Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau bữa sáng, Trương Minh Hiên tinh thần thoải mái sảng khoái bước vào thư điếm mở cửa tiệm. Liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, hắn ngây ngẩn cả người, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?
Trên khoảng đất trống trước cửa thư điếm là một đoàn người, tất cả già trẻ đều mặc y phục nho sinh màu trắng đứng hết ở nửa ngã tư đường, chung quanh là đám quần chúng đứng xem náo nhiệt.
Mấy nho sinh này nhìn thấy Trương Minh Hiên mở cửa, đều đồng thời ném cho hắn một cái nhìn không thiện cảm. Trương Minh Hiên bị dọa sợ nhanh chóng khép cửa lại.
Trương Minh Hiên mở hé cửa chỉ thò mỗi cái đầu ra ngoài, gương mặt gượng cười hỏi: "Các vị nho sinh hiền tài tới tiểu điếm là có chuyện gì? Nếu mua sách thì mời vào."
"Ta thèm vào! Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám nói xằng bậy lời của người học rộng biết nhiều sao? Đúng là thứ sâu mọt, cặn bã!" Phía trước có một lão giả tuổi chừng năm mươi, râu dài xõa tới ngực, đứng lên chỉ vào Trương Minh Hiên tức giận mắng chửi tới nước bọt bay tứ tung.
Trương Minh Hiên liếc mắt nhìn lão giả kia một cái, chính là người quen a! Đặng nói "Lại là lão vô lại ngươi sao?"
"Hừ, lão vô lại này đang chửi ngươi đó!"
Trương Minh Hiên làm bộ ra vẻ nghiền ngẫm nói: "Thì ra ngươi cũng biết bản thân là lão vô lại sao?"
Lời ra khỏi miệng, lão nho sinh liền thay đổi sắc mặt. Người đứng chung quanh nghe những lời Trương Minh Hiên nói mới kịp phản ứng lại, phát ra từng trận cười lớn. Mà ngay cả trong đám nho sinh đang ngồi xếp bằng ở ngã tư đường kia cũng có vài kẻ đang cố nén tiếng cười, cả người run rẩy, sắc mặt đỏ bừng, gương mặt nín nhịn tới nỗi vặn vẹo cả đi.
Lão nho sinh tức giận, run ngón tay chỉ Trương Minh Hiên, cả giận nói: "Ngươi. . . . . .ngươi thật không đáng mặt nam nhân… thật không đáng mặt nam nhân. Bắt đầu!"
Trương Minh Hiên nghe thấy lão nói bắt đầu liền cảnh giác, lui về sau hai bước, vội vàng đóng kín cửa tiệm, cài then ngang lại.
Đợi một hồi không có âm thanh đập cửa như đã nghĩ, ngược lại nghe bên ngoài truyền tới từng đợt âm thanh đọc sách: "Nhân chi sơ, tính bổn thiện. Tính tương cận, tập tương viễn. Cẩu bất giáo, tính nãi thiên. Giáo chi đạo, quý dĩ chuyên. Tích mạnh mẫu, trạch lân xử. Tử bất học, đoạn ky trữ. Đậu yến sơn, hữu nghĩa phương. Giáo ngũ tử, danh câu dương. . ."
"Rốt cuộc là chuyện gì đây?" Trương Minh Hiên hé cánh cửa, im lặng nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy đám nho sinh bên ngoài dưới ánh mặt trời chói chang đang rung đùi đắc ý đọc Tam Tự kinh, không hề có ý định chạy vào làm loạn trong điếm.
Trương Minh Hiên chờ một hồi cảm thấy dường như an toàn rồi! Mở lớn cửa để cả thân hình lộ ra ngoài nói to: "Các ngươi đang làm cái gì đó?"
Lão giả cầm đầu trao cho Trương Minh Hiên một ánh nhìn không lời nào tả nổi, cũng không trả lời hắn, vẫn tiếp tục đọc tam tự kinh. Nhất thời Trương Minh Hiên cũng không hiểu được chuyện này là như thế nào? Đang muốn thị uy với hắn sao? Trương Minh Hiên khinh bỉ một cái, ta đây sợ ngươi sao. Hắn xoay người vào điếm, đem ghế dựa và bàn ra, mở rộng cửa ngồi đó nhìn nhóm nho sinh kia đọc tam tự kinh.
Tới giữa trưa, Trương Minh Hiên ngáp một cái, nhìn mặt trời chói chang trên đầu lại nhìn đám nho sinh thần tình sáng lán ngoài cửa. Các ngươi không mệt sao? Quần chúng đứng xung quanh một đám rời đi lại một đám rời đi, các ngươi vẫn còn tinh thần như vậy sao? Cái này thật không khoa học chút nào.
"Vào ăn cơm thôi !"Từ trong hậu viện truyền tới giọng nói của Lý Thanh Nhã.
Tinh thần Trương Minh Hiên chấn động, tới giờ ăn cơm rồi sao? Lại còn được ra sau hậu viện ăn cơm? Trương Minh Hiên cười hắc hắc, đây là biểu hiện cho mối quan hệ càng tiến thêm một bước sao? Trương Minh Hiên khép vội một cánh cửa, chạy như điên xuống hậu viện.
