Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khúc Lạc nhíu mày liếc nhìn Cao Triều: "Tôi nói này Cao (Trào), sao anh lắm chuyện thế, giống như bà tám vậy, không, nên gọi anh là ông tám!" Khúc Lạc vẫn rất biết bảo vệ bạn bè, bản thân Trần Tùy Văn không nói, cô tuyệt đối sẽ không chủ đông giúp anh come out.
Cao Triều xua tay: "Tôi cũng là trong lúc vô ý biết được, cậu ấy cũng không phủ nhận."
"Hả?" Khúc Lạc vẻ mặt không tin "Sao anh biết được? Thành thật khai báo!"
Cao Triều nói: "Không phải lúc sáng tôi ra ngoài tìm thợ mở khóa sao, mượn điện thoại của cậu ấy, sau đó giúp cậu ấy nhận một cuộc điện thoại, tôi là có ý tốt nhắc nhở đối phương lát nữa hãy gọi lại, kết quả tên đàn ông đó hỏi tôi có phải bạn trai của Trần Tùy Văn không."
Mặt Khúc Lạc tức thì tối sầm lại, tay cô nắm chặt thành quyền, dùng sức đập mạnh lên bàn trà, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên rác rưởi họ Hứa này!".
Lòng hiếu kỳ của Cao Triều sắp giết chết mèo rồi: "Người đó là ai vậy?"
Khúc Lạc sắc mặt xám ngắt: "Một tên cặn bã."
"Cậu ấy thật sự là gay? Tôi cảm thấy không giống chút nào, một cậu chàng tốt biết bao." Cao Triều đầy mặt tiếc nuối.
Khúc Lạc cau mày: "Anh có ý gì, gay thì là người xấu?"
Cao Triều vội vàng xua tay: "Không phải, không phải, tôi cho rằng gay đều rất "nương", cậu ấy nhìn có vẻ rất bình thường. Tôi cảm thấy khá đáng tiếc, bao nhiêu cô gái đẹp như vậy không yêu, sao lại thích đàn ông chứ."
"Gay cũng là người bình thường. Tính hướng thứ này còn có thể tự mình lựa quyết định? Cơ bản đều là trời sinh." Khúc Lạc nhàn nhạt nói.
Cao Triều gật đầu, qua một lúc lại do dự hỏi: "Vậy cậu ấy không có bạn trai?"
Khúc Lạc như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, liếc hắn một cái: "Cho dù không có bạn trai, cậu ấy cũng sẽ không nhìn trúng anh!"
Cao Triều vốn đang lo lắng Trần Tùy Văn sẽ nhìn trúng mình, kết quả nghe Khúc Lạc chém đinh đặt sắt nói Trần Tùy Văn sẽ không nhìn trúng, lại không vui: "Tôi làm sao? Dựa vào cái gì mà không nhìn trúng tôi?"
Khúc Lạc liếc hắn một cái, hắc hắc cười: "Thì ra anh nhìn trúng cậu ấy rồi?"
Cao Triều bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh, vội vàng lắc đầu: "Không có, không có! Đừng có nhầm lẫn, Tôi đây chỉ là, chỉ là tùy tiện nói vậy thôi, tôi thẳng tăm tắp nhé, chỉ thích em gái ngực to."
Khúc Lạc cười lạnh một tiếng: "Tốt nhất hãy biết bản thân anh muốn gì, đừng vọng tưởng câu dẫn cậu ấy để chứng tỏ mị lực của bản thân, nếu không tôi không tha cho anh đâu." Ban đầu tên cặn bã Hứa Vưu đó thích trêu ghẹo, rõ ràng biết tính hướng của Trần Tùy Văn mà còn chơi trò ái muội với cậu ấy, thật đúng máy bay chiến đấu trong đám nhân tra.
"Tuyệt đối sẽ không!" Cao Triều liều mạng xua hai tay.
Khúc Lạc lại chậm rãi nói: "Có điều bằng bộ dạng này của anh, đừng nói là Tùy Văn, chỉ cô gái bình thường cũng chưa chắc đã nhìn đến."
