Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bầu trời mùa thu không một gợn mây, chỉ có một vầng trăng sáng treo lơ lửng trên cao, ánh trăng bàng bạc đổ xuống, chiếu sáng cả trời đất tựa như ban ngày, có thể nhận thấy rõ ràng từng đường nét của những ngọn núi và cả cả trị trấn, tựa như một giấc mộng được bao phủ bởi tấm màn sa màu bạc. Vầng trăng tròn vành vạnh lặng lẽ nằm dưới đáy nước, thỉnh thoảng bị những cơn sóng nhỏ lăn tăn nhào lộn thành tấm vải gấm màu trắng bạc.
Một tay Trần Tùy Văn đặt trên thành lan can bằng đá lãnh lẽo chống lấy đầu, tay kia cầm lon bia, chốc chốc nhìn trời, chốc chốc lại nhìn nước, có ngắm thế nào dường như cũng không thấy đủ, anh lớn từng này, cũng chưa từng được ngắm qua ánh trăng đẹp đến vậy, tựa như trên thế gian chỉ còn lại duy nhất một mình anh, à không, còn có tên gia hỏa kế bên nữa.
Cao Triều uống chút rượu ngắm trăng, đột nhiên có hứng thú, mở miệng hát:
"Ánh trăng treo cao cao ngoài kia, cong cong như hàng mi của nàng, nhớ đến nàng lòng đã định, chỉ có thể tiến về phía trước không được lui. Ta nói nàng ơi nàng có biết, nước chảy vô tình, mang nàng bay về hướng thiên cung, đêm nay hoa hảo nguyệt viên dạ, có tình" – lúc hát đến đoạn này, đột nhiên nhớ ra điều gì rồi bỗng dưng dừng lại đột ngột.
Trần Tùy Văn quay đầu qua, nhìn hắn: "Sao lại không hát nữa? Nghe rất hay mà."
Cao Triều khụ một tiếng: "Quên lời rồi."
"Bài hát này tên gì vậy?" Trần Tùy Văn nói.
Cao Triều giả vờ nói: "Tôi cũng quên rồi, chỉ là nhìn thấy trăng sáng, sau đó trong đầu đột nhiên hiện lên mấy câu này, có phải rất thích hợp không?"
Trần Tùy Văn cười: "Còn không phải sao, hoa hảo nguyệt viên dạ, thật đúng là một đêm tuyệt đẹp."
Cao Triều sờ sờ mũi: "Đã xem đủ chưa? Chúng ta quay về thôi."
Trần Tùy Văn chống lan can đứng dậy: "Được rồi, về thôi, cũng không thể nào xem cả đêm được. Ắt xì—" gió đêm quá lạnh, anh chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi, vừa bị gió lạnh thổi qua một cái liền hắt hơi.
Cao Triều quay đầu qua nhìn anh: "Cậu không sao chứ? Tôi quên bảo cậu đem theo bộ quần áo."
Trần Tùy Văn lau nước mũi: "Không sao, tôi quay về tắm nước nóng là được. Đi thôi."
Cao Triều thấy anh như vậy, càng thêm lo lắng: "Thật sự không sao chứ? Sẽ không cảm lạnh đó chứ?"
"Không đâu, tố chất thân thể của tôi tốt hơn anh nhiều." Trần Tùy Văn không phải chém gió, chỉ cần anh rèn luyện thân thể, thường rất hiếm khi bị cảm lạnh.
Cao Triều bị Trần Tùy Văn nói đến có chút thẹn thùng: "Đợi quay về rồi, buổi sáng tôi cũng thức dậy chạy bộ với cậu."
"Thật hay giả đấy, anh dậy nổi không?" Trần Tùy Văn hơi nghi ngờ nhìn hắn, hắn không thức cả đêm đã khó gặp lắm rồi, không thể nào sáng sớm mới hơn sáu giờ đã thức dậy chạy bộ.
