Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
An Cúc Nhạc là một kẻ ăn chơi vô độ, uống đến nửa tỉnh nửa mê, hơn 11 giờ đêm, Kiều Khả Nam mới dìu anh lên được taxi.
Hoa cúc quả nhiên là Hoa Cúc, đến nước này vẫn không chịu an phận, hình như anh rất thích trò đóng giả tình nhân của bọn họ, sống chết đánh đu trên người hắn, còn chu mỏ đòi hôn: “Hay cưng hẹn hò với anh đi? Anh đây tự tin có thể khiến cưng sướng dục tiên dục tử.”
Kiều Khả Nam sửng sốt, sau đó lại buồn cười, trong lòng hắn thế mà cũng từng hiện lên suy nghĩ này. “Em sợ hoa cúc của anh quá đen, em sẽ héo.”
“Đi chết đi!” An Cúc Nhạc cười xùy đánh hắn một cái, xe rời đi.
Kiều Khả Nam thở phào nhẹ nhõm, không thể phủ nhận, vừa rồi hắn thực sự có chút lung lay.
Ngoại hình An Cúc Nhạc xinh đẹp, tính cách lại sống động mười phần, trải qua “chỉ đạo” của Lục Hành Chi, chắc chắn kĩ thuật của mình đã tiến bộ, nhưng….
Vẫn không muốn.
Hắn quý Hoa Cúc Đen, là thật tâm yêu thích, bởi vì thích, cho nên không muốn mình và anh biến thành loại quan hệ đó.
Đây là cách hắn trân trọng một người bạn.
Kiều Khả Nam tự nhiên cảm thấy mình trưởng thành thêm một chút. Hắn thu lại nụ cười, tính toán bắt tàu điện ngầm trở về, đột nhiên lại bị ai đó bóp chặt bả vai, kéo vào trong hẻm, sau đó liền tiếp nhận một trận long trời lở đất ── hôn sâu.
Mùi hương quen thuộc nói cho hắn biết kẻ tập kích là ai – từ lúc hắn còn chưa bị hôn: Hugo Boss, Marbollo, hai hương vị đặc trưng thuộc về người đàn ông đó. Kiều Khả Nam không hề phản kháng, thậm chí còn thả lỏng cơ thể, hé miệng ra, khoang miệng hai người nồng nặc mùi rượu. Lục Hành Chi không biết bị gì, hôn càng ngày càng dùng sức, thiếu chút nữa làm hắn hít thở không thông.
Cánh môi của hắn và anh dán chặt vào nhau cho đến khi nụ hôn kết thúc. Kiều Khả Nam hít thở dồn dập, lồng ngực thiếu không khí âm ỉ đau, hắn bị Lục Hành Chi ôm vào trong ngực, hơi thở nóng bỏng liên tục phả vào tai: “Không tin nổi, cậu lại thích loại đó.”
Kiều Khả Nam giật mình. Khịt khịt, có đúng là chỉ mình tui ngửi được mùi chua hông?
“Em trước giờ luôn thích kiểu đó.” Hắn dõng dạc đáp.
“…..” Lục Hành Chi nhớ lại, hình như lúc trước cậu ta là 1.
Đoạn hồi tưởng này làm anh sững người một lát, hình như bỗng quên mất vì sao mình ở đây, cánh tay vô thức buông lỏng, Kiều Khả Nam lập tức vùng ra: “Anh say rồi!”
Mùi rượu trên người Lục Hành Chi rất nồng! Thảo nào dám làm ra hành vi điên cuồng này.
Hắn rất muốn phê bình ── dùng ánh mắt lên án biểu thị mình cực kì thất vọng!
Con ngươi Kiều Khả Nam mở lớn, một chiếc xe tải lướt qua, ánh sáng từ đèn pha soi rõ khóe mắt đuôi mày của Kiều Khả Nam, hơi rượu cộng thêm vừa bị hôn sâu, khiến cậu phủ đầy vẻ phong tình nhộn nhạo.
Hấp dẫn như vậy, để làm gì chứ?
Lục Hành Chi vừa bực mình vừa thấy buồn cười, tiếp tục giam người kia vào trong lòng mình: “Tôi không có say… Tôi…muốn làm tình.”
Kiều Khả Nam hết hồn: “Chỗ này?”
“Ừ.”
“Thế còn dám bảo không say!” Kiều Khả Nam thực sự muốn dí đầu Lục Hành Chi xuống đất, trong trí nhớ của hắn, Lục Hành Chi chưa bao giờ có thái độ bất cần giống vậy, còn không thèm quan tâm mình đang ở đâu. “Đừng, chỗ này không được, hơn nữa không có đồ….”
Như làm ảo thuật, Lục Hành Chi bất ngờ móc từ túi ra một tuýp KY, còn thêm ba cái bao.
Kiều Khả Nam: “…” Hay lắm! Đi chơi còn không quên vũ trang “Đạo cụ” đầy đủ.
Tui xin thề, từ nay tui sẽ không đồng cảm cho cái biệt danh “Nhà ma thuật” của anh ta nữa.
“Này, không được…” Anh bắt đầu táy máy, lung tung hôn cổ hắn, lúc này Kiều Khả Nam thực sự chống cự, tuy rằng bốn phía đều tối, xung quanh không một bóng người, nhưng muốn đánh dã chiến, hắn còn chưa sẵn sàng.
Hơn nữa, hắn rõ ràng đã từ chối yêu cầu làm bạn tình của Lục Hành Chi rồi.