Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô giáo Trương chưa từng bị ông nạt như vậy nên sợ đến mức làm ngã luôn cốc nước.
“Tôi phải tìm hiệu trưởng đổi giáo viên cho con tôi, nhảy lớp cũng không sao cả, dù sao vẫn tốt hơn là có một bà giáo suốt ngày cứ kiếm chuyện làm tôi lo mãi.
Tôi không phải nơi trút giận của bà! Tôi là phụ huynh chứ không phải con của bà mà bà muốn dạy dỗ lúc nào thì dạy! Bà bị gì vậy hả? Trẻ con nghịch ngợm một chút không được sao? Con nhà ai không nghịch ngợm? Hễ một tí là cứ gọi tôi lên, bà thừa hơi lắm rồi phải không? Mãn kinh! Biến thái!” Ông rốt cục nhịn không nổi, mất hết kiên nhẫn với cô Trương, “Tôi muốn cho con tôi nhảy lớp, lên thẳng lớp sáu thi trung học, thoát khỏi con mụ biến thái như bà!”
“Ông nói ai biến thái, tôi muốn tốt cho con ông nên mới gọi ông lên thôi.” Cô giáo Trương cãi lại ông. Các thầy cô khác thấy chuyện không tốt bèn lập tức tới khuyên can ngay.
Một thầy giáo kéo ông ra khỏi văn phòng, ông vẫn ồn ào như trước, “Nếu bà nói chuyện đàng hoàng thì tôi còn thương lượng được, nhưng lần nào gặp bà tôi cũng bị bà lên lớp cả. Đó là thái độ gì vậy hả?!
“Ấy ấy, cô Trương gần đây có chút chuyện nhà nên cảm xúc cô ấy không ổn định cho lắm ấy mà.” Thầy giáo khuyên giải ông.
“Cảm xúc không ổn định thì cũng đừng có tào lao như vậy chứ! Trẻ con nghịch ngợm một chút thì từ từ mà khuyên nhủ nó. Gì mà động tới là cứ gọi tôi lên để giáo huấn! Mụ già chết tiệt đói đòn à?!” Lòng ông bốc lửa ngùn ngụt. Tâm trạng mụ không tốt là mụ đòi lên lớp ông, cơ mà tâm trạng ông không tốt là ông chém chết luôn chứ ở. “Con của tôi phải đổi lớp, phải học nhảy lớp!”
Thầy giáo dẫn ông tới đầu cầu thang nhỏ giọng nói: “Như vầy đi, thành tích học tập của Tôn Tiểu Mễ tốt nhất lớp, nhưng để nhảy lớp thì phải vượt qua một loạt cuộc thi. Nhóc nhỏ có thi nổi không?”
“Không sao cả, tôi thuê giáo viên trung học dạy Tiểu Mễ rồi, thi nhảy lớp có là sá gì.” Ông khá tin tưởng vào Tiểu Mễ. Thi lên trung học chẳng nhằm nhò gì với thằng cu đâu.
“Vậy tôi dẫn anh tìm hiệu trưởng nói chuyện.” Thầy giáo cười hòa ái, nếp nhăn nơi khóe mắt xoắn thành một nùi hệt như một đoá hoa cúc. :v
“Ngài họ gì?” Ông hỏi thầy giáo.
“Tôi họ Lý, giáo viên lớp ba khối sáu. Nếu Tiểu Mễ nhà anh có thể vượt qua cuộc thi thì hãy đến với lớp của tôi.” Thầy Lý nói rõ ra như thế khiến lòng ông khẽ rung động. Có thể thấy Tiểu Mễ nhà ông ở trường học rất có duyên đấy, thầy Lý cũng rất ưa thích Tiểu Mễ kia kìa.
“Được, để tôi dẫn Tiểu Mễ đến phòng Giám hiệu tìm hiệu trưởng.”
Ông cùng thầy Lý đi vào lớp Tiểu Mễ. Bạn học của Tiểu Mễ cứ thấy ông là đâm đầu chạy trốn, thậm chí còn sợ đến nỗi trắng bệch mặt mày. Chẳng lẽ nhìn ông hung ác lắm sao?
“Ba ơi ~~~” Tiểu Mễ vừa nhìn thấy ông liền chạy tới, ôm lấy tay ông mà lắc tới lắc lui. Bao nhiêu tuổi rồi mà còn như vậy? Thiệt không biết xấu hổ gì hết.