Trong đại sảnh hậu viện, Lý Thanh Nhã quy củ ngồi ở một bên bàn ăn, Nha Nha ở trong nôi đang co duỗi chân nghịch ngợm.
Trương Minh Hiên nhanh chóng ngồi xuống phía đối diện với Lý Thanh Nhã, cười hắc hắc nói: "Thanh nhã tỷ tỷ, hôm nay sao không đưa cơm ra ngoài?"
"Ân! Bên ngoài có người trông cửa."
Có người trông cửa, là đám kia nho sinh sao? Đừng nói, đó là lý do hắn được ngồi ăn ở đây nha! Trương Minh Hiên có chút thất vọng thở dài, quả thật không hề giống với suy nghĩ của mình chút nào!
Lý Thanh Nhã hỏi: "Bọn họ là làm sao vậy?"
Trương Minh Hiên hung hăng cắn một miếng thịt gà, nuốt xuống cổ, bất mãn nói: "Một đám học đồ điên cuồng, chạy tới trước thư điếm của chúng ta đọc sách. Chẳng lẽ phong thủy nơi này rất tốt sao?"
"Mà nói cũng thật lạ, đọc cả một buổi sáng mà tinh thần vẫn sảng khoái, quả là kỳ lạ!" Trương Minh Hiên lắc lắc đầu cảm thán.
Lý Thanh Nhã vẫn thản nhiên ăn cơm, chậm rãi nói: "Bọn họ đều là người có tài học chân chính, đọc ra đều kèm theo văn khí. Đọc sách sẽ chỉ làm bọn họ thêm sáng lán tinh thần mà thôi. Với họ mà nói, đọc sách căn bản chính là tu luyện."
"Như vậy sao!" Trương Minh Hiên tỏ ý đã hiểu.
Trương Minh Hiên lúc này làm bộ nghiêm mặt nói với Lý Thanh Nhã: "Thanh Nhã tỷ tỷ, tỷ vẫn là nên đuổi bọn họ đi! Bọn họ ngồi chắn đường như vậy, chúng ta sao có thể bán hàng được chứ!"
Lý Thanh Nhã thản nhiên nhìn Trương Minh Hiên nói: "Đó cũng là điều ta muốn nói với ngươi, bọn họ làm ảnh hưởng tới Nha Nha nghỉ ngơi, ngươi nên mau chóng kêu bọn họ đi đi!"
Trương Minh Hiên bi ai thở dài: "Ta phải giải quyết như thế nào đây, bọn họ căn bản là không có nghe ta nói."
Nói xong liền ỉu xìu gục đầu xuống bàn.
Lý Thanh Nhã cốc lên đầu Trương Minh Hiên một cái, oán trách nói: "Chuyện của ngươi tự ngươi giải quyết, mau ngẩng đầu lên, trên bàn bẩn."
Trương Minh Hiên xoa đầu, biểu lộ cực kỳ bất mãn hướng về phía nàng, xuống tay cũng thật mạnh a!
Trương Minh Hiên mở cửa lớn ra, đau đầu nhìn đám nho sinh bên ngoài. Đám nho sinh cũng trừng mắt lạnh nhìn hắn, Trương Minh Hiên kêu lên: "Này! Các ngươi mau về nhà ăn cơm đi!"
Thanh âm của hắn bị làn sóng đọc sách bao trùm, căn bản không nhấc nổi chút gợn sóng nào.
Trương Minh Hiên bất đắc dĩ chạy tới trước mặt một nho sinh kêu lên: "Mẹ ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm."
Nho sinh trực tiếp nhắm mắt, nâng cao giọng đọc.
Trương Minh Hiên lại quay sang người bên cạnh vỗ lên bả vai hắn kêu: "Này! Về nhà ăn cơm!"
Nho sinh "Hừ!" một tiếng, không để ý Trương Minh Hiên đang lay mình, tiếng đọc sách càng lớn hơn.
"Hừ!" Trương Minh Hiên rốt cuộc cũng nổi nóng, trực tiếp ngồi xổm xuống bên cạnh tên nho sinh này, nắm cánh tay hắn lắc mạnh! Lắc cho ngươi kêu bà luôn!
Một lúc lâu sau, nho sinh không chịu được, giựt cánh tay nói: "Dừng! Dừng!"
Trương Minh Hiên thở hổn hển, chống hai tay lên đùi nói: "Không. . . sao không đọc tiếp nữa đi! Phù phù…"
Nho sinh choáng váng lắc đầu, khoát tay nói: "Dừng, dừng một chút!"
Một lát sau, nho sinh bất đắc dĩ nói: "Sao người không đi làm phiền người khác?"
"Phù phù… chờ một lát sẽ đi." Trương Minh Hiên thở hồng hộc nói.
Nho sinh có ý tốt nhắc nhở: "Ngươi nên nghỉ ngơi một chút!"
Nói xong lại rung đùi đắc ý ngâm nga: "Tử viết: xảo ngôn lệnh mầu, tiên hĩ nhân.”