Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 8.
Vương Hoãn cứ nằm trên giường bệnh mà không bao giờ tỉnh lại. Hoàn toàn không biết về sự hy sinh của Thời Cố.
Tôi là quỷ, không hiểu được tình cảm của con người. Nhưng không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng bi thương. Thậm chí còn có chút ghen tị không thể giải thích nổi... tôi cho rằng cảm xúc này là sự ghen tị của quỷ đối với con người.
"Con người các người thật kỳ lạ." Tôi nhìn Thời Cố đang nghịch lọ thuốc an thần, chuẩn bị thực hiện kế hoạch tự sát của mình, tựa cằm nhìn anh ấy.
"Cho dù Vương Hoãn thật sự là vợ của anh năm xưa, anh cứu cô ấy sống thì có ý nghĩa gì đâu? Anh cũng không thể ở bên cô ấy nữa, chi bằng để cô ấy c.h.ế.t đi, hai người làm đôi tiên đồng ngọc nữ, chẳng phải cũng tốt sao?"
"Cô không muốn tôi c.h.ế.t à?"Thời Cố hỏi tôi: "Nếu tôi chết, cô dẫn linh hồn tôi đi, cũng coi như là thành tích của cô rồi."
Loại thành tích giả dối này, tôi thà không có còn hơn.
Tôi còn chu môi định nói gì đó, ai ngờ Thời Cố đột ngột kéo tôi về phía anh, nằm cạnh anh trên giường.
Tôi giật mình, định đứng dậy, nhưng bị Thời Cố giữ chặt.
"Tôi sắp c.h.ế.t rồi, nằm cạnh tôi đi, ở bên tôi."
"Chưa thấy ai trước khi c.h.ế.t lại có nhiều yêu cầu như anh."
"Tôi không giống ai, tôi là một xác sống mang đầy oán khí trăm năm." Nghe giọng điệu này của anh ấy, có vẻ còn rất tự hào.
Tôi nằm cạnh anh, nhẹ thở ra một hơi.
Tôi, một quỷ sai, cả ngày cúi đầu phục tùng, giờ còn phải hy sinh nhan sắc để nằm cạnh anh. Thời Cố đưa tay ôm eo tôi, tôi cảm thấy không thoải mái, vặn vẹo người một chút: "Đừng có quá đáng thế."
Anh ấy chỉ cười khẽ. Rồi tôi nhìn anh ngửa đầu, cho thuốc vào miệng, uống với nước, từ từ nhắm mắt lại, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Cả phòng im lặng.
Hơi thở của Thời Cố đều đặn, tôi biết anh sẽ c.h.ế.t dần c.h.ế.t dần.
Nhìn gương mặt anh khi ngủ, tôi cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Chả trách trong chuyện, Niệm Tiểu Tiên lại yêu Ninh Thái Chân.
Những người đàn ông si tình thế này, thật sự có sức hút.
Tôi khẽ rùng mình, nhân lúc anh không biết, cúi xuống hôn lên đôi môi của Thời Cố.
"Tôi nghe nói tôi giống với Vương Hoãn, cô ấy không c.h.ế.t thì anh không thể làm quỷ phu quỷ thê với cô ấy, chi bằng tôi chịu thiệt, giúp anh thực hiện tâm nguyện."
"Đánh lén tôi hả?" Lời tôi chưa dứt, đột nhiên nghe thấy giọng Thời Cố.
Tôi hoảng hốt suýt nhảy dựng lên: "Anh, anh c.h.ế.t rồi sao? Sao nhanh thế!"
"Để c.h.ế.t nhanh, tôi đổi nước lọc thành thuốc trừ sâu rồi uống cùng thuốc an thần." Anh ấy nhìn tôi: "Cũng may là c.h.ế.t nhanh, không thì đã bị cô lợi dụng mà không biết rồi."
Anh muốn c.h.ế.t đến mức nào mà lại uống hai loại thuốc cùng lúc thế.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333
"Trước đây anh cũng hôn tôi, tôi, tôi chỉ muốn trả lại cho anh thôi!"
