Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rinh rinh rinh … rinh rinh rinh, tiếng chuông báo thức vang lên.
Kiều Khả Nam lim dim mở mắt, với tay tắt chuông, lúc nhìn đồng hồ, hắn lấp tức trợn trừng mắt: 8h20!
Ngày hôm nay hắn phải lên tòa, phiên xét xử sẽ bắt đầu lúc 9h sáng. Kiều Khả Nam vội vàng vùng dậy, phi xuống giường đánh răng rửa mặt, vừa ngậm bàn chải vừa tìm tây trang, quay lại nhổ bọt, súc miệng, thắt caravat.
Loay hoay xoay sở xong, lúc tìm cặp táp, hắn mới phát hiện có người đã đặt sẵn ở huyền quan, bên cạnh là một tờ giấy.
“Em ngủ rất say, gọi mãi không tỉnh, anh bèn chỉnh lại đồng hồ, đồ đạc cần thiết đã sắp xếp xong. Chúc chiến thắng.”
Lục Hành Chi gọi hắn? Không ấn tượng, Kiều Khả Nam hồ nghi, nhưng thời gian cấp bách khiến hắn không thể suy nghĩ nhiều, lái xe sợ không tìm được chỗ đậu, đành phải gọi taxi, lúc ngồi trên xe hắn cứ có cảm giác khó chịu, nhưng không biết tại sao, đành cố nhịn xuống.
Đến tòa án, đúng lúc vừa mở phiên tòa, mọi người đã có mặt đầy đủ, thông dịch viên ra hiệu bọn họ đi vào. Kiều Khả Nam mở tài liệu, mài dao soàn soạt, tất cả tình tiết lớn nhỏ của vụ án đều ở đây, hắn rất thích xử con giáp thứ mười ba, nam nữ bất phân. Kệ hoàn cảnh của ông bà có bao nhiêu bất đắc dĩ, mẹ già gả ông bà cho người ABC nào, tôi cũng đánh cho các người táng gia bại sản!
Ba vị thẩm phán theo thứ tự ngồi vào vị trí, án ngoại tình dự thính không nhiều, thường là người thân của đương sự. Quan tòa theo thường lệ tiến hành, khoảng một tiếng sau, có một người bước vào.
Lục Hành Chi.
Kiều Khả Nam sửng sốt, Lục Hành Chi rất ít khi đến phiên dự thính của hắn, hắn không hiểu tại sao … Nhưng mà chỉ cần năm phút, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ.
“… Thưa quan tòa, chồng của thân chủ tôi không những vi phạm cam kết trước hôn nhân, mà còn ngoại tình với người người phụ nữ khác, bây giờ con riêng của ông ta cần đăng kí tạm trú, thân chủ của tôi mới biết chuyện. Hơn nữa, ông ta còn uy hiếp nếu không đồng ý, sẽ không thanh toán chi tiêu trong nhà …”
Kiều Khả Nam vừa nói, vừa có cảm giác thôn thốn.
Hắn xoay người về phía khán phòng, nhìn thấy anh đang ngắm nghía một thứ màu bạc trên tay, nhìn từ xa trông giống cái bật lửa ── Lục Hành Chi cai thuốc, vốn đâu còn mang thứ kia, Kiều Khả Nam thấy anh đặt nó giữa môi, khẽ hôn một cái, hắn còn chưa kịp hoàn hồn, đã cảm thấy có gì đó trong cơ thể rung nhè nhẹ, không phải ảo giác, là rung thật!
“… Luật sư?”
Quan tòa lên tiếng nhắc nhở, Kiều Khả Nam lau mồ hôi trên trán, “Tôi xin tiếp tục ạ.”
Anh giỏi lắm! Kiều Khả Nam muốn bạo phát, đồ chơi kia là gì? Bỏ vào lúc nào?
Hắn thực sự hận không thể lao xuống khán phòng xốc cổ anh quật ngã ── mà trước tiên phải giải quyết chuyện quan trọng đã. May mắn, Lục Hành Chi không quá phận, hắn không biết thứ này có phải … trứng rung không? Tần suất không lớn, chí ít bây giờ chưa phải lớn nhất, chỉ nhẹ nhàng rung trong trực tràng của hắn, phối hợp với hít thở trên dưới, kích thích vừa đủ.
Kiều Khả Nam nhẫn nhịn cảm giác xương cụt ngứa ngáy, hoàn thành phần tranh luận của mình.
“Phù …” Hắn ngồi xuống, cảm giác nhồn nhột thơm ngọt dưới bụng từ từ ngừng lại.
Hắn lặng lẽ quay đầu, phát hiện anh không còn ở đó nữa, cứ như chỉ tình cờ đi qua, tiện ghé thăm một chút.
Một giây sau, khuôn mặt Kiều Khả Nam trắng bệch, Lục Hành Chi thế mà dám vứt điều khiển ở lại không mang đi … Không mang đi … Không mang đi …
Nếu vừa rồi là muốn chết tâm, thì bây giờ hắn thực sự muốn cùng anh đồng quy vu tận.
Kiều Khả Nam ngoài mặt tỏ ra vô sự, nhìn người nhà thân chủ xin giúp đỡ: “Có thể giúp tôi … lấy cái bật lửa ở đằng kia không, là bạn của tôi để quên.”
“Oh.”