“Con à, cơ hội thể hiện tài năng của con đã tới rồi đấy. Có muốn học nhảy lớp thẳng lên lớp sáu trung học không?” Ông sờ đầu con.
“Muốn, con được nhảy lớp sao?” Tiểu Mễ ngẩng đầu lên, mặt mừng rỡ hỏi.
“Đương nhiên, đi theo ba nào.” Ông dẫn Tiểu Mễ nhà ông đi cùng với thầy Lý đến phòng làm việc của hiệu trưởng. Hồi trước ông từng nhận thầu công trình xanh hoá trường học ở đây nên có quen với hiệu trưởng, lão ta tuyệt đối sẽ nể mặt ông.
Không phải ông khoác lác chứ đầu óc Tiểu Mễ nhà ông rất bá đạo trong học tập, đọc là nhớ, học là biết, thi nhảy lớp trơn tru đến mức khỏi cần dầu ăn, ngữ văn dĩ nhiên là max điểm!! Thầy Lý và hiệu trưởng đều rất kinh ngạc.
Đùa hoài, làm sao mà các cháu không kinh ngạc được cơ chứ? Đây chính là IQ mà ông các cháu đã dùng biết bao nhiêu tiền để bồi bổ mà. Làm như mời gia sư là miễn phí chắc? Làm như tiền là tự ói mà ra chắc? Chỉ cần có thể thoát khỏi cô Trương thì tiêu bao nhiêu tiền ông cũng cam lòng. Không thể để cho mụ ta hủy hoại con ông được.
Thầy Lý dễ dàng đón chào Tiểu Mễ nhà ông. Ông và thầy trao đổi số điện thoại, về sau có chuyện gì thì còn biết đường liên hệ.
Cùng đi với Tiểu Mễ trên đường ra khỏi trường học, ông hỏi nhóc nhỏ, “Môn ngữ văn của con kém nhất mà, hôm nay sao thi được 100% vậy?”
“Tại con ghét cô giáo Trương nên cố tình học thấp điểm để đùa cô chơi.” Tiểu Mễ thành thật khai báo.
Ông tiện tay tát thằng ranh một cái, “Đê ma ma, mày cố tình thi thấp điểm để chọc tức con bạch cốt tinh kia nhưng lần nào người bị lên lớp cũng là ba mày. Mày muốn ăn đòn có phải không?!”
Tiểu Mễ kêu oai oái, “Ba, cô Trương đối xử tệ với con là có nguyên nhân đấy.”
“Nguyên nhân gì?”
“Ngày nhà giáo cô có đến mua quần áo ở tiệm nhà mình nhưng ba không hề giảm nửa giá cho cổ. Đã thế hôm nọ cô bệnh ba cũng không mang quà đến thăm cổ trong khi phụ huynh của bạn con lại đến quá trời luôn.” Tiểu Mễ lần lượt dạy ông từng nguyên nhân một.
“Móa, vãi cô ~ Cô mày bệnh chết cũng không liên quan tới tao. Bả có phải phụ mẫu tổ tông của ba mày đâu, mắc mớ gì ba mày phải đến thăm bả. Con à, ba mày tự mình thi đậu trung học đấy, dựa vào cái gì ba mày phải nịnh nọt bả? Chắc tức chết quá.” Ông động viên con như thế. Thời nay nhân tâm hư mất rồi, toàn là con buôn hạ lưu đi làm gương xấu cho xã hội cả thôi. Chết tiệt, cảnh sát Lý rảnh quá hay sao mà tìm con của bả uống trà vậy?
Ông đưa Tiểu Mễ đến phòng khám A Triết. A Triết sẽ dẫn nó về nhà, giảng bài cho nó, xem nó làm bài tập. Ông là ông không được giỏi mấy cái phương diện này cho lắm.
Ông thường xuyên ngồi ăn cơm một mình ở tiệm Món cay Tứ Xuyên của Lão Ngũ. Lão Ngũ mỗi lần thu tiền cũng chỉ lấy của ông một ít tiền tượng trưng. Ông không biết làm cơm, ông chỉ biết ăn cơm thôi.
Trong khoảng thời gian này đều là Lam Thiếu Bằng ăn cơm với ông. Hai người ăn cơm cùng nhau cảm giác rất ấm áp, ít nhất lúc ông uống rượu luôn có một người đẹp cạn ly cùng mình. Hôm nay người đẹp ăn cơm ở ngoài, bỏ ông bơ vơ buồn bã héo queo. Người ăn cơm cùng ông lại đi ăn cơm cùng người ta khiến ông trở thành người lớn cô đơn.
