Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kiều Khả Nam bị thương không nặng, chụp X-quang cũng không phát hiện nội thương, nhưng chung quy vẫn là thương binh. Mặt mũi bầm tím không thể đi gặp khách hay hầu tòa, đành tạm ngừng một vài hạng mục công việc, dành thời gian dưỡng bệnh.
Lục Hành Chi lo lắng, hiếm khi anh mang việc về nhà. Bây giờ anh đang làm cố vấn luật cho một tập đoàn, cộng thêm một vài án kiện tài chính, mấy case này lên tòa động tí là mấy chục triệu, thu lợi cực cao. Nhưng Kiều Khả Nam nhớ kỹ, năm đó Lục Hành Chi tung hoành đủ án dân sự từ lớn đến nhỏ, thậm chí còn viết không ít báo, lên án chế độ hình pháp hiện nay.
Mấy năm nay ngược lại, để tiền vào trong mắt, nhận việc là nhìn tiền.
Hắn không nhịn được hỏi: “Nhà chúng ta rất thiếu tiền sao?”
Một mình hắn sống cũng không thiếu thốn, có thể ăn no, giải trí, dưỡng già. Cho dù sinh thêm Lục Hành Chi, thì người ta thừa sức nuôi một trăm hắn, mà cũng chẳng mua gì kì quái, hay là bị rơi vào tà giáo nào rồi?
Kiều Khả Nam cực chân thành nói: “Lục Hành Chi, nếu kinh tế của anh khó khăn, nói sớm một chút, tốt xấu gì em cũng biết đường, chuẩn bị chạy …” Phu thê như chim liền lành, chứ còn hoạn nạn mỗi thằng mỗi ngả, thì còn là phu phu gì nữa?
Lục Hành Chi quả thực tức không có chỗ trút, Kiều Khả Nam mà khởi động chế độ không tim không phổi, đúng là có thể khiến anh tức điên, vứt hai tập giấy qua: “Em có biết di dân cần biết bao tiền không.”
“Há?” Kiều Khả Nam không hiểu ra sao: “Đang yên lành, di dân làm gì?”
Lục Hành Chi liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Đài Loan không thể kết hôn.”
Kiều Khả Nam: “A…”
Đây có thể nói là tiếc nuối lớn nhất của đồng chí đi? Chí Minh và Xuân Kiều, người ta được hiến pháp giao phó quyền lực kết hôn, cuối cùng nghi ngờ vợ mình vô sinh, trả giá tận đó. Chí Minh hiện tại đang bị tạm giam, luật sư của gã bào chữa vì mất con nên quá bi thống, khiến tinh thần bất ổn nên mới hồ đồ gây án.
Kiều Khả Nam tò mò từ lâu: “Lục Hành Chi … anh với chuyện kết hôn … Hình như rất ngóng trông?”
Lục Hành Chi lần thứ hai làm ra vẻ mặt “em hỏi quá vô ích”.
Kiều Khả Nam suy luận: “Phải chăng đây là bởi vì không chiếm được, mới càng muốn có hơn?”
Lục Hành Chi thực sự, rất muốn đánh người. “Em có biết tài sản trên danh nghĩa, cổ phần công ty của anh có bao nhiêu không?”
Kiều Khả Nam hiếm khi xông lên nịnh nọt: “Thế nhưng nếu anh chết, em cũng không thiết sống. Hơn nữa không thể chắc trong trường hợp, em chết sớm hơn anh … A, nói như vậy nếu chúng ta kết hôn, thì căn nhà này có thể để cho anh, rồi anh ở đây mỗi ngày nhớ em len lén khóc … Đau quá! Bạo lực gia đình!!!!”
Lục Hành Chi thu hồi nắm đấm. “Là thương tổn. Chúng ta chưa kết hôn, không thể gọi là bạo lực gia đình.”
Kiều Khả Nam trấm trấm trấm, luật sư đúng là phiền phức.
Một lát sau, hắn còn nói: “Thực ra em vừa có chút chờ mong lại vừa sợ tổn thương.”
Lục Hành Chi: “Cái gì?”
Kiều Khả Nam: “Em không muốn sau này phải nhận án ly hôn đồng tính … Khi đó em sẽ rất khó chấp nhận, tại sao vất vả như thế mới được luật thông qua, còn không biết quý trọng vân vân.”
Lục Hành Chi: “Chúng ta có nghĩa vụ này sao?”
Kiều Khả Nam: “A?”