Cao Triều đen mặt: "Bộ dạng tôi thì lại làm sao? Dù gì cũng là một soái ca chứ."
"Mặt mũi thì còn tạm được, nhưng cũng đẹp bằng Tùy Văn, còn cả ngày bơ phờ như thể cắn thuốc phiện. Còn có cái thân hình gầy như que củi khô đó, đời sống tính phúc khó mà đảm bảo được." Khúc Lạc vừa nói vừa lắc đầu.
Cao Triều bị một hồi đã kích mãnh liệt, tức giận quay về, nghĩ đến lời Khúc Lạc nói, cởi quần áo đối diện gương soi, quả nhiên là gầy hơn một tẹo. Hắn nhặt quả tạ đã tích bụi lâu ngày nơi góc tường, chờ đó, đại gia nhất định phải khiến ngươi lau mắt mà nhìn.
Trần Tùy Văn mua xong thẻ điện thoại, phát hiện chợ đêm bên ngoài tiểu khu đã mở, thịt nướng, mì xào, đậu phụ thối, cổ vịt, ốc xào, bánh bột lọc, trái cây... đều có. Mọi người từng tốp từng đàn đổ xô đến các quầy hàng nhỏ bên đường ăn thức ăn khuya, về cơ bản đều là nói tiếng địa phương hoặc tiếng phổ thông mang nặng khẩu âm, khiến Trần Tùy Văn cảm thấy thân thiết, anh lại quay trở về đây rồi, cuộc sống mới của anh cũng sẽ bắt đầu lại từ đây.
Trần Tùy Văn lại xách một túi cổ vịt, ba phần đậu phụ thối cùng với một hộp kem quay về nhà, phát hiện Cao Triều đã đi rồi: "Khúc Lạc, đến ăn thức ăn khuya."
Khúc Lạc từ trong phòng chạy ra như một cơn gió, mũi đánh hơi quở trách anh: "Tớ không có ăn khuya, sẽ thêm thịt. Nhưng mà cậu mua đậu phụ thối mà tớ thích ăn nhất, tớ hận cậu, Trần Tùy Văn!"
Trần Tùy Văn cười ha ha nói: "Cậu không ăn tớ ăn đây."
Khúc Lạc mặc dù đang kêu gào giảm béo, nhưng trước mặt thức ăn ngon, ý chí của cô lại có chút yếu ớt, cô mở túi đậu phụ thối ra, phát hiện có ba phần: "Sao cậu lại mua ba phần?"
Trần Tùy Văn nói: "Tớ cứ nghĩ Cao Triều vẫn đang ở đây, hay là đưa qua cho anh ta?"
"Đừng, vẫn là thôi đi, chúng ta cũng không nợ hắn tiền, không cần cho hắn ăn, tớ ăn hai phần." Khúc Lạc cảm thấy vẫn là đừng nên để Trần Tùy Văn đi đưa đồ ăn thì hơn, miễn cho cái tên gia hoả Cao Triều tự cho mình là tốt đó nghĩ rằng Trần Tùy Văn thật sự có ý với hắn ta.
Trần Tùy Văn cũng không nghĩ nhiều: "Cậu như vậy không sợ mập?"
"Không sao, mấy miếng đậu phụ thối mà thôi." Khúc Lạc cắn một miếng, ăn đến vô cùng thỏa mãn.
Hôm sau là thứ hai, Khúc Lạc mới sáng sớm đã ra cửa đi làm, Trần Tùy Văn vẫn đang trong khoảng thời gian làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, lúc thức dậy phát hiện không có gì để làm, bèn mở máy tính lên để làm sạch. Làm sạch xong xuôi việc đầu tiên là lên lướt diễn đàn 123 ngôn tình, xem sưu tầm, lượt nhấp chuột, xem bình luận, bởi vì cập nhật gián đoạn, lượt nhấp chuột rõ ràng có một khoảng trống, điều này khiến Trần Tùy Văn, người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, cảm thấy vô cùng khó chịu. Tin nhắn ký hợp đồng như cũ vẫn trong trạng thái chưa đọc.