Vì vậy ông gửi một tin nhắn đến Lam Thiếu Bằng, viết rằng: Quả nhân có tật, quả nhân thích quay tay. (Ảnh chế câu nói của Tề Tuyên Vương đáp lại với Mạnh Tử khi Mạnh Tử dâng tấu khuyên ngài thi hành nền chính trị nhân từ: “Quả nhân có tật, quả nhân háo sắc.”)
Chưa đầy một lúc, Lam Thiếu Bằng đáp trả lại ông rằng: Quay tay thì vô toilet mà quay!
Thiệt là vô tình quá đi… Vì vậy ông nhắn thêm một tin nữa: Hai ta phải quay cùng nhau, cùng làm một đôi Hồ Lô Huynh Đệ. (trong phim hoạt hình Hồ Lô Biến của Trung Quốc)
Lát sau, Lam Thiếu Bằng trả lời, Muốn Hồ Lô Huynh Đệ thì mờibật ti vi, cầm điều khiển từ xa lên mà mở sang Kênh thiếu nhi.
Ông lại nhắn tiếp: Kênh thiếu nhi không cóchiếu Hồ Lô Huynh Đệ. Hai ta về nhà thưởng thức tình trai nồng nàng trên giường, tự thưởng nghiệm Hồ Lô Huynh Đệ đi.
Lam Thiếu Bằng trả lời: Xã hội sáng tạo hài hòakiểu gì mà lại khiến anh méo mó dữ vậy? Buổi tối anh đóng cửa hàng rồi tới đón tôi nha. Tôi đợi anh trước nhà hàng lớn nhất thành phố.
Ông biết ngay Lam mỹ nhơn không nỡ dìm ông mà. Ông nhẩm tính thời gian, sau khi ăn xong bèn tính tiền rồi nói chút chuyện mua nhà mua cửa với vợ Lão Ngũ. Vợ Lão Ngũ hỏi, “Hùng ca, chừng nào lấy hoá đơn mua nhà được vậy?”
“Xem chừng lúc bàn giao công trình sẽ có hóa đơn thuế giá trị gia tăng đấy. Để tôi canh chừng, có hóa đơn tôi sẽ báo với Lão Ngũ cho.” Ông nhận lại tiền thừa từ vợ Lão Ngũ.
“Được, em với Lão Ngũ không rành mấy vụ này lắm, nếu bên công ty có gì mới thì Hùng ca nhớ báo cho tụi em biết nha.” Vợ Lão Ngũ nói.
“Lão Ngũ đâu rồi? Hôm nay không thấy gã đâu hết trơn.”
“Ảnh ở phòng bếp đấy, hôm nay đông người.”
“Vậy hai người tiếp tục nhé, tôi đi trước đây.”
Xem Lão Ngũ người ta mở cửa tiệm nhỏ thuận vợ thuần chồng êm đềm như thế kìa, về sau ông với Lam Thiếu Bằng cũng sẽ êm đềm như vậy đấy, ông tự tin lắm.
Kiểm kê hàng hoá, ông dọn mớ quần áo tồn kho ra ngoài để mai bán giảm giá rồi nhìn xem nên nhập về kiểu quần áo nào tiếp theo. Dọn đến dọn lui khiến hai cô phục vụ hôm nay về hơi trễ. Sau khi hai người về, ông dọn vệ sinh cửa hàng một chút rồi khóa cửa đi đón Lam Thiếu Bằng.
Nhà hàng lớn nhất thành phố vốn đối diện tiệm Món cay Tứ Xuyên của Lão Ngũ, rất gần phố tiệm nhà ông. Ông nhìn thấy Lam Thiếu Bằng đứng trước cửa nhà hàng, từ chối bạn bè đòi đưa về, hắn nhất định đang đợi ông đón về nhà đấy.
Chờ đồng nghiệp hắn đi rồi, ông mới cưỡi mô-tô đến bên cạnh hắn. Ông không thích lén lút, nhưng ông vẫn đang lo lắng đến suy nghĩ của Lam Thiếu Bằng để chăm sóc cho tuyệt thế mỹ nam một cách trọn vẹn. Lam Lam à, anh vậy mà sao em không thấy được vậy?
Lam Thiếu Bằng uống khá nhiều, mùi rượu trên người hắn phả vào mặt ông, nhưng hắn không say, Lam không say chính là ngàn chén không say mà.
“Sao giờ này anh mới đến?” Lam Thiếu Bằng hỏi ông.
