay trên tay Thẩm Nam Chi, bánh ngọt được làm thành hình bông hoa trông rất đẹp mắt, nhưng ở khoảng cách này lại không ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của nó.

Không biết nghĩ đến điều gì, khiến sắc mặt hắn lại càng thêm u ám, cổ họng lên xuống vài lần, kéo cánh tay Thẩm Nam Chi lôi người ra sau lưng, sau đó quay sang lạnh lùng ra lệnh cho những người trong phòng: "Tất cả lui xuống, không có lệnh của ta, đừng đến quấy rầy."

Thẩm Nam Chi đứng trước cửa luống cuống tay chân, mãi đến khi tất cả mọi người trong phòng đều lui ra, nàng cũng không dám ngẩng đầu nhìn thêm một cái.

"Vào đi." Lục Văn nghiêng người buông cổ tay Thẩm Nam Chi ra.

Lực trên cổ tay biến mất, nhưng cảm giác hơi lạnh dường như vẫn còn lưu lại trên da thịt dưới lớp áo.

Thẩm Nam Chi hít sâu một hơi, sau khi Lục Văn xoay người, lúc này mới lặng lẽ đi theo vào trong, bánh ngọt trên tay khiến nàng cảm thấy hơi xấu hổ, nếu như đợi đến khi không còn ai mới đến, có lẽ sẽ không khiến nàng căng thẳng như vậy, nhưng vừa rồi có nhiều người nhìn thấy nàng bưng bánh ngọt đến, cũng không biết người khác sẽ nghĩ gì, mà dường như bọn họ vẫn chưa nói chuyện xong.

Vào trong, Lục Văn liền ngồi xuống trước bàn, tư thế thoải mái, thần sắc ôn hòa. Khi Thẩm Nam Chi vô tình liếc nhìn, trong lòng không khỏi khẽ run lên. Nhìn hắn thế nào cũng không giống dáng vẻ vừa bị người ta chọc giận, vậy tiếng nói trầm thấp, gấp gáp, kìm nén mà nàng vừa nghe thấy là vì sao?

Không đoán được suy nghĩ của Lục Văn, Thẩm Nam Chi chỉ đành cắn răng đi đến trước bàn, đặt bánh ngọt trong tay lên bàn, nhỏ giọng nói: "Có phải ta đã làm phiền đệ rồi không? Hay là đợi đệ bàn xong việc rồi ta lại đến?"

Khóe môi Lục Văn mang theo ý cười, ánh mắt rơi xuống bánh ngọt trên bàn: "Thời gian lâu rồi, bánh ngọt sẽ mất đi độ mềm xốp ban đầu, hương vị cũng sẽ giảm đi rất nhiều, phải không?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Nam Chi sững người, vội vàng giải thích: "Sẽ không đâu, ta đã cố ý cho thêm bột khô khi nhào bột, thời gian ủ bột cũng lâu hơn bình thường một chút, cho dù để lâu hơn một chút cũng không khác gì bình thường, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến hương vị."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Copyright © 2022 - MTruyện.net