"Nhất định phải dậy, cậu gọi tôi!" Cao Triều chém đinh đặt sắt hạ quyết tâm, trong mắt hắn, Trần Tùy Văn yếu đuối hơn hắn nhiều, nhưng hiện tại người yếu hơn lại là bản thân, điều này khiến lòng tự tôn của hắn làm sao chịu nổi.
Trần Tùy Văn cười lên tiếng: "Vậy được, đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho anh, anh nhất định nói lời phải giữ lời đó."
Cao Triều tràn đầy tự tin: "Ok! Cứ quyết định như vậy đi."
Cao Triều đặt một phòng đôi ở nhà nghỉ gần nhà, sau khi vào phòng, Trần Tùy Văn đi tắm trước. Cao Triều ngồi bên giường nghịch điện thoại, đột nhiên liếc đến chiếc giường bên cạnh mới ý thức được một chuyện, Trần Tùy Văn là gay, cậu ấy với mình ở cùng một phòng, liệu có giống như cô nam quả nữ ở chung một phòng không? Vừa nghĩ như vậy, Cao Triều liền cảm thấy xấu hổ, Trần Tùy Văn liệu có cảm thấy bất tiện không, lúc hắn đặt phòng quên béng mất vụ này.
Trần Tùy Văn tắm nước nóng thoải mái xong thì ra ngoài, dùng khăn lông lau tóc nói: "Tôi xong rồi, anh đi tắm đi." Anh ở trần thân trên, mặc một chiếc quần thể thao dài xem như quần ngủ.
Cao Triều còn đang nghĩ đến chuyện ở phòng đôi liệu có có thích hợp hay không, lúc này đã bị cơ bụng của Trần Tùy Văn thu hút lực chú ý: "Mẹ ơi, Trần Tùy Văn, cậu còn có cơ bụng, thật nhìn không ra nha."
Trần Tùy Văn cúi đầu nhìn qua cơ bụng của mình: "Cũng tạm, cũng chỉ có bốn múi mà thôi."
Cao Triều vén vạt áo của mình lên, cúi thấp đầu nhìn một chút: "Vl, cũng chỉ có bốn múi mà thôi!"
Trần Tùy Văn nhìn hắn nhịn không được cười ha ha: "Anh cũng có mà, một múi!"
Cao Triều nhìn Trần Tùy Văn: "Tôi phát hiện những người không thích nói chuyện đều rất hư hỏng, trong bụng chứa toàn ý nghĩ xấu xa!"
Trần Tùy Văn nói: "Đó gọi là phúc hắc."
Cao Triều chỉ vào Trần Tùy Văn: "Xem xem, chính cậu cũng tự mình thừa nhận rồi đúng không! Cậu chính là một tên phúc hắc."
"Tôi cũng muốn phúc hắc, nhưng vẫn còn cách phúc hắc một đoạn." Trần Tùy Văn lấy quần áo trên giường mặc lên người, sau đó leo lên giường, kéo chăn đắp lên người, vươn tay với lấy điện thoại của mình, "Anh đi tắm đi."
Cao Triều chạy đi tắm. Trần Tùy Văn cầm điện thoại dùng lưu lượng lướt trang 123 ngôn tình, xem xem thu nhập hôm nay là bao nhiêu, cũng xem thử bình luận độc giả để lại. Lần trước anh hợp văn cùng mọi người tồn được không ít bản thảo, kỳ nghỉ Quốc Khánh có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi. Trần Tùy Văn lướt xem hậu đài, phát hiện thu nhập hôm nay hơn hôm qua 100 tệ, có đến gần 300 tệ, điều này khiến anh có chút bất ngờ, lưu lượng ngày nghỉ phép tốt như vậy sao? Bình thường một ngày cũng chỉ hơn 100 tệ mà thôi, hôm nay số lượng chữ cập nhật lên cũng ngang với mọi ngày, sao lại có nhiều như vậy. Anh phóng to hậu đài, kiểm tra cẩn thận chi tiết thu nhập, phát hiện có thêm mấy chục Bá vương phiếu, loại 5 hào, 2.5 tệ, 5 tệ, còn có một cái 50 tệ, khiến Trần Tùy Văn có chút sững sờ, qua ba giây mới phản ứng lại được, có độc giả ném ngư lôi nước sâu cho anh!