“Bữa nay anh kiểm hàng cả tiếng đồng hồ để ngày mai còn đi nhập hàng nữa.” Ông giải thích.
Lam Thiếu Bằng lên mô-tô, ôm eo ông từ phía sau, tựa vào người ông như một chú Koala ôm một cây đại thụ không buông tay.
“Bộ anh thật sự kinh doanh đứng đắn hả?”
“Em vẫn coi anh là bảo kê thu phí sao?” Chết oan mất thôi… Lam Lam à, người ta là dân làm ăn đàng hoàng mà.
“Ha ha ha, anh cứ như bảo kê ấy. Đồng nghiệp của tôi còn hỏi sao hôm nay tôi lại có thêm một thằng bảo kê xum xoe đi theo, hỏi bộ tôi thuê bảo kê đó hả…” Lam Thiếu Bằng tựa hồ rất vui vẻ, lời nói lúc này nhuốm màu hạnh phúc.
“Cái này ấy à? Anh là vệ sĩ đấy, bên người doanh nhân thành đạt nào lại không có vệ sĩ.” Ông mà là bảo kê hả? Mấy thằng bảo kê đó toàn dân cao to đen hôi, ai như ông dáng người cân đối tướng mạo tuấn mỹ như này? Nhìn đám trẩu tre ấy tởm chết được.
“Được rồi, đi thôi, chúng ta đến công viên Nhân Dân tản bộ đi.”
Tản bộ là ý hay. Bình thường cả ông và Lam Thiếu Bằng đều bận rộn nên vẫn chưa hẹn hò nói tiếng yêu đương chính thức một lần nào. Thừa dịp đêm nay trăng sáng, hỡi công viên Nhân Dân ~ Bọn ông đạp trăng mà đến đây ~~~~~
Gửi xe ở bên ngoài, công viên Nhân Dân là công viên tự do, không thu vé vào cửa. Ban đêm không có mấy người đến đây đi dạo, nhưng tình nhân thì lại không thiếu.
Các cặp nam nữ bạo gan công khai “ứ ừ” trong công viên, đằng sau rừng cây, đằng sau hòn non bộ. Âm thanh truyền đến khiến người ta phải đỏ mặt xấu hổ. Chúng trẻ trâu này thường không có dè dặt gì sất, thế nên thấy riết nghe riết rồi cũng nhàm.
Nói thì nói như thế, nhưng lúc ông và Lam Thiếu Bằng tản bộ vẫn cảm thấy không thoải mái chút nào. Khung cảnh vốn rất tự nhiên lại bị con người làm ô uế hết.
“Công ty của tôi định tiến hành tuyên truyền hoạt động quy mô lớn tại công viên Nhân Dân, đến lúc đó có hoạt động rút thăm trúng thưởng, anh đến không?” Lam Thiếu Bằng hỏi.
“Đương nhiên sẽ đến, anh thích nhất là tham dự rút thăm trúng thưởng đấy.” Ông cười hỏi, “Phần thưởng cao nhất là gì?”
“Là thẻ ưu đãi trị giá năm mươi tám nghìn tệ. Lúc người khác mua nhà anh có thể đổi nó thành tiền mặt.”
“Dùng thẻ ưu đãi như nào nhỉ?” Ông vẫn không hiểu. Khi người khác mua nhà, ông bán thẻ ưu đãi cho người khác rồi người khác phải làm sao?!
“Nếu có người mua nhà, anh đưa thẻ ưu đãi cho người kia đổi lấy năm mươi tám nghìn nhân dân tệ tiền mặt, sau đó bảo người kia đưa lại cho anh hai mươi tám nghìn, người mua nhà sẽ tiết kiệm được ba mươi nghìn, hai bên đều có lợi.” Lam Thiếu Bằng giải thích.
Ông gật gù, thì ra còn có vụ này nữa.
=========
Lời của tác giả: tiếp theo lại có xôi thịt ~~~~~
Nhắn nhủ của biên tập:
Cái đoạn thẻ ưu đãi này có giải thích ở chương sau, cơ mà giờ Cá giải thích luôn: Nếu trúng được thẻ ưu đãi, anh Khỉ sẽ đem cho người khác chiếc thẻ này rồi người ta sẽ dùng chiếc thẻ này để được giảm năm mươi tám nghìn khi mua nhà, nhưng bù lại người ta sẽ đưa lại cho anh Khỉ hai mươi tám nghìn. Vậy là người ta có tiền và anh Khỉ cũng có tiền.