Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ám Ma tộc.
Khê Cốc bước ra từ khe hở, ngẩng đầu thấy con chuột nhỏ đang liều chết bám lấy ngón tay Chúc Ngôn. Phệ Kim Thử bị Chúc Ngôn vung ra, kêu lên một tiếng thảm thiết, trong đôi mắt đen láy tràn đầy nước, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
"Muốn ra ngoài như vậy sao? Một lát nữa ta sẽ ném ngươi đi." Chúc Ngôn nói với Phệ Kim Thử nằm trên ngón tay.
"Kỉ kỉ!" Phệ Kim Thử điên cuồng lắc đầu, nó không muốn ra ngoài, vì ra ngoài sẽ không còn được thưởng thức những khoáng thạch ngon lành nữa.
Chúc Ngôn hừ một tiếng, thấy đã dạy dỗ đủ, mới thả nó ra. Sau khi thu thập xong chuột nhỏ, Chúc Ngôn mới có tâm tư nhìn đến Khê Cốc, thấy Khê Cốc trong bộ dạng chật vật, hắn lạnh lùng phun ra hai chữ.
"Tiền đồ!"
Khê Cốc cười khổ, chuyến này đến Lưu Quang Tông đúng là quá chật vật.
"Đem nàng ra ngoài." Chúc Ngôn nhìn về phía Tầm Mạch Mạch, vẫn hôn mê bị lực hiến tế vây lấy.
"Chờ nàng tỉnh lại rồi hãy nói." Khê Cốc lúc này cũng không biết nên đem nàng đi đâu.
"Nơi này là Ám Ma tộc, tế phẩm không thể tiến vào, ngươi còn nhớ quy củ không?" Chúc Ngôn nhắc nhở.
"Ta biết, nhưng nàng còn hôn mê mà." Khê Cốc trả lời.
"Nếu tỉnh, ta đã không ngăn cản ngươi mang nàng về."
Khê Cốc trợn mắt, sau đó nâng tay lướt qua mặt Tầm Mạch Mạch, thêm cho nàng một cái hôn mê chú.
"Như vậy đã được chưa?"
Có hôn mê chú, dù lực hiến tế hoàn thành, Tầm Mạch Mạch cũng không tỉnh lại. Chúc Ngôn không nói thêm gì, quay người lục ra từ trong ổ chim trên cây ngô đồng một cái trứng, dịu dàng vuốt ve.
"Đồ Thanh đã sử dụng hiến tế lực, lại không cởi bỏ khế ước với nàng?"
Khê Cốc thấy Chúc Ngôn không nhắc đến chuyện mang Tầm Mạch Mạch đi, liền biết hắn đã đồng ý với cách làm của mình.
"Hắn hiện giờ ở khu săn ma, khế ước bị Càn Khôn Lưỡng Nghi trận che chắn, có hay không cũng không khác nhau."
"Đối với tế phẩm mà nói, không có gì khác nhưng đối với Đồ Thanh thì lại rất khác biệt."
Khê Cốc ngẩn ra, thực tế hắn không biết Đồ Thanh nghĩ như thế nào. Nếu Đồ Thanh lựa chọn không cứu Tầm Mạch Mạch, hắn có thể thuận theo tự nhiên sửa tu vô tình đạo, hắn đang ở khu săn ma, tại Ma giới, tốc độ tu hành của Ám Ma thậm chí còn nhanh hơn.
Nhưng Đồ Thanh lại cứu Tầm Mạch Mạch, còn vận dụng hiến tế lực, chứng tỏ hắn vô cùng coi trọng tế phẩm này. Nhưng trong tình trạng hiện tại, cởi bỏ khế ước mới là quyết định sáng suốt; không có tế phẩm khế ước, thời gian hắn ngủ say cũng sẽ rút ngắn, không cần lo lắng tỉnh dậy sẽ không tìm được tế phẩm phụng dưỡng linh lực mà tẩu hỏa nhập ma.
