Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tên Lính Gác Kia Hắn Vừa Soái Vừa A
  3. Chương 8
Trước /18 Sau

Tên Lính Gác Kia Hắn Vừa Soái Vừa A

Chương 8

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lúc Sở Tẫn tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, hơi động một chút là buốt từ điểm đánh dấu đánh úp lại, đau đến toát mồ hôi lạnh.

Cúi đầu nhìn, cả người mình Không! Một! Mảnh! Vải! Che! Thân! Chỗ đánh dấu còn có một dấu răng rất sâu, bên cạnh là vết máu đông cứng.

Mẹ rốt cuộc tên khốn chó chết này dùng bao nhiêu sức vậy?

Chuyện ngày hôm qua đã thành vụn vặt, Sở Tẫn chỉ nhớ rõ tắm rửa xong đi ra nhìn thấy Thanh Huyền nằm trên giường anh, sau đó hai người uống rượu, chuyện đằng sau không hề nhớ gì, cái thứ rượu chè này thật sự quá hỏng.

Sở Tẫn đau đớn không còn gì để nói, thủ phạm đã bốc hơi, cuối cùng anh biến thành hình mèo Ragdoll, đáng thương cuộn tròn thành một cục.

Hiện tại con mèo rất hối hận, thật sự rất rất hối hận, bọn họ làm vậy không đúng, mặc kệ là ai chủ động trước thì đây đều là ngoại tình. Tồi, biết rõ Thanh Huyền đã kết hôn nhưng vẫn ngủ với Thanh Huyền, cách làm của anh cũng có khác gì cặn bã đâu?

Cửa phòng ngủ chính bị đẩy ra, Thanh Huyền hấp tấp cầm tuýp thuốc mỡ xông vào, "Tẫn Tẫn."

Sau khi nhìn thấy con mèo Ragdoll trên giường, hai mắt Thanh Huyền lập tức bắt đầu tỏa sáng, "Ôi chao, tâm can bảo bối mèo của tôi, nào nào, để xem chỗ đánh dấu của anh, chúng ta bôi thuốc chút."

Lông cả người mèo Ragdoll đều dựng đứng, há miệng cắn tay Thanh Huyền tiến lại gần.

Đáng tiếc nguyên nhân bởi vì chỗ đánh dấu quá đau không dùng được, cái miệng này cắn không hề có lực uy hiếp.

"Không có việc gì đâu, ngoan nào, bôi chút thuốc sẽ không đau nữa." Thanh Huyền cẩn thận xoay người con mèo Ragdoll lộ ra cái bụng mềm mại, bóp một chút thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi đều.

Đúng là thuốc tốt, bôi lên không bao lâu đã có tác dụng giảm đau, mèo Ragdoll buông miệng ra, đồng thời còn có chút mệt mỏi.

"Có phải đỡ đau rồi không?" Thanh Huyền nghiêng đầu quan sát mèo Ragdoll một lát, sau khi xác định thuốc bắt đầu có hiệu lực thì đưa tay ôm mèo vào trong ngực, bắt đầu sự nghiệp hít mèo.

Mèo Ragdoll được gãi thoải mái khò khè vài tiếng, bắt đầu buồn ngủ.

Thanh Huyền ôm mèo nghiện không buông tay được, cúi đầu hôn lên đầu mèo vài cái.

"Baba..." Sở Lan đột nhiên đẩy cửa phòng ngủ ra, thò đầu nhỏ đi vào, "Meo meo! Là meo meo của anh trai xinh đẹp ạ?"

"Suỵt." Thanh Huyền vội vàng ra hiệu im lặng: "Ăn xong bữa sáng rồi à?"

"Vâng ạ." Sở Lan đi tới trước mặt Thanh Huyền, nhỏ giọng nói.

Sau khi Thanh Huyền thức dậy, việc đầu tiên là xem dấu hiệu của Sở Tẫn. Nhớ kỹ một chút, tối hôm qua khi làm hăng quá không cưỡng lại được, cắn hơi tàn nhẫn.

Cũng không thể trách Thanh Huyền, lính gác vốn có dục vọng chiếm hữu ngoài sức tưởng tượng của người thường với dấu hiệu kết hợp cùng dẫn đường của mình, chứ đừng nói là lính gác hắc ám, mà sau khi kết hợp tinh thần thì loại dục vọng chiếm hữu này lại càng tăng gấp đôi, không khống chế được là lẽ thường tình.

Sợ sau khi Sở Tẫn tỉnh lại khó chịu nên Thanh Huyền vội vàng đi ra ngoài mua thuốc mỡ, thuận tiện mua bữa sáng đến phòng bên cạnh đưa cho con gái, kết quả con gái nằng nặc đòi đi theo, không còn cách nào khác, Thanh Huyền phải mang bé đến nhà Sở Tẫn, để cho bé ăn sáng ở phòng khách, chính mình thì vào phòng bôi thuốc cho Sở Tẫn.

"Con muốn sờ meo meo." Sở Lan nhỏ giọng nói.

"Không được." Lời từ chối của Thanh Huyền gần như tự động thốt ra, vì sao không được? Bởi vì con mèo này là của baba, chỉ một mình baba, không ai có thể chạm vào.

Đây là nút thắt tinh thần. Sau khi kết hợp thì lính gác bị bản năng chiếm hữu dẫn đường quấy phá.

Miệng nhỏ của Sở Lan chu lên, muốn khóc tại chỗ.

Thanh Huyền chống đỡ không nổi. Khuôn mặt y chang nhau, rất rất hết cách, thỏa hiệp với con gái, nhấn mạnh, "Chỉ có thể sờ một chút."

