Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu lời nói dối cũng đã nói ra, bất kể có bao nhiêu là mù quáng, Hà Liêu Tinh cũng phải tự cho mình một cái lí do, vì vậy liền hơi dựa vào bên cạnh, ý cười mơn mởn mà nhìn họ hỏi bài.
Tuy rằng bởi vì một ít tin đồn, Hà Liêu Tinh ở trong mắt đại đa số người cũng không phải đứa dễ ghẹo, thế nhưng trong mắt bạn cùng lớp, kỳ thực Hà Liêu Tinh coi như không tệ, trong tình huống bình thướng cậu vẫn luôn rất ôn hòa, mang nụ cười mỉm trên mặt.
Đối với cậu Omega hỏi bài này mà nói, cậu ta cảm thấy Hà Liêu Tinh không giống như trong lời đồn, ngược lại rất bình dị dễ gần, cậu ta vẫn luôn nhớ khi cậu ta quên mang thẻ cơm trong nhà ăn, Hà Liêu Tinh đứng ở đằng sau chủ động giúp cậu quẹt thẻ một lần, còn một lần trời mua không mang dù là Hà Liêu Tinh chủ động đưa dù cho cậu ta mượn...
Loại chuyện nhỏ này đối với Hà Liêu Tinh mà nói có thể chỉ là chút phiền phức nhỏ tiện tay giải quyết, đối với đại đa số cũng không tính là cái gì, mà với Omega này, lại như là rất nhiều những đốm lửa, thiêu đốt hoàn toàn những cái nhãn mác "không dễ chọc" "đánh nhau rất hung tợn" ở mặt trái này.
Ấn tượng của nam Omega đối với Hà Liêu Tinh vốn rất tốt, mà vào lúc này, Hà Liêu Tinh chỉ đơn giản là đứng ở kia, động tác gì khác cũng không làm, nhìn qua đặc biệt khí định thần nhàn*, cậu ta lại cảm nhận được áp lực nặng nề.
*Nguyên văn: 气定神闲, thành ngữ Hán Việt, "khí" nghĩa là nguyên khí, "thần" nghĩa là linh hồn, miêu tả trạng thái nguyên khí sung túc, linh hồn thoải mái, tự nhiên tự tại – nguồn Baidu
Loại cảm giác đó nói như thế nào đây, giống như là chính mình cướp đồ của Hà Liêu Tinh, mà cậu dường như đang đợi để trả thù....
Mà rõ ràng cậu chỉ là hỏi bài mà thôi......
Lúc Bùi Túc nói đến bước cuối cùng, viết lời giải xuống trên giấy nháp, nam Omega nghe mà hỗn loạn, cứ à ừ không ngừng, ánh mắt dao dộng.
Sau khi nghe y nói xong, nam Omega cấp tốc cầm giấy nháp, vội vã nói cảm ơn, sau đó cứ như một con thỏ bị hù dọa mà chạy trốn.
Bùi Túc không tự chủ nắm lấy cánh tay, nhìn hướng cậu ta đi, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, sau một lát, xoay đầu lại, tầm mắt rơi xuống trên người Hà Liêu Tinh.
Hà Liêu Tinh còn chưa rõ chính mình tột cùng mang đến áp lực lớn bao nhiêu cho vị bạn học nhỏ vừa nãy kia, mở to mắt, vô tội cực kỳ: "Xong rồi à?"
Bùi Túc nhẹ giọng ừ một tiếng, vẫn cứ nhìn cậu.
Tới gần Bùi Túc rồi, dường như là đã tiến vào một lồng phòng hộ trong suốt, tất cả những chất dẫn dụ khác đều bị ngăn ở ngoài, chỉ còn lại khí tức gỗ cỏ hương thảo dễ ngửi tỏa ra từ trên người Bùi Túc, mênh mông như biển, một mảng u tĩnh.