Đối với linh tu, tẩu hỏa nhập ma còn một nửa cơ hội sống sót, nhưng với Ám Ma, bọn họ có thể tự do lựa chọn tu ma hay tu tiên. Tuy nhiên, nếu kiên trì tu tiên mà lại tẩu hỏa nhập ma, chỉ có một kết cục tử vong.
Hiện tại, Đồ Thanh cứu Tầm Mạch Mạch mà không cởi bỏ khế ước, tức là hắn vẫn muốn kiên trì tu tiên. Nếu chọn tu tiên, hắn chỉ có thể tìm cách trở về Linh giới hoặc chấp nhận cái chết do tẩu hỏa nhập ma.
Lựa chọn thứ nhất quá khó thực hiện, lựa chọn thứ hai chẳng khác nào tự sát.
"Hắn nhờ ta chuyển lời đến tiểu mười hai, bảo nàng đi tìm hắn." Khê Cốc nói. "Có thể là muốn gặp lại nàng, sau đó mới lựa chọn tu ma."
Lúc Đồ Thanh đuổi tới, Tầm Mạch Mạch đã hấp hối. Tình huống cấp bách, không chờ hiến tế lực hoàn thành, hắn đã lập tức đưa nàng chạy trốn. Đồ Thanh thật vất vả nương theo hiến tế lực vượt qua Càn Khôn Lưỡng Nghi trận trở về lại không thể nói một câu với nàng, ước chừng không cam lòng.
"Vất vả." Chúc Ngôn bình luận.
Ám Ma muốn cởi bỏ khế ước cũng cần trả giá nhất định, nếu không cẩn thận lại lâm vào ngủ say, dằn vặt qua lại thật phiền toái.
"Chuyện sau này ai biết được." Khê Cốc cười nói. "Tiểu Thanh ngủ ở Ma giới lần này ít nhất cũng phải một ngàn năm. Một ngàn năm sau biết đâu có cách xuyên qua Càn Khôn Lưỡng Nghi trận."
"Một ngàn năm nghĩ ra biện pháp? Ta suy nghĩ một vạn năm còn chưa thấu truyền tống trận của Lưu Quang tông đâu." Chúc Ngôn khinh thường nói.
"Đúng nga, ngươi cũng nghiên cứu trận pháp." Nhãn tình Khê Cốc sáng lên. "Không bằng ta kiếm mấy khối lệnh bài truyền tống trận xem ngươi có thể chế ra lệnh bài tương tự hay không?"
Chúc Ngôn liếc hắn một cái, rồi vung ống tay áo, thanh âm bùm bùm rơi xuống. Khê Cốc nhìn kỹ, trước mặt Chúc Ngôn có ít nhất hơn trăm khối lệnh bài.
"... Khụ... nghiên cứu rồi a..." Khê Cốc lúng túng.
"Nếu Càn Khôn Lưỡng Nghi trận dễ phá, Lưu Quang tông có thể kiêu ngạo nhiều năm như vậy sao?" Chúc Ngôn cúi đầu vuốt ve trứng phượng hoàng trong ngực.
"Ta nói, ngươi còn giữ quả trứng phượng hoàng này làm gì, đã không còn sinh cơ." Từ sau khi Chúc Ngôn lấy được quả trứng này từ Đồ Thanh, hắn yêu thích không buông, chỉ thiếu điều ôm đi ngủ.
"Ngu xuẩn." Chúc Ngôn mắng. "Phượng hoàng là chim bất tử, không có sinh cơ không có nghĩa là đã chết."
"Chim bất tử? Vậy tộc phượng diệt tộc thế nào?"
Trên đời này căn bản không có thứ gì là bất tử, nếu không tộc phượng hoàng đã sớm thống trị đại lục. Cũng không đến mức bây giờ chỉ còn lại một quả trứng. Sự thật chứng minh, càng là sinh vật yếu nhược, sức sống càng mạnh mẽ. Ví dụ như con kiến, ai cũng có thể nghiền chết nhưng có ai có thể giết sạch?