Người nọ ra lấy cho hắn, Kiều Khả Nam: “Khoan đã ── tôi có dị nghị”
Quan tòa gõ búa: “Luật sư chưa có quyền lên tiếng.”
Kiều Khả Nam: “Tôi … biết … rồi …”
Người nọ đưa cái điều khiển cho hắn, Kiều Khả Nam vội vàng ấn tắt, không hiểu người kia đè vào nút gì, độ rung đột ngột biến lớn. Hắn thầm nhủ Lục Hành Chi anh nhất định phải chết, tháng này ông nhất quyết phân phòng ngủ với anh!
Phiên tòa cuối cùng ngã ngũ, trải qua nửa năm đánh giết, kết quả thu lại tạm được. Người chồng bị quan tòa xử bồi thường một số tiền phụng dưỡng lớn, hồ ly tinh bị trừng trị, nhưng với người vợ đã cạn tình hết nghĩa từ lâu, đã chẳng còn quan trọng. Pháp luật không thân tình, đó là lí do án ngoại tình mấy năm qua gây rất nhiều tranh cãi.
Kiều Khả Nam thở dài: Thay lòng đổi dạ, từ xưa đã thế, ngày xưa thực tâm muốn nắm tay người mình yêu đi đến cuối nhân sinh, mới hoan hỉ kết hôn, nhưng lại dùng phương thức tệ hại nhất, để lại cho người kia vết thương không liền sẹo. Chẳng có ai muốn sống cô đơn, ai cũng muốn có một mái nhà, một người bạn đời, đạt được lý tưởng cuộc sống.
“Ư.” Kiều Khả Nam trốn vào WC, cố gắng lấy thứ trong cơ thể mình ra, là một viên silicon hình cầu, nhỏ hơn trái bóng bàn một chút. Hắn rốt cuộc bị đâm lỏng đến mức nào, mà bị bỏ thứ này vào còn không cảm giác gì?!
Hắn gửi ảnh tang vật qua Line cho Lục Hành Chi: “Anh nhớ kĩ đó.”
Hắn quyết định, hôm nay tan làm phải đến phòng tập gặp Alex báo danh, tăng cường tập luyện TRX, tốt nhất là có thể kẹp chết mi Lục GG!
Hắn ném viên cầu, rửa tay rời khỏi WC. Bất chợt Trần Dụ từ đâu chạy tới: “Ai da, còn tưởng cậu đi rồi!”
Kiều Khả Nam: “Sao?”
Hôm qua hai người trao đổi phương thức liên lạc, nhưng Kiều Khả Nam không đưa danh thiếp luật sư của mình, cuộc sống cần nhiều mối quan hệ, nhưng nếu không phải dùng càng tốt. “Đêm nay tôi khiếu, có việc gì không.”
Hắn nghĩ Trần Dụ lại muốn mời mình uống rượu, nhìn dáng vẻ sầu não của cậu ta ngày hôm qua, có thể thấy cuộc sống gần đây không suôn sẻ, Kiều Khả Nam không hỏi kỹ, cũng không muốn hỏi, hắn nhiều chuyện thì nhiều chuyện, nhưng nếu là chuyện liên quan đến vợ Trần Dụ … thì tốt nhất là tránh càng xa càng tốt.
Dù sao cũng là đầu sỏ khiến bọn họ bất hòa, Kiều Khả Nam có thiện cảm cũng khó.
Không phải vì Trần Dụ yêu cô ta, mà là … Trực giác của phụ nữ rất mạnh, Trần Dụ quan hệ tốt với mọi người, chịu chơi, thường xuyên tụ họp bạn bè nửa đêm mới về, vợ cậu ta đều không ý kiến. Chỉ riêng Kiều Khả Nam, thì đặc biệt không ưa.
Thậm chí ngày xưa còn thăm dò trước mặt hắn, nói: “Hai người thân mật quá nhỉ, cứ như một đôi gay ấy, ghê quá!”
Trần Dụ ngờ nghệc, không để bụng, tươi cười khoác vai Kiều Khả Nam, cố tình sáp lại: “Đúng, bọn anh là gay đấy, em chỉ là bình phong thôi, hứ!” Dứt lời, còn hôn chụt lên má Kiều Khả Nam.
Lưng áo Kiều Khả Nam chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, ánh mắt của cô gái đó … làm hắn sợ.
Dần dần, vì không muốn bạn bè khó xử, Kiều Khả Nam cố gắng không quấy rầy ── tuy rằng với hắn ngày đó, rất đau khổ.
Rất đau rất đau, thích một người, lại không thể lại gần, sau tốt nghiệp hai chân như bôi dầu chạy vào quân ngũ, cách được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Hồi tưởng lại, không ngờ hắn vẫn còn ám ảnh, Trần Dụ vẫn vô tư, cười ha ha: “Sợ à? Hay là đang nhớ nhung sếp lớn ở nhà.”
Kiều Khả Nam nói thầm trong bụng, người nào nhớ người nào còn chưa biết đâu!
“Nhưng mà, đúng là hôm nay tôi có chuyện muốn bàn với cậu.” Trần Dụ xoa hai tay, có vẻ lúng túng: “Tôi có thể hẹn cậu sau giờ làm không?”
Kiều Khả Nam có dự cảm xấu, quả nhiên, một giây sau hắn nói: “Tôi muốn, ly hôn với vợ tôi.”
Kiều Khả Nam: “…”
_Hết_