Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ti Hạo xoa xoa chân mày, có chút thất bại chống tay lên cằm, nhìn người đàn ông uống rượu giống con bò uống nước kia. Anh biết, mỗi lần cùng bọn họ đến đây, đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp, anh đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Thượng Quan Thuyên đang trầm mặc.
"Mình nói, Thuyên à, cậu cứ để cho hắn uống như vậy sao? Đừng quên, một lát nữa chúng mình lại phải mang hắn trở về." Chỉ là Thượng Quan Thuyên lúc này nhìn còn tệ hơn cả Mục Nham. Mục Nham thì thất thần, còn hắn thì như mất cả linh hồn, căn bản không nghe thấy anh nói gì, hắn như đang bị lạc trong một mê cung, nhìn chăm chú vào cái chén trên tay. Thậm chí không nhìn vào anh, anh không chịu nổi nhìn ngó xung quanh, có vẻ như trong ba người, anh vẫn là bình thường nhất.
Hai người đàn ông kia, đều đang thất tình , quả nhiên, phụ nữ phiền phức, rất phiền phức. Mà chính anh cũng đang có một chút rắc rối nhỏ, một người, mà theo anh nghĩ là cực kỳ phiền phức.
Anh thực sự hối hận đã đi cùng bọn hắn tới đây, có thể chắc chắn một lúc nữa, quần áo của mình sẽ bị phá hủy.
Mục Nham uống rượu, trong tiếng nhạc chát chúa, hơi nheo mắt, một lần nữa lại Với lấy chén rượu, lúc này trong mắt anh, rượu với nước cũng chẳng khác nhau là mấy, hầu như không có hương vị gì.
Say , làm sao anh có thể say được, hôm nay là sinh nhật của nàng, anh không quên, không thể quên.
"Y Y, tại sao em lại phản bội anh, tại sao?" Người đàn ông buông cái chén trong tay, miệng lảm nhảm những lời của kẻ say. Anh nghĩ rằng mình không say, trên thực tế, mọi người đều biết anh say rồi, mà còn say đến mức không biết gì nữa.
"Y Y..." Gã đàn ông say rượu nhìn Ti Hạo hung hăng cau mày, anh đã biết, cái tên này, sau một hồi nữa chắc chắn sẽ được anh đưa ra ngoài.
Y Y, lại Y Y, anh không biết Y Y kia có cái gì tốt, chỉ có tên Mục Nham ngu ngốc này, coi người phụ nữ đã phản bội mình là bảo bối, thực sự là không đáng.
Nhưng, lâu như vậy rồi mà Mục Nham vẫn không quên được người cô ta. Thật là, anh hận không thể dùng đao mở đầu hắn ra để xem rốt cuộc trong đầu hắn nghĩ cái gì. Chỉ là anh thấy thương cho người phụ nữ kia, kết hôn lâu như vậy, nàng rốt cuộc có được cái gì? Nhớ tới chuyện này, anh cúi đầu ly rượu trong tay cũng vơi đi vài phần.
Thượng Quan Thuyên đặt chiếc ly trong tay xuống, cho tay vào túi, trong ánh sáng lờ mờ rút ra một điếu thuốc, châm lửa hút.
Anh nhả ra một vòng khói, nhìn về phía náo nhiệt gần đó, có thể nói là thưởng thức, Bọn họ đã qua cái tuổi trẻ bồng bột phù phiếm, bởi vì quá trẻ tuổi và phù phiếm nên mới có quá nhiều tiếc nuối.
Ti Hạo và Thượng Quan Thuyên, hai người dìu người đàn ông say rượu kia rời khỏi PUB. Vốn là đến để giải sầu, kết quả lại là càng thương tâm, lần này, thật là thất bại hoàn toàn.
Bọn họ gọi xe, Thượng Quan Thuyên tuy rằng không say rượu nhưng vẫn không thể lái xe được. Cửa xe mở ra, Thượng Quan Thuyên rời đi. Cuối cùng cũng chỉ còn mình Ti Hạo anh đưa cái tên say xỉn này về nha.
Về nhà, tay anh nắm chặt tay lái , trở về nhà.
Trong lúc nhất thời, anh thật sự không biết nên đưa hắn đi đâu, suy nghĩ một chút, quyết định đưa hắn đến nơi đó, dù sao, ở đấy có một người phụ nữ rất tốt, nàng sẽ chăm sóc cho hắn. Hơn nữa, anh cũng rất muốn nhìn thấy nàng.
Cho đến khi chiếc xe dừng lại một lần nữa, anh nâng người đàn ông trên xe dậy.
"Thực đúng là nặng quá, cậu nên giảm béo đi, Nham", Ti Hạo giơ tay lên ngang trán, trọng lượng đè trên vai, thực sự có chút khó khăn. Chiều cao của bọn họ không khác biệt bao nhiêu, thế nhưng, đỡ một gã to lớn như thế này, thật đúng là mệt mỏi mà.