Trần Tùy Văn xuống lầu chạy một vòng, nhìn những người đang vội vã đi làm, không khỏi cảm thấy trống rỗng, không phải anh thiếu tiền, làm việc hai năm, ít nhiều cũng có chút tích lũy, chỉ là không có việc làm, trong lòng bất an. Anh an ủi bản thân, coi như cho bản thân nghỉ phép đi, còn có thể viết văn. Nghĩ đến viết văn, anh không khỏi nghĩ đến Cao Triều, người này toàn thời gian viết tiểu thuyết, danh khí cũng không nhỏ, sách cũng xuất bản rồi, thu nhập chắc là cũng ổn, chỉ là làm việc và nghỉ ngơi ngày đêm đảo lộn như vậy, cứ tiếp tục kéo dài, cơ thể có thể chịu đựng nổi sao? Nếu như cho anh mức thu nhập đó, bảo anh làm việc toàn thời gian như vậy, anh hơn nữa sẽ không sẵn lòng.
Anh không có việc để làm nên yên tâm gõ chữ nguyên một ngày, từ lúc bắt đầu viết văn, dành nhiều thời gian gõ chữ như lúc này không nhiều, lúc trước còn đi làm, thời gian viết văn đều là chắt bóp ra. Hiện tại có thời gian, rất nhiều ý tưởng trước đây của anh đều có thể được viết ra rồi, từ phương diện này mà nói, thất nghiệp cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Người mới bắt đầu viết văn tinh thần đều phấn chấn, không biết mệt mỏi, Trần Tùy Văn đã viết gõ chữ tám tiếng từ sáng đến chiều, lúc thống kê số chữ, vậy mà có đến 14000 chữ, tốc độ tay cũng được cải thiện. Có điều gõ xong lúc nghĩ ngơi, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, dù gì cũng quá tốn óc suy nghĩ rồi. Anh vươn vai, chuẩn bị đi làm cơm tối, Khúc Lạc kịp thời gọi điện thoại đến, nói tối nay Cao Triều mời bọn họ ăn cơm. Trần Tùy Văn hơi chau mày, tên gia hoả suốt ngày ở trong hang này rốt cuộc chịu ra khỏi cửa rồi, thật là kỳ tích.
Trần Tùy Văn tiện tay lướt 123 ngôn tình một lát, sau đó nhìn thấy một phong thư nhỏ màu vàng nhấp nháy, quản trị viên đến rồi, anh kích động mở ra, là biên kịch trả lời tin nhắn, vô cùng lịch sự khách sáo, nói tiểu thuyết của anh ấy vẫn chưa đáp ứng các yêu cầu để ký hợp đồng, xin tiếp tục làm việc chăm chỉ. Tin nhắn nội bộ này đã đem cảm giác thành tựu tràn đầy của Trần Tùy Văn hoàn toàn quét sạch, và anh ấy đột nhiên cảm thấy thể chất lẫn thể xác đều kiệt quệ.
Đến nỗi khi Cao Triều đến gõ cửa gọi anh, anh vẫn đang ủ rũ, Cao Triều nhìn sắc mặt anh: "Cảm lạnh à?"
Trần Tùy Văn ngáp một cái: "Không, chỉ là cảm thấy hơi mệt."
Cao Triều vừa mới ngủ dậy, tinh thần phấn chấn, nghe lời Trần Tùy Văn nói: "Đi tìm công việc rồi?"
Trần Tùy Văn lắc đầu: "Không có. Anh viết tiểu thuyết bao lâu rồi?"
Cao Triều nghe anh hỏi về chức nghiệp của mình, tức thời thao thao bất tuyệt: "Ừm, cũng gần năm năm rồi đi. Đại học năm ba bắt đầu viết, lúc mới bắt đầu chỉ là viết cho vui, không nghĩ đến kiếm tiền, cứ viết ngắt quãng như vậy, mãi đến sau khi tốt nghiệp mới viết nghiêm túc, bắt đầu lên kệ kiếm tiền, sau này phát hiện thu nhập cũng không tồi, mới từ chức quay về chuyên tâm viết văn, năm nay mới bắt đầu."
