Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm nay, Kiều Khả Nam cực kì thấp thỏm.
Hắn ở cơ quan đi tới đi lui, vo ve như ruồi lượn trước mặt người khác, Lâm Triết Sênh chửi mắng: “Làm cái gì đấy?! Mông bị ngứa à? CMN chú mày ngồi xuống sẽ chết hả!” Mà cái mông nhỏ còn ngoáy a ngoáy … Stop! Tưởng tượng xa quá rồi, phải trị bịnh, huhu ~
“Ai …” Kiều Khả Nam về vị trí. Còn năm phút, sẽ đến thời gian hẹn gặp vợ Trần Dụ, mặc dù đã tự động viên tư tưởng cho mình, nhưng hắn vẫn hoang mang như cũ, giống như tiểu yêu sắp đến kì độ kiếp vậy.
Quả nhiên, phụ nữ chính là giống loài kinh khủng nhất, bóng ma năm đó, vẫn còn ám ảnh tới giờ.
Hai giờ đúng, cửa văn phòng mở ra, một cô gái mặc âu phục duyên dáng bước vào: “Kiều luật sư, đã lâu không gặp.”
So với Trần Dụ, người phụ nữ trước mắt có thể nói là không thay đổi nhiều, vẫn xinh đẹp như cũ, chỉ có khí chất thành thục hơn, mái tóc hơi xoăn, bồng bềnh lay động.
Đáng tiếc Kiều Khả Nam đã bị hóa đá, chuông báo động réo vang: “Quái thú đến ~ quái thú đến ~~
Cổ họng hắn tắc nghẹn, hít một hơi, cứng nhắc chào hỏi: “Học muội, đã lâu không gặp.”
“Thôi khỏi, ở đây không cần xưng hô học trưởng học muội gì cả.” Quái thú xì miệng cười, sặc mùi châm chọc.
Chính xác, quá khứ đã qua, bọn họ không còn là bạn học cùng trường, mà Kiều Khả Nam là đại diện của bạn thân A, đang cùng vợ A thỏa thuận ly hôn.
Hắn hít sâu, tỉnh táo đáp: “Đã vậy, cô Vương, mời đi bên này.”
Vương Tinh Bình theo hắn vào phòng họp. Người đẹp đứng nhất, Lâm Triết Sênh cực kì chân chó, đứng dậy pha cà phê ── Văn phòng của họ nhỏ, ba người chỉ có một trợ lý, hôm nay cô ấy theo Hứa Thương Khiên lên tòa, còn lại hai tên đực rựa nương tựa vào nhau, thay phiên xử lý việc vặt.
Vương Tinh Bình rất lịch sự, nhìn Lâm Triết Sênh gật đầu: “Cám ơn.”
Lâm Triết Sênh cười ngờ nghệch: “Không …”
Kiều Khả Nam nhìn khinh bỉ: “Phiền anh đổi cho cô ấy ly nước, cô ấy không thể uống cà phê, tim sẽ đập nhanh.”
Vương Tinh Bình ngẩn ra, không nói gì.
“Ồ, vậy à?” Lâm Triết Sênh cười ngượng: “Ngại quá, ngại quá, để tôi đổi.”
Hắn cầm cà phê rời đi, bên trong lần nữa yên lặng, Lâm Triết Sênh đổi nước, đi ra ngoài, Vương Tình Bình lúc này mới nói: “Tôi có thể hút thuốc không?”
Kiều Khả Nam bất ngờ, trước kia Vương Tinh Bình rất ghét Trần Dụ hút thuốc, bắt hắn cai, hại Trần Dụ chỉ dám nửa đêm lén hút ở kí túc xá, sợ trên người có mùi, bạn gái phát hiện.
Kiều Khả Nam làm động tác “Mời”, đặt gạt tàn trước mặt Vương Tinh Bình.
Cô hút xong nửa điếu, uống một ngụm nước, mới giáng đòn đầu tiên: “Điều kiện của tôi rất đơn giản, phòng ở và Nữu Nữu thuộc về tôi, còn lại tùy hắn.”
Cứng! Kiều Khả Nam âm thầm cười khổ nói: “Thân chủ của tôi đồng ý sẽ nhường phòng ở, nhưng quyền giám hộ bé gái … Xin lỗi tôi phải nói, đứa trẻ đã ở Cao Hùng cùng bố năm năm, nhưng thời gian thăm hỏi của chị chỉ có một tháng một lần, là một người mẹ, thời gian chị ở bên cạnh con cái rất ít, nếu ra tòa tranh đoạt hẳn sẽ gặp bất lợi.”