Khoảnh khắc đó Trần Tùy Văn thực sự cảm thấy có chút lâng lâng, vậy mà lại có độc giả ném ngư lôi nước sâu cho anh, cái đó những 100 tệ, anh vui sướng mở vào chương truyện, phát hiện đều là độc giả ném bá vương phiếu chúc ngày lễ vui vẻ. Trong đó có một độc giả tên Đại bạch thỏ ném cho mình một ngư lôi nước sâu, độc giả này bình thường lúc xem tiểu thuyết của anh đều sẽ để lại bình luận, ném lôi ở mỗi chương, không ngờ lần này lại mạnh tay ném nhiều như vậy, Trần Tùy Văn cảm động sắp khóc đến nơi, mặc kệ tốc độ mạng chậm chạp, anh vô cùng nghiêm túc trả lời bình luận của độc giả, chúc mọi người kỳ nghỉ lễ vui vẻ, đồng thời vào hậu đài, thay đổi thời gian tồn bản thảo, hôm nay cập nhật thêm một chương.
Trần Tùy Văn dựa vào đầu giường vui vẻ một mình, nụ cười treo trên môi, tâm tình vô cùng tốt. Nhưng trong mắt Cao Triều vừa đi từ phòng tắm ra, đó chính là nụ cười mờ ám không biết đang nói chuyện với ai, cười ngọt ngào đến vậy. "Làm gì đó?"
Trần Tùy Văn ngẩng đầu, nhìn thấy Cao Triều, sau đó phá lên cười thành tiếng, Cao Triều mặc trên người một bộ đồ ngủ có in hình gấu teddy bên trên, Trần Tùy Văn cười đến mức không nhịn được, ném điện thoại cười xém chết: "Ha ha ha ha ha!"
Cao Triều không hiểu chuyện gì: "Cậu cười cái gì?"
Trần Tùy Văn cười một lúc thật lâu mới ngưng lại được: "Sao anh không mua bộ đồ ngủ in hình chó teddy?"
Cao Triều hiển nhiên cũng sơ lược hiểu được vụ chó teddy, hắn vứt khăn lông trong tay đi tới: "Cậu có ý gì? Trần Tùy Văn!"
Trần Tùy Văn muốn ngưng cười, nhưng lại không cách nào ngừng được, Cao Triều đã lao tới bên, dùng tư thế Thái sơn áp đỉnh đem anh đè xuống dưới thân, sau đó bắt đầu niết anh, véo anh: "Hóa ra cậu phúc hắc như vậy, hôm nay tôi không xử cậu không được!"
Trần Tùy Văn bị ép đến mức không thở nổi, giống như con cá thiếu nước vùng vẫy dưới thân Cao Triều: "Đại thần tha mạng! Ai ya, ai ya!"
"Xem cậu còn hư nữa không!" Cao Triều cũng nén cười, liều mạng cào vào nách Trần Tùy Văn, cào đến Trần Tùy Văn chỉ còn cách hít vào thở ra, căn bản không còn sức phản kháng. Cao Triều nhìn anh cười đến mất hết hình tượng, hai mắt nhắm chặt, lông mi dài khẽ rung động, sắc mặt ửng hồng giống như đứa trẻ không chút phòng bị, trong lòng không cầm được nhói lên một trận, rồi chợt nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng buông người ra, lui về sau hai bước ngồi lên giường của mình, vờ lấy khăn lông lau mặt lau tóc để che dấu: "Được rồi, không trêu cậu nữa, giống hệt như trẻ con vậy. Nhìn cậu bộ dạng nghiêm chỉnh, thật ra là trong bụng toàn ý dâm."
Trần Tùy Văn cười đến sốc hông, không dễ dàng gì mới lấy lại bình tĩnh: "Hứ, ai dâm dê người đấy biết, viết văn ngựa giống chẳng lẽ bản tính còn không phải giống như teddy sao?"