Trần Tùy Văn nghĩ một hồi, hỏi: "Làm việc toàn thời gian liệu có mệt không?"
Cao Triều lười biếng vươn vai: "Vẫn tốt, tốc độ tay của tôi cũng được, nếu nhanh thì mỗi tiếng 3 ngàn chữ, bây giờ mỗi ngày tôi cập nhật 6 ngàn chữ, dư ra thì lưu bản thảo lại. Chủ yếu là toàn bộ thời gian đều tự do, thời gian tự do chi phối, hoặc là làm những việc mình thích."
Trần Tùy Văn nhìn lên đỉnh thang máy: "Anh hai tiếng đồng hồ là có thể hoàn thành mọi thứ, sao còn phải thức thâu đêm?"
Cao Triều nói: "Không phải cậu nghĩ 3 ngàn chữ nói đến là đến chứ? Tôi trước tiên phải suy nghĩ ra đề cương chi tiết, tư liệu cần thiết chuẩn bị cũng phải tra trước. Hơn nữa cũng không phải lúc nào cũng có thứ để viết. Trừ viết sách ra, tôi cũng xem sách, tích lũy nhiều, như vậy mới có thể có linh cảm. Bây giờ tôi thức thâu đêm thành thói quen rồi, không đến nửa đêm thì không viết được gì."
Thời gian biểu của Trần Tùy Văn vẫn luôn được xem là bình thường, muộn lắm là một hai giờ sáng, không cách nào lý giải được thói quen đêm thức ngày ngủ, có điều đây là cuộc sống là người khác lựa chọn, anh không có quyền can dự. Anh đổi chủ đề: "Sao lại nghĩ mời chúng tôi ăn cơm vậy?"
Cao Triều cười nói: "Hôm qua hai người đều giúp tôi rất nhiều, lại đãi tôi ăn hai bữa cơm, mời mọi người ăn cơm là nên làm." Cao Triều cũng không muốn suốt ngày ăn mì gói, nhưng một mình ra ngoài ăn cơm quá phiền phức, lúc Trần Tùy Văn chưa đến, hắn không tiện mời một mình Khúc Lạc đi ăn, có hiềm nghi đào góc tường của anh em, bây giờ có Trần Tùy Văn ở đây, cùng nhau đi ăn cơm cũng không có gì phải băn khoăn nữa.
Nơi bọn họ đến là một quán ăn địa phương, lấy đồ cay làm chủ đạo. Cao Triều gọi một nồi cá trê vàng, Trần Tùy Văn gọi món đậu phụ Huyện Du, Khúc Lạc gọi món tiết vịt xào, Cao Triều cảm thấy món ăn hơi ít, lại gọi thêm món thịt bò hầm khô, còn gọi thêm một món rau và một món canh.
Khúc Lạc nói: "Gọi nhiều như vậy, ăn không hết đâu."
Cao Triều nói: "Ăn không hết đóng gói mang về, dù sao tôi cũng không biết nấu cơm."
Trong lúc đợi thức ăn, ba người bắt đầu trò chuyện, Trần Tùy Văn lúc này mới biết nhà Cao Triều ở Lưu Dương, quê hương của pháo hoa: "Chỗ các anh có phải nhà nhà đều làm pháo hoa?"
Cao Triều gật đầu: "Đúng, nhà tôi cũng làm, mở một nhà xưởng nhỏ."
Khúc Lạc nói: "Vậy càng tốt, ngày lễ ngày tết có thể đốt thật nhiều pháo hoa, dù sao cũng không tốn tiền."
Trên mặt Cao Triều kéo ra một nụ cười tự giễu: "Nói thật, tôi cũng cũng là từ trên ti vi mới thấy được dáng vẻ của pháo hoa Lưu Dương, chúng tôi từ nhỏ đã bị nghiêm cấm đốt pháo hoa."