Chúc Ngôn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Khê Cốc.
"..."
Khê Cốc "Khụ... chim bất tử, khẳng định chỉ là đang ngủ."
"Ta cũng nghĩ như vậy." Chúc Ngôn thu hồi tầm mắt, giơ quả trứng lên đón ánh nắng. "Hẳn là thiếu cái gì, mới có thể gọi tỉnh nó."
"Cái gì vậy?" Khê Cốc thuận miệng hỏi.
"Ta gần đây lật sách cổ, cảm thấy có thể là... ma khí." Chúc Ngôn nói ra suy đoán của mình.
"Ma khí? Chúng ta không phải đều là ma sao?"
"Hiển nhiên chút ma khí của chúng ta không đủ." Tất nhiên Chúc Ngôn từng thử dùng ma khí bản thân kích hoạt trứng phượng hoàng nhưng không có hiệu quả. "Chu Tước môn khi thức tỉnh liền có năng lực thiêu đoạn tế phẩm khế ước. Đương nhiên cùng là thần điểu, muốn thức tỉnh cũng cần ma lực càng thuần túy."
"Ngươi là nói... khu săn ma?" Khê Cốc dừng một chút, nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của Chúc Ngôn. "Ngươi không phải muốn đi khu săn ma chứ?"
Vì linh thú, chuyện gì Chúc Ngôn cũng làm được, huống chi hắn sửa tu vô tình đạo, đi khu săn ma một chút cũng không khó khăn.
"Tạm thời không đi." Chúc Ngôn nói. Tức là về sau sẽ đi?
Khê Cốc nhịn không được nhắc nhở.
"Truyền tống trận đã bị Trần Tuyết Dung sửa, ngươi đi khu săn ma, không thể quay về được."
Càng quan trọng hơn là tộc Ám Ma giờ không còn mấy người, Đồ Thanh hiện đang ở Ma giới, Chúc Ngôn cũng muốn đi qua, hắn sẽ trở thành cô gia quả ma.
"Cũng đúng, chờ nắm chắc mười phần lại đi cũng không muộn. Ta nghiên cứu thêm lệnh bài truyền tống trận."
Chúc Ngôn cảm thấy có lý, nhặt một tấm lệnh bài từ trên đất lên, quan sát kỹ lưỡng trận đồ khắc trên đó.
"Đúng rồi." Khê Cốc đột nhiên nói. "Ngươi có cái tiểu bí cảnh nào phù hợp tu luyện lại không bị ngoại nhân quấy rầy?"
"Làm gì?" Chúc Ngôn kỳ quái hỏi.
"Giấu nàng." Khê Cốc chỉ chỉ Tầm Mạch Mạch. "Trần Tuyết Dung hiện giờ không bỏ qua nàng, Tiểu Thanh không ở bên, nàng tu vi lại thấp, ngươi không muốn cho nàng ở trong tộc cũng phải tìm nơi cho nàng ở tạm."
Chúc Ngôn nhíu mày, kinh ngạc nói.
"Trần Tuyết Dung vì sao nhằm vào nàng như vậy?"
Lúc trước Khê Cốc nhờ hắn giúp đỡ, hắn nể là người cùng tộc nên ra tay, cũng không hỏi kỹ càng.
"Bởi vì một cái truyền thừa." Khê Cốc nói. "Thức hải tiểu mười hai có một truyền thừa trận pháp nàng ta vô cùng muốn."
"Truyền thừa? Trận pháp Lưu Quang tông đã là trụ cột đương thời. Hơn nữa chỉ cần còn Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, dù một thiên tài trận pháp có được truyền thừa cũng không lay động địa vị của Lưu Quang tông. Trần Tuyết Dung làm tông chủ, ánh mắt không đến mức hẹp hòi như vậy đâu."
Chúc Ngôn cảm thấy có chút không hợp lý.
"Nữ nhân này ta hiểu nhất, không những lòng dạ hẹp hòi tư lợi mà tâm ghen tỵ còn phi thường lớn."
