Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Con hẻm chật hẹp quá mức, chỉ đủ rộng cho hai nam tử trưởng thành sóng vai đứng cạnh nhau. Bầu trời xám xịt như sắp mưa, nhìn từ trong ngõ hẹp lên trên giống như một dải vải màu xám.
Con hẻm hẹp này có vị trí lệch, khuất nẻo, là nơi mà đại đa số mọi người sẽ bỏ qua, hai người ở chỗ này như cách biệt với thế giới bên ngoài. Kỳ Sóc được Kỳ Diễn An ôm vào trong ngực, hơi thở chồng lên nhau, gần như không có sự phân biệt. Không chỉ bởi vì xấu hổ mà còn bởi vì vừa rồi bị Kỳ Diễn An kéo chạy một đoạn đường dài, mặt Kỳ Sóc đỏ bừng, nở nụ cười ngại ngùng với Kỳ Diễn An: "Trước đây ta không nói với thiếu gia, thật ra cũng không phải đau như vậy. Mặc dù lúc đầu rất đau, nhưng sau đó... Sau đó rất sướng. Ta thích thiếu gia đối xử với ta như thế. ”
Kỳ Diễn An từ trước đến nay sống không sợ trời không sợ đất, chuyện gì làm cũng dễ như trở bàn tay, không có gì có thể làm cho hắn sợ cả. Nhưng hôm nay hắn xem như sợ tiểu tổ tông Kỳ Sóc này rồi, thẳng thắn đến mức khiến người ta đau đầu.
Kỳ Sóc lại bổ sung một câu: "Mặt thiếu gia đỏ quá.”
Kỳ Diễn An tức giận nói: "Còn không phải tại ngươi à.”
Kỳ Sóc kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt đã hiểu ra, không giấu được vui mừng: "Gần đây ta luôn như thế này, mỗi lần thiếu gia chạm vào ta hoặc hôn ta thật lâu, cả người ta rất nóng, cũng đỏ nữa. ”
Mặc dù tiếp lời Kỳ Diễn An, nhưng nửa phần không có ý trách tội hắn, ngược lại giống như tìm được một điểm chung với Kỳ Diễn An, không thể vui hơn được nữa. Kỳ Diễn An ở chung với Kỳ Sóc lâu, trải nghiệm cảm giác thẳng thắn khiến người ta đỏ mặt tai hồng. Con hẻm vốn hẹp đến quá mức, Kỳ Diễn An dứt khoát chặn miệng Kỳ Sóc.
Đang lúc khó chia lìa, trên bầu trời lại nổi lên những hạt mưa, tựa như sợi tơ mảnh mai nối liền giữa trời và đất. Mưa không lớn, mới đầu Kỳ Diễn An không để ý lắm, dù sao Kỳ Sóc cũng dựa vào trong ngực hắn, nhu thuận lại tràn đầy ỷ lại đáp lại nụ hôn của hắn. Chỉ có ở thời khắc thân mật này, Kỳ Diễn An mới có thể cảm thấy, Kỳ Sóc không chỉ coi hắn là thiếu gia từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Bọn họ giờ này khắc này càng giống như một đôi tình nhân vụng trộm ân ái.
Nhưng chỉ trong chốc lát, mưa lại lớn lên. cơn mưa to như hạt đậu rơi xuống, Kỳ Diễn An buông ra xiềng xích với Kỳ Sóc, nắm tay y dẫn y ra khỏi con hẻm.
Cả hai cùng chạy về phía một mái hiên. từ dưới mái hiên nhìn lại, đường phố kinh thành đều chìm đắm trong mưa bụi mông lung.
Kỳ Sóc lấy khăn tay trong ngực, đưa cho Kỳ Diễn An: "Thiếu gia. ”
Mấy sợi tóc vụn rơi xuống, lại gặp trời mưa, cả người Kỳ Diễn An đều ướt sũng, nhưng nhìn không ra vẻ chật vật, mà giống như công tử ôn nhuận từ trong tranh bước ra: "Sao cái gì ngươi cũng cho ta trước. ”
Dứt lời, Kỳ Diễn An nhận lấy khăn tay lau những giọt mưa trên mặt cho Kỳ Sóc, Kỳ Sóc có chút kháng cự, thoáng tránh về phía sau một chút, nhỏ giọng kháng nghị nói: "Thiếu gia lau trước. ”
Kỳ Diễn An xoay bả vai y để y đứng vững, không nói nên lời lau mặt y còn có nước mưa trên tóc.
Lau xong cho Kỳ Sóc, Kỳ Diễn An cũng không trả lại khăn tay cho y, mà tiện tay lau cho mình. Chẳng qua không cẩn thận bằng lúc lau cho Kỳ Sóc, nói là thuận tay lau một chút không sao.
Kỳ Sóc có chút khó xử: "Thiếu gia vừa lau cho ta... khăn tay bị bẩn. ”
"Ồ?" khóe miệng Kỳ Diễn An nhếch lên, nhìn về phía y, "Vậy ta lau trước rồi lau cho ngươi sẽ không bẩn nữa sao? ”
Kỳ Sóc không cần suy nghĩ gật đầu.
"Sao lại nói những lời ngốc nghếch vậy." Kỳ Diễn An quay mặt nhìn màn mưa, khóe miệng ý cười càng sâu.