“Thì sao nào? Con gái là tôi hoài thai chín tháng sinh ra, từ lúc sơ sinh ỉa đái tắm rửa một tay tôi chăm sóc. Nhưng anh ta cương quyết đem con đi Cao Hùng, ép tôi rời bỏ công việc, tôi không thể nghe theo, anh ta mà tự thân chăm sóc con cái á? Không phải đổ hết cho ông bà nội à?” Vương Tinh Bình hít sâu: “Anh ta dựa vào gì giành con bé với tôi.”
Bởi vì ngoại tình … Kiều Khả Nam che dấu lúng túng, cầm nước lên uống: “Cứ cho là vậy, nhưng quan tòa thường sẽ so sánh thời gian đứa trẻ ở cùng bố và mẹ đưa ra quyết định, điều kiện này rất bất lợi cho chị, thân chủ của tôi nói: “Phòng ở và con cái, chị chỉ có thể chọn một”. Như vậy không nhất thiết phải lên tòa, nghĩ rộng ra thì …”
Vương Tình Bình đang muốn mở miệng, bỗng nhìn vào tay trái của hắn, sững người một lúc.
Phòng họp lần thứ hai chìm vào im lặng đáng sợ, Vương Tình Bình: “… Anh kết hôn rồi?”
Kiều Khả Nam đặt ly nước xuống: “Đúng vậy.”
Vương Tình Bình im lặng thật lâu, im lặng như thể đang chìm vào thế giới riêng. Trận này cô chiếm ưu thế, tự nhiên lại bị thất thần, cuối cùng Vương Tinh Bình mới hồi phục lại, mệt mỏi hỏi: “Tại sao anh lại nhận case này?”
Kiều Khả Nam hỏi chấm.
Cô cười nhạo: “Bởi vì Trần Dụ, là bạn tốt của anh, còn tôi … là kẻ địch của anh, đúng không?”
Kiều Khả Nam: “Không, chuyện đã xưa …”
Vương Tinh Bình: “Nếu không, sao anh lại nhận một vụ thân chủ ngoại tình?”
Cô ấy biết! Kiều Khả Nam khiếp sợ.
Vương Tinh Bình nghĩ mà buồn cười: “Các người thực sự cho rằng tôi không biết? Tri nhân tri diện bất tri tâm(*), duy chỉ có vợ chồng, có muốn giấu cũng giấu không được, khi tôi chưa gật đầu, quan tòa sẽ không xử ly. Mặt khác, từ giờ trở đi, tôi có thể từ từ sưu tập chứng cứ, kiện anh ta và cô thẩm phán đó thông dâm. Thư kí tòa án và thẩm phán, hai đại diện luật pháp ngang nhiên ngoại tình, truyền đi chắc chắn thành tin hot, hẳn rất đặc sắc.”
(Tri nhân tri diện bất tri tâm: Biết người biết mặt không biết lòng)
Kiều Khả Nam đỡ trán, quả nhiên dự cảm của hắn linh nghiệm, lôi kiếp giáng xuống rồi. Hắn thở hắt ra: “Nếu chị đã không còn yêu anh ta, việc gì phải … trói chặt anh ta?”
Vương Tinh Bình cười ra tiếng: “Tôi không yêu anh ta? Tôi không yêu anh ta? Ai nói?”
Kiều Khả Nam trầm mặc.
Vương Tinh Bình: “À, Trần Dụ, bạn thân nhất của anh nói đúng không? Tôi có hơi hiếu kì, con cái và phòng ở, bỗng nhiên anh ta đồng ý nhường một thứ … Anh khuyên à?”
Đúng. Hắn cho rằng Trần Dụ ngoại tình, đã sai thì phải có bồi thường, hơn nữa nếu phải chọn giữa cá và tay gấu, nhất định có thể nói chuyện, mà trong lòng hắn nghĩ ──
“Anh cho rằng tôi sẽ chọn phòng ở.” Vương Tinh Bình đâm đúng tim đen. “Nhưng không, tôi chọn con, hơn nữa, tôi sẽ không thỏa hiệp. Hai người đều sai rồi. Tôi không đi Cao Hùng với anh ta, vì công việc của tôi ở Đài Bắc, trước khi cưới đã thống nhất sẽ không sinh con, nhưng anh ta đổi ý, nói như thế không giống gia đình, được, tôi sinh, vì vậy tôi đã tạm nghỉ việc, vất vả chờ đứa nhỏ lớn hơn, tôi chuẩn bị đi làm tiếp, anh ta lại muốn về Cao Hùng…”
Việc cãi vã phân bua Kiều Khả Nam gặp nhiều lắm, hai người qua lại chứng minh ai hi sinh hơn ai xứng đáng hơn, việc này vĩnh viễn không có quan điểm chung, Kiều Khả Nam lí luận: “Trên phương diện con cái, chị thực sự thiếu sót.”
