Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trans:Socola Bạc Hà
Anh đã khiến em biết, rằng em tồn tại.
Mãi sau này Tang Du mới biết, lúc Bạc Nhã đi đưa thuốc cho bà vào buổi tối thì đã bắt gặp náo kịch của gia đình họ, anh ngỡ ngàng đưa cô về nhà mình.
Cha mẹ Bạc Nhã quanh năm không ở nhà, chỉ có dì bảo mẫu chứng kiến Bạc Nhã từ lúc nhỏ đến khi lớn, dì ấy là một người dịu dàng, khi thấy hai người họ đứng ở cửa ướt sũng, dì mỉm cười bảo họ nhanh tắm rửa kẻo cảm lạnh, cũng không hỏi gì khác thêm.
Sau khi dì nghỉ ngơi, Tang Du lén lút đến phòng khách ngồi xuống, một đêm như vậy, thứ lỗi vì cô không ngủ được. Tang Du nhấp một ngụm nước, nhìn cơn mưa dường như không bao giờ ngừng bên ngoài, một chút mệt mỏi hiện lên giữa hai hàng lông mày.
"Cậu không ngủ được à?" Bạc Nhã không biết từ khi nào cũng đã dậy, ôm vài cuốn sách trên tay ngồi bên cạnh cô.
Tang Du cụp mắt xuống, "Ừm, tớ không ngủ được."
Bạc Nhã đưa sách cho cô, "Ngày mai dùng trước sách của tớ đi, tớ chẳng mấy khi dùng đến."Nói xong lại đi đến ngăn tủ lấy ra một miếng băng cá nhân, nhìn nhìn hai má của cô, đôi lông mày nhỏ nhếch lên.
Tang Du cảm giác hai bên tai có chút nóng lên, lẩm bẩm nói "Cảm ơn", cùng với ánh mắt nhìn về một phía.
Cả hai đột nhiên im lặng, nhưng không cảm thấy xấu hổ, như thể họ đang đi cùng nhau, Tang Du không biết tại sao cô ấy có thể cảm nhận được điều đó, và Bạc Nhã cũng không hề vui.
"Tang Du." Bạc Nhã đột ngột nói.
Tang Du rời mắt khỏi tấm màn mưa ở ngoài, quay đầu nhìn lại anh.
Bạc Nhã cầm cốc lên, uống một ngụm nước, ánh mắt dừng lưu lại trên khuôn mặt bé nhỏ của Tang Du một lúc, nói: "Hai ngày sau, hãy trở về từ từ nói chuyện với họ."
Tang Du rũ mắt xuống, lắc lắc đầu, "Không được, cha mình sẽ một mực cho rằng, chính mình là người đã vay nhiều tiền như vậy, là mình đã khiến Tang Tiểu Doanh bị đánh."
"Nhưng cậu không phải vẫn còn có dì Tang sao, nếu cậu không chủ động giải thích, những người yêu thương cậu sẽ không bao giờ biết rằng cậu vô tội, cố gắng đừng để họ thất vọng. Tang Du, cậu không cần im lặng, không cần trốn tránh, cậu cũng không phải bị thế giới này bỏ rơi, cũng chẳng phải cho phép người khác khinh thường cậu"
Tang Du nhìn vào màn đêm, đôi mắt đen của cậu chiếu sáng, lời nói đầy sức sống của cậu, lại khiến cho trước mắt Tang Du một lần nữa mơ hồ không rõ.
Thứ lỗi cho tớ,đây là lần cuối cùng tớ khóc một cách yếu đuối trước mặt cậu,cảm ơn cậu đã khiến tớ biết rằng tớ tồn tại.
Sau khi Tang Du ở lại hơn mười ngày, mẹ Tang cũng tìm thấy cô. Bà ấy khóc thật sự rất thương tâm, ngày đó Tang Tiểu Oánh không quá lâu liền vào đồn cảnh sát, cụ thể tại sao Tang Du không có hỏi, nhưng rõ ràng trong lòng hiểu không khác gì ai, cha cô ấy cũng có chút hiểu ra sự thật của ngày hôm đó.
Tang Du nói với mẹ rằng bản thân cô ấy đã từng muốn buông bỏ, hơn nữa sẽ không bao giờ quay trở về sống lần nào thêm, để cho hai người họ để tâm đến thân thể mình. Mẹ Tang nghe xong không có một chút oán hận nào, cũng không kìm được nước mắt, nắm tay không ngừng nói xin lỗi. Hơn nữa, cha cô ấy quyết định sẽ sống một mình sau khi Tang Du mười tám tuổi, nhưng họ sẽ luôn là một phần của gia đình.
Tang Du nhìn thấy bà ấy, chóp mũi có hơi cay, nhất thời không biết nên nói gì.
Đưa mẹ từ ký túc xá xuống, cơn gió ấm đầu mùa xuân thổi qua, làm rối tung sợi tóc trên trán Tang Du, vừa ngứa, nhưng cũng thật ấm.
Nhìn bóng lưng của mẹ Tang rời đi, Tang Du đưa tay lên vuốt ngực, nơi đó mặt có chút ngọt ngào, hưng phấn, như thể cảm giác trái tim được sống lại.
Nội tâm của Tang Du cuối cùng đã được giải phóng.
Đón gió xuân, Tang Du bước nhỏ chạy lên, lúc này thầm nghĩ chạy thật nhanh để gặp anh, cuối cùng tìm thấy Bạc Nhã đang ôn bài trong thư viện, Tang Du đứng trước mặt cậu, hơi thở hổn hển.
Bạc Nhã có hơi ngạc nhiên, tháo kính xuống, cười như không cười nhìn cô.
Ánh mắt Tang Du dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng, "Không phải anh đã hỏi em, em dự định học đại học ở đâu, em đã quyết định rồi, anh học đại học trường nào, em sẽ học đại học trường đó, vẫn mong anh chỉ giáo nhiều hơn, Bạc Nhã. "
Hai người nhìn nhau mỉm cười, bỏ qua những ánh nhìn mông lung xung quanh, như thể cả thế giới này chỉ có hai người vậy.