"Tại sao chứ?" Khúc Lạc không hiểu.
Cao Triều nói: "Chỗ đó của chúng tôi nghiêm cấm khói lửa. Một chút bất cẩn, liền sẽ dẫn đến sự kiện cháy nổ, đó là kết quả tan cửa nát nhà, không ai dám mạo hiểm."
Khúc Lạc lộ ra biểu cảm đồng tình: "Nghe ra nghề này cũng rất rủi ro."
Cao Triều rũ mắt xuống: "Còn không phải sao, nhưng mà người người đều làm cái này, tập mãi thành quen, nguy hiểm dường như cũng không đáng sợ đến vậy nữa. Xảy ra xự cố cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo."
Trần Tùy Văn nhìn Cao Triều hiếm được khi nghiêm túc như vậy, chuyện như vậy chỉ cần vừa xảy ra, chỉ sợ đó là một tai họa ngập đầu, ai có thể ngờ được đằng sau những màn pháo hoa rực rỡ mỹ lệ đó lại ẩn chứa nhiều cay đắng như vậy.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trên bàn ăn trở nên nặng nề, em gái phục vụ bưng lên món đậu phụ Huyện Du. Cô gái đó khá xinh đẹp, đôi mắt to tròn, làn da trắng, mặc dù thân người nhỏ nhắn, nhưng **, vô cùng có vốn liếng, Trần Tùy Văn phát hiện mắt Cao Triều phút chốc sáng lên, vẻ mặt cũng bắt đầu trở nên không nghiêm chỉnh: "Em gái, lấy cho anh ba chai bia, lại lấy thêm ba cái ly."
Phục vụ liếc nhìn anh ta, không nói một lời xoay người rời đi. Khúc Lạc khinh bỉ nói với Cao Triều: "Nhìn thấy mỹ nữ mắt liền không chớp, không có tiền đồ!"
Cao Triều hắc hắc cười: "Lòng yêu cái đẹp ai cũng đều có, ai thấy mỹ nữ mà không muốn nhìn thêm vài lần, Trần Tùy Văn cậu nói đúng không?"
Trần Tùy Văn không tiếp lời. Cao Triều cười hắc hắc: "Quên mất, cảnh vật trong mắt chúng ta không giống nhau. Mau xem, bên kia có soái ca kìa."
Trần Tùy Văn trước lời trêu đùa như vậy của Cao Triều thật cạn lời, anh đương nhiên sẽ không thật sự quay đầu nhìn soái ca, nhưng mà Khúc Lạc đã ngẩng đầu lên nhìn: "Đúng là có thật kìa!"
Trần Tùy Văn cười, cúi đầu gắp miếng đậu phụ cho vào miệng, xác thực là hương vị đậu phụ Huyện Du, mềm mại lại dẻo dai, nơi khác chế biến đều không thể so sánh được. Đột nhiên nghe thấy Khúc Lạc thấp giọng nói: "Soái ca kia hình như phát hiện chúng ta đang nhìn anh ta. Đúng thật là đẹp trai quá đi!"
Trần Tùy Văn vốn dĩ không định nhìn, lúc này cũng không dằn được lòng hiếu kỳ, quay đầu vừa nhìn, một nam sinh tuấn lãng soái khí đang nhìn về phía bọn họ, khoảnh khắc chạm mắt với cậu ta, đối phương nở nụ cười, ánh đèn tức thời đều mất đi ánh sáng. Trần Tùy Văn trong lòng hối hận, hận không thể tìm một cái lỗ dưới đất để chui xuống, sao anh lại quay đầu cơ chứ. Nam sinh đứng dậy, bước nhanh về phía bọn họ, đưa tay ra vỗ lên lưng Trần Tùy Văn: "Trần Tùy Văn, thật sự là anh! Em vừa mới nhìn thấy bóng lưng của anh, còn đang nghĩ liệu có phải anh hay không."