Thời Cố "ừ" một tiếng.
Thái độ gì đây? Không tin tôi sao!
Tôi giận dữ: "Anh bây giờ chỉ là một quỷ nhỏ bình thường, tôi là quỷ sai, anh phải tôn trọng tôi!"
Thời Cố khẽ nhếch miệng, nắm lấy tay tôi "Ừ" một tiếng, coi như là đáp lại.
"Đừng có làm thân với tôi nữa." Tôi giả vờ muốn rút tay ra, nhưng Thời Cố không buông: "Vừa nãy không phải muốn làm quỷ phu quỷ thê với tôi sao?"
Anh ta còn nghe thấy cả cái này! Thật là không muốn sống nữa!
Sau khi Thời Cố chết, theo di chúc, trái tim của anh sẽ được ghép vào cơ thể Vương Hoãn.
Qua lớp kính phẫu thuật, linh hồn của tôi và anh chứng kiến toàn bộ quá trình phẫu thuật.
Khi trái tim đẫm m.á.u của Thời Cố được lấy ra, không biết vì sao, toàn thân tôi bỗng cảm thấy như có một luồng m.á.u nóng chảy vào.
Sau đó, trái tim được ghép vào cơ thể Vương Hoãn, tôi cảm thấy n.g.ự.c mình như đầy đặn hơn một chút so với trước.
"Thời Cố, tôi hình như có chút không ổn." Tôi khẽ liếc mắt, Thời Cố siết c.h.ặ.t t.a.y tôi hơn.
"Tam Tam, dẫn tôi về địa phủ đi." Thời Cố mỉm cười: "Tôi sẽ là linh hồn cuối cùng mà em dẫn dắt trong sự nghiệp quỷ sai trăm năm của em."
Linh hồn cuối cùng?
Ý gì đây?
Nhưng tôi không kịp hỏi, vì khi tôi bước đi, trái tim đột nhiên đau nhói. Tôi dùng tay ôm chặt lấy, cơn đau không giống như những gì tôi tưởng tượng, hoàn toàn khác biệt.
Cố gắng giữ thăng bằng, tôi và Thời Cố bước vào cổng địa phủ, cảm giác đau đớn trong tim càng mạnh mẽ khiến tôi mất đi ý thức.
Trước khi bất tỉnh, tôi như nghe thấy tiếng Thời Cố.
"Tam Tam, tôi đã trả lại trái tim cho em, lần này em phải sống thật tốt."
Khi tôi tỉnh lại lần nữa đã thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Không khí trong phòng có mùi thuốc sát trùng, bên tai có tiếng "tí tách", là tiếng máy theo dõi sự sống.
Cả người tôi, không chỗ nào là không đau.
Tôi là quỷ, sao có thể cảm thấy đau?
Trong lúc tôi còn đang hoang mang thì cửa phòng mở ra, một bóng dáng quen thuộc bước vào.
Tôi nhận ra, đó là một y tá đã hỗ trợ Thời Cố làm phẫu thuật trước đây.
"Thức dậy rồi? Lần này khá ổn, thời gian ngủ rất ngắn. Em yên tâm, ca ghép tim rất thành công."
Cô ấy đang nói gì vậy?
Ca phẫu thuật thành công, phản ứng đào thải?
Tôi cố gắng mở miệng, nhưng không thể cử động nổi.
Cô ấy cười: "Không vội, em cứ nghỉ ngơi cho tốt, vài ngày nữa có sức rồi nói chuyện."
Khi cô ấy rời đi, ánh mắt tôi liếc quanh phòng, rồi dừng lại ở một tờ giấy dán trên cạnh giường.
Trên đó viết hai chữ: Vương Hoán.
Vương Hoãn?
Mắt tôi hơi động, tôi cố gắng cử động ngón tay, nó còn sống.
Chỉ là tôi... đã trở thành Vương Hoán?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");