Bệnh trạng khó chịu giảm bớt, Hà Liêu Tinh cảm thấy chính mình như sống lại, lúc này hoàn toàn tỉnh lại, dáng đứng lại đặc biệt tùy ý, nếu là người bình thường đứng như vậy, nhất định sẽ trông thật cà lơ phất phơ*, không chút đứng đắn, nhưng cậu đứng như vậy, lại như một cậu chủ nhỏ thanh nhàn, giơ tay nhấc chân** đều đặc biệt tao nhã.
*Nguyên văn:吊儿郎当, Hán Việt: "điếu nhi lang đương", miêu tả ngoại hình bất thường, tác phong cẩu thả, thái độ không nghiêm túc, xuất xứ từ "Khẩu trung tiểu phỉ ký" – nguồn Baidu
**Nguyên văn:举手投足, Hán Việt: "cử thủ đầu túc", miêu tả hành động nhẹ nhàng, dễ dàng, không tốn sức, xuất xứ từ "Ứng khoa mục thì dữ nhân thư" của Hàn Dũ thời Đường – nguồn Baidu
Cậu và Bùi Túc đứng mặt đối mặt một lát, đằng hắng cổ họng, mời trước: "Nếu vậy thì, chúng ta cùng về lớp đi?"
Tuy rằng bệnh trạng có giảm bớt, mà Hà Liêu Tinh còn nhớ cảm giác khó chịu như hận không thể đảo ngược dạ dày kia, cậu đây tham sống, không muốn trải nghiệm lần hai.
Bùi Túc không lên tiếng, đi vào trong phòng học trước.
Buổi chiều còn có hai tiết nữa mới xong, Hà Liêu Tinh gục xuống bàn chơi điện thoại di động một lát, có lẽ là mùi vị chất dẫn dụ ở phía sau vô cùng ổn định, dược hiệu liền từ từ phát huy tác dụng, cậu chìm vào giấc ngủ.
Vốn là Hà Liêu Tinh trốn học cả buổi, Lý Xuân Hoa phải đến tìm cậu hỏi lí do, mà mới vừa bước đến gần bàn của Hà Liêu Tinh, đã nhìn thấy Hà Liêu Tinh gục xuống bàn, một cái tay che cổ, đầu đặt trên khuỷu tay còn lại, ngủ say.
Mai Thái thấy thế, nhanh chóng đứng dậy, nhỏ giọng cùng cô kể lại sự việc, nhóc cũng là phạm nhân trốn học chuyên nghiệp, đối với quy trình này hết sức quen thuộc, lúc này bọn họ lại đến tiệm thuốc, tự nhiên có lý do chính đáng kể rõ tình huống với cô giáo.
Lý Xuân Hoa thở dài, tiến hành thông cảm và chia sẻ ở một trình độ nhất định về tình trạng cơ thể của Hà Liêu Tinh, lúc gần đi còn để lại hai trang bài tập làm quà, nói hi vọng Hà Liêu Tinh nhanh khỏe lại.
Mai Thái ở một bên cạnh nhìn, đều sắp thay Hà Liêu Tinh cảm động chết rồi: "......"
Môn cuối cùng trong buổi chiều là Vật Lý, cần phải lên phòng thực hành, xong rồi là tan học.
Mai Thái thấy Hà Liêu Tinh ngủ say, cũng không quấy rầy cậu, lúc vừa mới chuẩn bị kêu người khác cùng đi phòng thực hành, nhóc liền thấy Bùi Túc đi tới bên cạnh Hà Liêu Tinh.
Mai Thái nhanh chóng làm một cái suỵt với y, sau đó nhỏ giọng nói: "Đừng quấy rầy cậu ấy, anh Tinh cậu ấy không thoải mái lắm."
Bùi Túc cụp mắt nhìn thiếu niên đang gục xuống bàn, ừm một tiếng: "Mình biết."
Mai Thái ồ một tiếng, ồ xong bỗng nhiên ý thức được có gì sai sai:...?