Khúc Lạc với Cao Triều mặt đầy ngạc nhiên, đặc biệt là Cao Triều, giống như thể gặp quỷ vậy, hắn chẳng qua chỉ tiện tay chỉ một cái, vậy mà lại chỉ trúng người quen của Trần Tùy Văn. Trần Tùy Văn ho nhẹ một tiếng, che đậy đi sự thất lễ của mình: "Đúng là trùng hợp. Tần An Chi, cậu cũng đến ăn cơm?"
"Ừm, cùng với mấy người bạn học đến ăn cơm, đây đều là bạn của anh? Chào hai người, em tên là Tần An Chi, học đệ của Trần Tùy Văn." Tần An Chi cười tít mắt chào hỏi với Khúc Lạc và Cao Triều.
Khúc Lạc vẫy vẫy tay với cậu ta: "Chào em, chị tên Khúc Lạc, bạn của Trần Tùy Văn. Em cũng từ Đại học Sư phạm sao?"
"Em học Đại học Công nghệ, em là học đệ thời tiểu học, trung học với cả cấp ba của anh Trần Tùy Văn. Đồ ăn của mọi người mới được dọn lên sao? Hay là cùng ăn với tụi em đi, nhiều người càng thêm náo nhiệt." Tần An Chi là một người vô cùng chủ động, nhiệt tình.
Trần Tùy Văn vẫy tay: "Thôi vậy, tụi em ăn đi."
Tần An Chi lấy điện thoại ra: "Vậy lưu lại phương thức liên lạc nhé. Nghe nói anh đi Thượng Hải làm việc, lần này là quay về nghỉ phép hay đi công tác vậy?"
Trần Tùy Văn nói: "Công tác. Điện thoại của anh hết pin rồi, số điện thoại lại không nhớ, lưu lại nick QQ vậy." Anh không muốn để đối phương biết được số điện thoại mình dùng là số bản địa.
"Cũng được, không cần nick lúc trước, hình như anh không mấy dùng đến nữa rồi. Khi nào anh quay lại Thượng Hải? Trước lúc về em mời anh ăn cơm." Tần An Chi không mảy may bị đả kích chút nào vi sự lãnh đạm của Trần Tùy Văn, cậu ta thêm nick QQ mới, sau đó lại muốn xin nick của Khúc Lạc.
Trần Tùy Văn nói: "Cảm ơn, chỉ sợ là không được rồi, anh đặt vé xe tối nay."
"Vậy thật tiếc quá, em tiễn anh ra nhà ga vậy." Tần An Chi nói.
Trần Tùy Văn mặt không biểu tình từ chối: "Không cần đâu, anh còn có đồng nghiệp đi cùng."
"Vậy được rồi, thường xuyên liên lạc nhé." Tần An Chi vẫy tay cười, vô cùng có phong độ mà rời đi.
Khúc Lạc nghe Trần Tùy Văn nói dối, trực giác thấy trong này có bát quái, với tâm lý hóng chuyện của mình, đem nick QQ của mình cho đối phương. Từ đầu đến cuối, Cao Triều chính là một bông hoa dựa tường, Tần An Chi không hỏi tên hắn ta, cũng không hỏi nick của hắn. Đợi đến lúc Tần An Chi đi rồi, Cao Triều phùng mang trợn má nói: "Tên tiểu tứ này có ý gì, không xem tôi là người à!"
Khúc Lạc cúi đầu cười đến rung bả vai, nháy mắt với Trần Tùy Văn: "Thằng nhóc này khá thú vị đó, quan hệ với cậu cũng thật sâu ha."
Trần Tùy Văn đỡ trán thở dài: "Đừng nhắc nữa, ăn cơm thôi." Tần An Chi chẳng qua chỉ muốn xem trò cười của anh mà thôi. Sớm biết sẽ gặp phải người quen, thì đã không đến đây ăn cơm.
Cao Triều nãy giờ không ai để ý, nhìn Trần Tùy Văn, đột nhiên sản sinh ra hứng thú với anh, đây là một người có rất nhiều câu chuyện.