Cao Triều đưa tay chỉ vào anh: "Cậu còn nói! Đó không phải là viết tiểu thuyết sao? Thỏa mãn nguyện vọng sâu kín nhất của nam nhân, không phải cậu cũng yy một đời một kiếp một đôi người sao. Cái này mà cũng có thể xem là thật?"
Trần Tùy Văn nói: "Một đời một kiếp một đôi người vốn dĩ rất bình thường được không, đây là nhu cầu nội tâm rất bình thường lành mạnh. Cái suy nghĩ một lưới tóm gọn mỹ nữ khắp thiên hạ của anh mới đúng là trái với luân thường!"
"Gì mà trái với luân thường, hoàng đế cổ đại có mấy người không tam cung lục viện?" Cao Triều không cho là đúng.
"Đó là xã hội thời phong kiến, được xây dựng trên cơ sở bất bình đẳng, cho nên mới bị lật đổ. Cao Triều, thì ra trong xương cốt anh vẫn còn tàn dư chất độc phong kiến." Trần Tùy Văn trêu chọc hắn.
Cao Triều khoanh hai để sau đầu nhìn lên trần nhà, nói: "Cậu xem bầy sư tử đông như vậy, không phải cũng chỉ có một con đầu đàn là đực, còn lại một bầy sư tử cái sao. Trong xương cốt con người thực ra cũng giống y như động vật, đàn ông thời cổ đại có tiền liền nạp thiếp, bây giờ đàn ông có tiền cưới vợ rồi còn muốn nuôi tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ tiểu lục, không tiền thì ra ngoài tìm gà, đây cũng là cùng một đạo lý. Chẳng qua là vì xã hội bây giờ tiến bộ rồi, có pháp luật quy định, chỉ cho phép một vợ một chồng. Những gì tôi viết, kỳ thực là thỏa mãn dục vọng sâu kín trong nội tâm của một người đàn ông, vậy nên mới có nhiều người xem như vậy. Đương nhiên, cũng hoàn toàn là yy, tôi bây giờ đừng nói tới tam cung lục viện, ngay cả một người cũng không có."
Trần Tùy Văn cầm điện thoại lên: "Thực ra tôi vẫn luôn rất tò mò, những tác giả viết văn ngựa giống, vợ hoặc là bạn gái của bọn họ khi biết được rồi sẽ có phản ứng như thế nào."
"Cậu đừng nói nữa có được không!" giọng nói của Cao Triều cũng trở nên lớn hơn.
Trần Tùy Văn quay đầu nhìn Cao Triều, thấy hắn có vẻ hơi tức giận, nên cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, chuyên tâm trả lời tin nhắn của độc giả.
Cao Triều thấy anh yên tĩnh trở lại không khỏi quay đầu nhìn anh: "Cậu xem gì vậy, cười đến là dâm đãng."
Trần Tùy Văn trợn mắt nhìn hắn: "Ai dâm đãng? Tôi trả lời tin nhắn của độc giả."
Cao Triều nói: "Cậu còn trả lời bình luận sách nữa à, xem sơ qua thì được, nhiều thế bận rộn sao cho xuể, lãng phí thời gian."
"Tôi không giống với đại thần các anh, tôi là tiểu chân không, mỗi ngày cũng chỉ mấy chục cái bình luận, tôi bận xuể. Tôi khá thích trả lời bình luận của độc giả, giao lưu với nhau, có cảm giác thành tựu." Trần Tùy Văn nói.
Cao Triều không hiểu: "Tiểu chân không gì?"
Trần Tùy Văn cười rộ lên: "Ha ha, đây là cách phân loại đẳng cấp của tác giả trên 123 ngôn tình chúng tôi, dựa theo thu nhập từ tác phẩm, chân không,trong suốt, hồng, đỏ tím, tiểu thần, đại thần. Tôi bây giờ thu nhập từ tác phẩm chỉ có hơn ba trăm, chính là tiểu chân không."