Cái câu "Mình biết" này ý là sao? Bùi Túc biết cái gì mà biết?
Bùi Túc cởi áo khoác trên người, khom lưng, trùm lên trên người Hà Liêu Tinh.
Mai Thái ở một bên nhìn rất bối rối: "... A!"
Nhóc vỗ đầu, phản ứng được, giơ ngón cái với Bùi Túc: "Mình biết rồi, cậu sợ anh Tinh lạnh đúng không? Cậu thật sự là quá chu đáo, không uổng anh Tinh của chúng ta che chở cho cậu như vậy."
Cả người bạn như nhóc cũng không nghĩ tới, là nhóc quá trực nam*, nhóc nghĩ.
*Nguyên văn:直男, ban đầu dùng để chỉ người đàn ông dị tính, có tình cảm với phụ nữ, về sau dùng để chỉ 直男癌, Hán Việt: "trực nam nham", là straight man cancer – ung thư trực nam, là những người đàn ông tư tưởng truyền thống, EQ thấp, sống trong thế giới quan, giá trị quan, thẩm mỹ quan của bản thân, thường xuyên phê bình nữ giới, bất mãn với nữ giới, coi thường giá trị của nữ giới, lấy mình làm trung tâm chủ nghĩa nam quyền mà khinh miệt, trêu chọc người khác, phân biệt giới tính, tự cho là đúng; nghĩa này của cụm từ mang ý phê phán – nguồn Baidu
Bùi Túc không nói thêm cái gì: "Nên đến phòng thực hành."
Hà Liêu Tinh một giấc này ngủ vô cùng thoải mái, cả người tỉnh táo, còn mơ một giấc mộng đẹp, trong mơ thấy mình trên sườn núi xanh tươi, ánh mặt trời sáng rõ khắp nơi, tia sáng chiếu qua bàn tay bị chia thành từng mảng từng mảng.
Trong cánh mũi tràn đầy mùi thơm trầm nồng thuần hậu của chất gỗ, tươi mát mà ấm áp.
Sau khi tỉnh lại phòng học trống rỗng, ngoài song cửa lạc nhật dung kim*, hoa đăng sơ thượng**.
*Nguyên văn:落日熔金, câu đầu trong bài "Vĩnh ngộ lạc – Nguyên tiêu" của Lý Thanh Chiếu, tả cảnh mặt trời lặn màu như vàng nung
**Nguyên văn:华灯初上, thành ngữ tiếng Hán, dịch nghĩa: ngọn đèn vừa thắp sáng, ý miêu tả cảnh phố thị lên đèn khi trời ngả tối, xuất xứ từ "Sở Từ - Chiêu hồn" – nguồn Baidu
Hà Liêu Tinh ngồi dậy, mới phát giác trên người mình khoác một cái áo khoác mỏng, kiểu cổ điển đơn giản màu đen, không có phụ kiện gì khác, mà ở trên áo, đầy tràn là mùi chất dẫn dụ của Bùi Túc, giống như người nọ, thoang thoảng, lại mênh mông mờ ảo như biển mù sương.
Cậu cầm mép áo, hơi ngẩn ra, đầu óc không kiểm soát được nghĩ tới giấc mơ.
Cái áo khoác này khoác lên người, tựa như là cả người được Bùi Túc ôm trọn từ sau lưng.
Ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì rồi, Hà Liêu Tinh khịt mũi, lắc lắc đầu, rốt cuộc cũng thanh tỉnh.
... Cũng đừng ngủ thời gian quá lâu, ngủ đến mức có ảo giác.
Hà Liêu Tinh vừa định lười biếng duỗi người, bỗng nhiên liếc tới bài tập trên bàn, thắt lưng tê mỏi mới vừa duỗi ra được một nửa nhất thời dừng lại giữa không trung: "..."
Ngủ dậy lại có thêm hai tờ bài tập, kích thích.