Lục Hành Chi: “Anh nói rồi, dù đương sự có đưa ra bất kì quyết định nào, đó cũng là trách nhiệm của họ. Không phân biệt giới tính, hôn nhân là nền móng nhân quyền, ly hôn cũng vậy, bọn họ mong đợi là chuyện của họ, chúng ta sao phải chịu trách nhiệm? Người bình thường kết hôn được mọi người chúc phúc, chọn áo cưới, phát thiệp mời, làm hôn lễ, … Khi bọn họ ly hôn liệu có nghĩ đến cảm nhận của những người từng chúc mừng không? Tiền có trả lại không? Không có, tất cả mọi người đều hiểu. Nếu đồng chí ly hôn, đó cũng là lựa chọn của họ, để bọn họ ly hôn hòa bình, mới là trách nhiệm của chúng ta.”
Kiều Khả Nam vừa thực hiện nghi thức đề hồ xối lên đầu, như có điều suy nghĩ.
(Đề hồ: Nghĩa thứ nhất là dầu được ép từ bơ, đậu. Nghĩa thứ hai là một hình thức trong Phật giáo, dùng để ví von vừa giác ngộ ra Phật tính. Trong truyện, có thể hiểu là vừa được thông não)
Kết hôn thiêng liêng, đúng. Nhưng ly hôn đâu phải tùy tiện. Những khách hàng tìm đến hắn, đã từng than thân trách phận, nhưng khi phán quyết xong, nghênh đón một con người mới ở tương lai, bọn họ thường sẽ tỉnh táo lại, buông ưu tư nhìn thẳng vào bản thân bước về phía trước, cuối cùng phát hiện vấn đề thực sự ở đâu.
Sau đó, tiếp tục tiến lên.
── đương nhiên, mấy trường hợp tùy tùy tiện tiện thôi khỏi cần bàn.
Lục Hành Chi: “Tỉ mỉ đọc kĩ những tài liệu anh đưa đi, chọn nơi thích hợp nhất, đợi mấy năm sau chúng ta sẽ qua.”
Nghĩ xa thế … Kiều Khả Nam không hăng hái với chuyện này lắm, nhất là chỉ vì một tờ giấy.
Được rồi, mặc dù là một tờ giấy rất quan trọng.
Hắn thích Đài Loan, mặc dù hè nóng một chút, mốc meo một chút, nhưng tổng thể mà nói, người dân ở đây biết cảm thông, tư tưởng giống nhau, tự do không cua đồng, đúng là nhiều nền văn hóa thì càng dễ cảm thông, đồ ăn lại ngon, thích gì có đó … Hắn không muốn rời đi.
Kiều Khả Nam: “Lục Hành Chi, anh có tin, có một ngày luật pháp Đài Loan, sẽ thay đổi không?”
Lục Hành Chi: “Nó từng lúc đều đang thay đổi, mùng một đã khác mười lăm, gặp phải chính khách thì càng chuyển biến.”
Hiếm khi thấy được Lục Hành Chi nói đùa … Được rồi, không phải đùa, là sự thực. “Anh là ngón tay của cộng đồng hôn nhân đồng tính, sớm muộn cũng có một ngày, chúng ta có thể kết hôn ở đây.”
(Ngón tay: Chỉ người có thể dẫn dắt, thay đổi một điều gì đó)
Lục Hành Chi không nói chuyện.
Kiều Khả Nam tựa vào anh: “Em chờ đến ngày đó … Anh, anh nói luật pháp Đài Loan do anh tính toán, em vẫn luôn tin anh.”
Lời này thật êm tai, Lục Hành Chi ôm lấy hắn, hai người ngọt ngào trao nhau một nụ hôn. Ngại Kiều Khả Nam còn đang bị thương, gần đây chẳng thể làm gì, hiếm lắm mới có thời gian thế này, đúng là may mắn trong bất hạnh.
Mặc dù trong cái may mắn này, tuyệt đối không bao gồm chuyện cấm dục.
Kiều Khả Nam ngồi trên đùi anh, cảm nhận thứ biến hóa bên dưới: “Lục Hành Chi, anh cứng.”
Lục Hành Chi nổi gân xanh: “Lăn xuống.”
Kiều Khả Nam mặc kệ, dùng mông chà chà đũng quần anh yêu: “Ai dà, cứng hơn này.”
Lục Hành Chi: “…”
Anh có cảm giác chép tâm kinh hai lần chưa đủ, có lẽ nên chép thêm hai trăm lần.
Kiều Khả Nam cười hì hì, xoay qua cắn vành tai anh. Vành tai là chỗ nhạy cảm của Lục Hành Chi, mới đụng một cái là biến thành bao lì xì, điều này làm hắn cảm thấy rất đáng yêu, nhưng chưa bao giờ nói, Lục Hành Chi theo chủ nghĩa gia trưởng đại trượng phu, nếu biết, chắc chắn sau này sẽ không cho hắn đụng.
Coi như đây là niềm vui bí mật, may mắn nhỏ bé của mình đi.