"Bao nhiêu tính là đại thần?" Cao Triều hỏi.
Trần Tùy Văn nói: "Ít nhất thu nhập của tác phẩm phải hơn vạn. Nhưng cũng tùy theo phong cách, có tác giả tuy viết ít, đề tài cũng không phổ biến, nhưng sách họ viết quyển nào quyển nấy đều là kinh điển, tuy tác phẩm thu nhập chỉ có mấy ngàn, nhưng cũng không trở ngại hắn thành thần."
"Làm đại thần 123 ngôn tình có được lợi ích gì, bảng xếp hạng sẽ được lưu tâm hơn sao? Trang web sẽ cho đề cử đặc biệt sao?" Cao Triều hỏi.
Trần Tùy Văn cười ha ha: "Anh nghĩ nhiều rồi, trên bảng xếp hạng thì người mới hay đại thần cũng đều ở cùng một vạch xuất phát, điểm khác biệt duy nhất chính là đại thần có lượng độc giả lớn, người mới không có nền tảng độc giả. Đúng rồi, 123 ngôn tình còn có bảng tự nhiên, cái này xem tích phân, thu nhập càng nhiều, nền tảng tích phân cao, đại thần vừa bắt đầu viết truyện, liền trực tiếp vọt lên đứng đầu bảng tự nhiên, vậy nên không bao giờ ít độc giả. Lúc nào đó tôi cũng có thể luyện thành đại thần thì tốt rồi."
Cao Triều nhìn Trần Tùy Văn mặt đầy khao khát, nói: "Vậy cậu cố lên, cậu cũng có thể thành thần."
"He he, tôi sẽ nỗ lực." Trần Tùy Văn ôm chăn lăn qua lăn lại: "Hôm nay tôi nhận được ngư lôi nước sâu rồi, ha ha!"
Cao Triều không hiểu: "Đó là cái gì?"
Trần Tùy Văn cười hì hì: "Phần thưởng từ độc giả, một trăm tệ. Lần đầu tiên tôi nhận được đấy."
"Tặng thưởng cư nhiên còn có cách gọi kinh khủng như vậy, tôi xem như phục rồi! Mới có một trăm?" Cao Triều hỏi.
"Một trăm đã là rất nhiều rồi có được không. Khen thưởng mệnh giá lớn nhất của 123 ngôn tình chính là một trăm tệ, tôi cũng chỉ mới được chia có 50 mà thôi. Không có hào phóng như trang web của bọn anh."
Cao Triều nói: "Cách phân chia trái lại cũng như nhau. Đều nói 123 ngôn tình nhỏ nhen hẹp hòi, như vầy xem ra là đúng. Tôi tắt đèn đây."
"Ừm, được." Trần Tùy Văn nhìn điện thoại, tiếp tục trả lời bình luận, vừa rồi anh mới cập nhật thêm chương mới, độc giả lại hưng phấn lên, ném rất nhiều bá vương phiếu, thật đúng là thu tiền thu đến mức tay chuột rút, trả lời bình luận trả lời đến tay mềm nhũn."
Cao Triều quay đầu nhìn khuôn mặt bị điện thoại chiếu sáng của Trần Tùy Văn, suy nghĩ một hồi, cũng lấy điện thoại ra, tìm kiếm trang web 123 ngôn tình, nhấp vào, đăng ký một tài khoản 123 ngôn tình.
*Đơn vị tiền tệ TQ: nhân dân tệ (RMB)
1 đồng/tệ= 10 hào=100 xu
1 nhân dân nhân tệ ~ 3.559 vnđ
PS: Thiếu sót, bữa trước có chương xuất hiện chữ YY mà quên chú thích cho mọi người.
YY à một từ được cư dân mạng Trung Quốc sử dụng với một ý nghĩa đen tối và thô tục. Thông thường, trong sinh học XX là con gái, XY là con trai, thì YY thể hiện con trai nhưng không thích con gái, lại tự tưởng tượng ra những hình ảnh trong đầu giúp bản thân tự thỏa mãn nhu cầu sinh lý.