Nhắc đến Trần Tuyết Dung, Khê Cốc lại tức giận.
"Năm đó ta đồng thời kích hoạt tế phẩm khế ước với hai tỷ muội bọn họ, Trần Tuyết Dung tuy ngoài mặt ngoan ngoãn phụng dưỡng linh lực nhưng trong lòng vô cùng chán ghét bài xích. Sau này ta chọn Trần Tuyết Đồng, cởi bỏ khế ước với nàng ta, nàng ta lại bắt đầu ghen tỵ ta đối tốt với tỷ tỷ nàng ta hơn."
Khê Cốc cười xùy một tiếng.
"Một tế phẩm bị vứt bỏ, cũng mơ tưởng ta đối tốt với nàng ta?"
"Cho nên năm đó ta mới nói ngươi xứng đáng." Chúc Ngôn trào phúng. "Mệt ngươi hiểu biết nàng ta mà vẫn rơi vào bẫy."
"..."
Khê Cốc ôm ngực, một kích này có chút ngoan độc, hắn đau lòng.
"Nàng..." Chúc Ngôn chỉ Tầm Mạch Mạch. "Truyền thừa từ đâu?"
"Nơi lửa cháy." Khê Cốc đáp. "Lần trước giúp ngươi lấy trứng phượng hoàng, thuận tiện phát hiện."
"Nơi lửa cháy?" Chúc Ngôn đột nhiên ngẩng đầu. "Ngươi nói truyền thừa của nàng được đến từ nơi lửa cháy?"
"Đúng vậy." Khê Cốc kỳ quái hỏi. "Ngươi cũng đi qua nơi lửa cháy, sao không phát hiện truyền thừa?"
"Ta không có đi đến trung tâm, chỉ biết dưới đó có một tầng trận pháp vô cùng mạnh." Chúc Ngôn gõ nhẹ ngón tay lên vỏ trứng, tựa hồ suy nghĩ chuyện gì. Sau đó hắn đột nhiên điểm lên mi tâm Tầm Mạch Mạch.
"Ngươi làm cái gì?" Khê Cốc phát hoảng.
"Ta muốn vào thức hải nàng." Chúc Ngôn đáp.
"Ngươi vào thức hải nàng làm cái gì? Ngươi không sợ Tiểu Thanh trở về... Liền tính Tiểu Thanh chưa về, chúng ta tốt xấu cùng tộc, phải tôn trọng tế phẩm của nhau." Khê Cốc ngăn cản. "Hơn nữa nàng là người Tiểu Thanh nhận định, xem như thê tử chưa qua cửa. Có cái gọi là, thê tử huynh đệ không thể khi, ngươi..."
"Câm miệng!" Chúc Ngôn trừng mắt nhìn Khê Cốc. "Ta chỉ xem truyền thừa trong thức hải nàng, lại không làm cái gì..."
"Ngươi cũng muốn đoạt truyền thừa?" Khê Cốc nhíu mày.
"..."
Chúc Ngôn.
"Không cần phiền toái vào thức hải như vậy, ta gọi nàng dậy, sao chép một phần cho ngươi." Khê Cốc cảm thấy yêu cầu này Tầm Mạch Mạch sẽ không cự tuyệt.
"Đi đi." Chúc Ngôn thu tay. "Vậy ngươi mang nàng ra ngoài, bảo nàng chép một phần cho ta."
"Ngươi có phải phát hiện cái gì không?" Trên đời này ngoại trừ linh thú, thứ có thể khiến Chúc Ngôn tò mò cũng không nhiều.
"Ta chỉ muốn nhìn một cái, Lưu Quang tông không tiếc hủy diệt, truyền thừa hẳn liên quan đến Càn Khôn Lưỡng Nghi trận." Chúc Ngôn nói ra suy đoán của mình. "Bằng không Lưu Quang tông cũng không cần động can qua lớn như vậy."
"!" Khê Cốc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");