Đường nét góc nghiêng của Kỳ Diễn An rõ ràng, sống mũi cao, môi mỏng mà tinh xảo. Mấy năm trước còn chưa thoát vẻ ngây ngô, hiện tại càng anh khí bừng bừng. Kỳ Sóc càng thêm tin tưởng thiếu gia nhà mình chính là người tuấn mỹ xuất trần, y ở Cảnh Tường Trai nhìn khách tới lui nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua người đẹp như thiếu gia.
"Ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Kỳ Diễn An đột nhiên đặt câu hỏi cắt đứt suy nghĩ của Kỳ Sóc. Kỳ Sóc nhớ tới rất nhiều năm trước, y đã được Kỳ Diễn An nhặt về nhà vào một ngày mưa như vậy.
Kỳ Sóc gật đầu: "Ta nhớ, được thiếu gia nhặt về vào ngày trời mưa như này.”
"Không chỉ, " Kỳ Diễn An nói, "Khi đó ngươi cũng hết hy vọng như bây giờ, trú mưa cũng không biết tìm một mái hiên, nhất định phải lui ở góc tường. ”
Kỳ Diễn An năm đó mười ba tuổi vươn tay về Kỳ Sóc mười hai tuổi, đưa Kỳ Sóc về Kỳ gia. Hiện giờ, Kỳ Diễn An mười chín tuổi và Kỳ Sóc mười tám tuổi ở dưới mái hiên tránh mưa, bất tri bất giác, tay hắn nắm lấy tay Kỳ Sóc, hắn muốn cứ dắt tay như vậy, để Kỳ Sóc đời này đều là người của Kỳ gia hắn.
Kỳ Sóc dịu dàng tùy ý Kỳ Diễn An dắt đi, cũng không có giãy giụa. Y suy tư, đột nhiên nhớ lại một chuyện thú vị, liền vui vẻ nói với Kỳ Diễn An: "Ta còn nhớ rõ thiếu gia lúc ấy kéo ta về nhà, mới đi được nửa đường thì trời quang mây tạnh! ”
Kỳ Diễn An không nói gì, chỉ cười với Kỳ Sóc, khóe miệng nhếch lên, chiếc lông mi mảnh mai dính nước mưa có vẻ đen mà rậm rạp, thấy vậy Kỳ Sóc lại sửng sốt một hồi lâu, cả người bị hun nóng như kẻ say rượu.
"Thiếu gia, " Kỳ Sóc lúc này mới đột nhiên nhớ tới lý do mình đi tìm Kỳ Diễn An, "Lão gia vừa rồi hỏi thiếu gia, hỏi thiếu gia gần đây đang bận chuyện gì. ”
Kỳ Diễn An có hứng thú, lông mày khẽ nhướng lên: "Ngươi nói xấu ta gì rồi?"
Kỳ Sóc sợ Kỳ Diễn An không tin, liều mạng lắc đầu: "Ta không nói xấu thiếu gia, ta chỉ nói với lão gia, thiếu gia… đang luyện cách ở chung giữa vợ chồng. ”
Kỳ Diễn An suýt nữa sặc nước miếng, hắn sờ đôi má đỏ bừng của Kỳ Sóc, nói: "Ngươi đó, không biết xấu hổ à? Chuyện này cũng lấy ra nói? Ngươi không biết nói dối ư? ”
Kỳ Sóc rối rắm nửa ngày cũng không nói ra được một chữ "có thể", đành uể oải nhìn Kỳ Diễn An: "Tôi không thể nói dối."
"Thôi," Kỳ Diễn An cũng không làm khó y, "Ngày mai vừa hay ngươi được nghỉ, đi với ta tới một nơi. ”
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, hai người đã xuất phát. Buổi trưa đã đến Vân Khê.
Vân Khê cách kinh thành không xa, là một thị trấn nhỏ nằm dưới chân núi có suối bao quanh. Nơi này cũng là nhà mẹ đẻ của Kỳ phu nhân, là nơi nàng sinh ra và lớn lên. Tuy nói ở gần kinh thành, nhưng lại không phồn hoa chật chội bằng, nơi này không khí trong lành, phong cảnh dễ chịu, cho nên thường có nhân sĩ kinh thành mua trạch viện, lúc rảnh rỗi ở lại đây.
Lý lão phu nhân có hai trai một gái, tiểu nữ nhi chính là Kỳ phu nhân. Con trai lớn làm quan ở nơi khác, con trai thứ hai làm kinh doanh ngọc thạch. Con trai lớn nhiều lần nói muốn đón mẹ già về ở chung, bằng không người bên ngoài sẽ đàm tiếu. Lý lão phu nhân có đi qua chưa được mấy ngày đã đòi về Vân Khê, nói muốn cùng đám bạn già cũ đánh bài. Con trai và con dâu có chút bất đắc dĩ, khuyên không được đành phải để cho bà đi. Lý lão phu nhân ở đại trạch Lý gia, bên cạnh có mấy người hầu trung thành tận tâm hầu hạ bà, hàng xóm láng giềng đều là người quen cũ bao nhiêu năm, cuộc sống cũng trôi qua vô cùng thú vị.
Không tuân theo lễ giáo mà nói, Kỳ Diễn An coi như là chân truyền của Lý lão phu nhân.