Quả nhiên, Lục Hành Chi hít một hơi sâu, tay nắm chặt bàn đọc sách ── chiếc bàn này cùng loại gỗ với bàn công việc của anh, ở cơ quan hơi bất tiện, bọn họ thỉnh thoảng ở đây … cho đổi không khí, chơi đùa anh già.
Lục Hành Chi: “Em muốn nghẹn chết anh à…”
“Không muốn.” Kiều Khả Nam bắt lấy tay Lục Hành Chi, đặt vào chỗ đang gồ lên của mình, nơi đó cứng rắn chẳng thua kém anh. “Không chỉ có mình anh muốn, uhm?”
Hắn bắt chước giọng điệu của anh, Lục Hành Chi không khỏi bật cười: “Cục cưng, gục xuống bàn, xoay qua chỗ khác.”
Kiều Khả Nam nghe lệnh, chấp hành, tiện đường còn không quên gạt hết văn kiện ra, đề phòng bị dính.
Quần hắn bị lột xuống, cái mông để lộ trong không khí, không khỏi hơi run. Hắn nghe tiếng Lục Hành Chi mở ngăn kéo, chẳng biết đang lấy cái gì, sau đó, phía sau liền bị chất lỏng lạnh lẽo rót vào, anh xoa bôi trơn ra xung quanh, ngón tay ẩm ướt, từ từ tiến vào hậu huyệt dò xét.
“A…” Kiều Khả Nam than nhẹ, khuôn mặt bắt đầu ửng hồng.
Lục Hành Chi ra lệnh: “Mở mông ra coi.”
Kiều Khả Nam thở dốc, hai tay vòng qua sau, nắm hai bên đồn thịt, tách ra xa nhau.
Hắn đã làm việc này quá nhiều lần, không chút trắc trở, nhưng nhiều ít trong lòng vẫn có chút … túng quẫn.
Tốt xấu gì … mình đã từng là 1 mà … Đã từng.
Trong hậu huyệt bị anh quấy nhiễu, hơi ngứa một chút, huyệt động đã quen nuốt dương v*t anh nhà rất nhanh vui vẻ dâm mỹ phun ra nuốt vào hai ngón tay, dường như muốn dẫn nó vào nơi mẫn cảm nhất.
Nhưng Lục Hành Chi dường như không có mục tiêu cụ thể, rõ ràng anh chỉ đi khai hóa, hơn nữa còn đào không sâu, chỉ dừng ở trước tuyến tiền liệt, cho đến khi ba ngón tay ra vào dễ dàng, anh mới rút ra, thay vào là một đầu mút nhỏ, như là một vật hình trụ tròn trơn nhẵn, Kiều Khả Nam thất kinh: “…Cái gì thế?”
Hắn muốn quay lại, nhưng bị ấn trở về.
“Ngoan, đừng nhúc nhích.” Lục Hành Chi nhét đồ chơi vào. Có bôi trơn hỗ trợ, vật kia tiến vào không khó khăn, chỉ là không nhìn thấy, khó tránh khỏi lo lắng. Mặc dù đáy lòng hắn tin tưởng, Lục Hành Chi sẽ không làm gì quá đáng với mình …
“Là … là trứng rung?” Khác với cái bọn họ đã dùng trước đây, vật này càng chắc mẩy hơn, nó cắm ở chỗ tuyến tiền liệt, Kiều Khả Nam vô thức kẹp chặt, lớp gai mịn sẽ khẽ chạm vào, kích thích đúng chỗ, hắn liền rùng mình. Ngay lập tức, đầu ngón tay đã cảm thấy tê tái, có thể cảm nhận thằng con trong quần lót cứng lên, kề sát vải vóc, dính ẩm ướt.
Ừng ực … Kiều Khả Nam nuốt nước miếng, trực giác mách bảo cái này sẽ di chuyển, Lục Hành Chi còn chưa ấn công tắc, hắn đã thoải mái thế, ấn rồi thì sao đây?
“Đây rốt cuộc … Là cái gì?”
“Đặt hàng đặc biệt, yên tâm, rất an toàn.” Lục Hành Chi cúi người hôn hắn, bàn tay ác ý rút sợi dây ra, khiến cho nội bích như bị vét rỗng, Kiều Khả Nam thất thanh kêu “A”, hai chân mềm nhũn, nếu không có bàn chống đỡ nửa người trên, phỏng chừng đã ngã nhào xuống.
Lục Hành Chi thu lại đạo cụ, nhẹ nhàng ôm lấy người, dịu dàng cởi bỏ vật liệu may mặc dưới thân hắn, thấy quần lót có một mảnh ướt, liền cười: “Mới bỏ vào, đã ướt rồi?”
Mặt Kiều Khả Nam bỏ hồng: “Ai biết anh bỏ vào … là cái thứ gì chứ.”
Lục Hành Chi: “Đợi lát em sẽ biết.”