“Tôi không phủ nhận.” Vương Tinh Bình thẳng thắn. “Nhưng không có nghĩa là tôi không thích, không muốn, cách yêu thương của mỗi người khác nhau.”
Vương Tinh Bình uống một hớp: “Anh ta có lý tưởng của anh ta, tôi có của tôi, tôi không có nghĩa vụ phải phục tùng anh ta … Hơn nữa, tôi không biết đây đã lần thứ bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không phải lần ngoại tình đầu tiên.”
Kiều Khả Nam trố mắt.
“Nhưng, đây là lần đầu tiên tôi muốn ly hôn.” Vương Tinh Bình hít sâu. “Bây giờ anh nói xem, tôi có yêu hắn không?”
Bởi vì yêu, nên mới tìm lí do bỏ qua hết lần này đến lần khác, tin lời hứa “Sẽ không có lần sau” … Sau đó, đã chẳng còn ai thuyết phục nổi mình, mà ngay bản thân mình cũng không thuyết phục được. “Anh ta nói dối thành tính, kinh khủng nhất là anh ta còn bị chính mình lừa, tin những gì bản thân nói là sự thực.”
Kiều Khả Nam không đáp. Một người chồng, dùng lời nói dối kinh doanh hôn nhân, mà vợ của hắn còn ở lại đến giờ … Họ còn trẻ, đòi chia tài sản thì quá sớm, Trần Dụ hồi đó xuất thân bậc trung, theo sự biến động kinh tế, cơ quan của cha mẹ hắn phá sản, còn hắn càng ngày càng phát tướng, không còn nhìn ra phong phạm thư sinh ngày trước.
Ngược lại, Vương Tinh Bình, dung nhan không đổi, sự nghiệp vững chắc. Vợ của Hứa Thương Khiên là giảng viên lớp bổ túc, Kiều Khả Nam ngóng được trong giới, Vương Tinh Bình được đãi ngộ tốt, mặc dù ly hôn, cô vẫn có thể sống tốt.
Thậm chí cực kì tốt.
Có thể cô ấy không muốn ly hôn.
Trong thời đại ly hôn nhiều như cơm bữa hiện nay, cô ấy còn trụ lại đến giờ, nhìn qua còn thấy hơi ngu.
Vương Tinh Bình: “Chắc chắn anh nghĩ tôi điên.”
“Có thể anh ta đã từng cho tôi rất nhiều hạnh phúc, còn có cả con, nhưng cả nhà đoàn tụ thật vất vả … Sự nghiệp của tôi ổn định, cứ tưởng sẽ sống tốt. Kết quả, hắn vẫn không thay đổi, một chút cũng không.” Cô ngừng một lúc, tiếp tục nói: “Khi đó tôi cứ tưởng, anh và hắn cùng theo đuổi tôi, mà tôi thích … là anh.”
Thiên lôi sama gõ búa giáng sét, Kiều Khả Nam còn chưa kịp né, Vương Tinh Bình đã giáng đợt thứ hai. “Thế nhưng Trần Dụ nói, anh là gay, còn thích hắn, tôi ban đầu không tin, nhưng thử vài lần, thái độ của anh … Làm tôi tin hắn nói thật.”
“Nào ngờ hiện tại, anh đã kết hôn.” Cô lắc đầu, như tự cười nhạo mình … nói với Kiều Khả Nam: “Anh và tôi đều là quân cờ trong tay hắn, hắn là vua, tôi là hậu, còn anh … có lẽ là pháo. Nếu anh chơi cờ chắc sẽ biết, còn không, theo luật, quân tốt ở ngoài, hậu và pháo luôn luôn chết trước vua.”
Kiều Khả Nam: “…”
Vương Tinh Bình: “Lý tưởng cuộc sống của hắn, là mọi người, đều phải vì hắn hi sinh.”
Cô châm thuốc, nhìn chằm chằm khuôn mặt kinh ngạc của Kiều Khả Nam, làn khói mỏng phân cách hai người: “Chơi cờ dù kết quả có thế nào, con vua vẫn là kẻ chết cuối, còn những quân khác, dù có là gì, cũng chỉ là vật bồi táng cho nó.”
_Hết_