Lúc này Sở Lan biểu diễn cho Thanh Huyền xem một cái trở mặt xuyên kịch, cười hì hì đưa tay sờ sờ đầu mèo, "Meo meo thật mượt, lông thật mềm."

Thanh Huyền đau lòng không thôi nhìn mèo của mình bị con gái sờ vài cái, có loại xúc động muốn giấu mèo đi.

Mí mắt mèo Ragdoll giật giật, mở mắt nhìn về phía Sở Lan.

"Mắt mèo thật đẹp, màu xanh lam, mắt màu xanh, meo meo thật đáng yêu." Vẻ mặt Sở Lan kinh ngạc nhìn mèo Ragdoll, trong mắt tràn đầy thích thú.

Mèo Ragdoll dùng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Sở Lan.

"Baba, meo meo, meo meo cũng thích con!" Sở Lan được cọ vui vẻ cười toe toét.

"..." Do là con gái ruột, nếu đổi lại thành người khác thì Thanh Huyền đã vì ghen tị mà bẻ gãy cổ người ta.

Mèo Ragdoll đứng dậy, vung đuôi lên mặt Thanh Huyền sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống đất.

"Bảo bối, vết thương của anh còn chưa khỏi, đừng chạy linh tinh." Thanh Huyền như một người cha lớn tuổi quan tâm con cái, đi theo sau mông mèo Ragdoll, đưa tay kéo anh vào trong ngực.

"Meo meo bị thương ạ?" Sở Lan nghe vậy có chút lo lắng nhìn về phía mèo Ragdoll trong lòng ba, "Có phải meo meo rất đau hay không?"

"Không cần lo, baba vừa bôi thuốc cho meo meo rồi, meo meo không còn đau như trước nữa." Thanh Huyền giải thích cho con gái.

"Vậy tốt quá ạ." Sở Lan nghe vậy mới yên lòng, "Meo meo, chị thổi thổi cho em nha, đau đớn mau bay đi."

Sở Tẫn trợn tròn mắt mèo nhìn Sở Lan, rốt cuộc bảo bối nhỏ này giống ai thế? Một tên như Thanh Huyền mà có thể sinh ra một thiên sứ nhỏ ấm áp như vậy sao? Điều này không khoa học.

"Bây giờ meo meo phải nghỉ ngơi, Lan Lan tự ra ngoài xem TV một lát được không nào?" Thanh Huyền cười dỗ dành Sở Lan.

"Vâng ạ." Sở Lan ngoan ngoãn đáp, "Meo meo nghỉ ngơi thật tốt nha, mau mau khỏe lại. "

Nói xong liền ngoan ngoãn đi ra phòng khách.

Thanh Huyền đặt mèo lên giường, đứng dậy đóng cửa lại, khi xoay người thì con mèo Ragdoll trên giường đã biến thành người đàn ông trần trụi xinh đẹp.

Nhìn hai mắt Thanh Huyền như hai cái đèn pha cực sáng rọi tới, Sở Tẫn đưa tay kéo chăn, che mình kín mít.

"Còn đau không?" Thanh Huyền ngồi xuống bên cạnh Sở Tẫn, ân cần hỏi.

"Thanh Huyền, rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Sắc mặt Sở Tẫn phức tạp nhìn Thanh Huyền, ý đồ giảng đạo lý với hắn "Hôm qua chúng ta như vậy là không đúng."

"?" Thanh Huyền mờ mịt gãi gãi đầu, "Anh là dẫn đường của tôi, chúng ta chỉ làm tình mà thôi, không đúng chỗ nào? Không phải anh vẫn giận tôi đó chứ? Chuyện đã qua bao lâu rồi? Anh là quỷ hẹp hòi à? Muốn tôi làm như nào thì anh mới hết giận đây?"

Giận cái mẹ gì? Tôi là quỷ hẹp hòi?? Ý Thanh Huyền tên khốn này chẳng lẽ là, tuy rằng đã kết hôn nhưng bởi vì giữa hai chúng ta có dấu hiệu chưa xoá nên có thể kệ vợ tiếp tục chịch vài nhát với bạn tình?

Sở Tẫn nghĩ rõ chỉ cảm thấy tam quan của mình vỡ vụn, anh hít sâu một hơi, khắc chế tính tình của mình sau đó nói với Thanh Huyền, "... Có thể là do lúc trước tôi không xoá sạch dấu hiệu nên đã tạo thành hiểu lầm cho cậu, nếu hiện tại đã nói đến chuyện này, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn đi, chúng ta đi xoá sạch dấu hiệu, tôi không biết rốt cuộc cậu nhìn tôi như thế nào, nhưng tôi là một người có nguyên tắc có điểm mấu chốt, tôi không có khả năng kết..."

Sở Tẫn còn chưa dứt lời đã bị cắt đứt.

"Lời vừa rồi, anh có gan nói lại cho ông đây nghe một lần nữa xem." Lính gác mở ra khí tràng hừng hực, sát khí phô thiên cái địa từ trên người trút ra, hắn đè Sở Tẫn dưới thân, một tay bóp cổ anh, cúi người nặng nề hỏi ở cạnh tai anh.

Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, Chu Dương bị hoảng sợ, bắn như pháo liên thanh "Quấy rầy rồi quấy rầy rồi, hai người cứ tiếp tục." Xong đóng cửa lại.

Sở Tẫn thừa dịp Thanh Huyền phân tâm trong nháy mắt nhấc chân đá vào Thanh Huyền, một tay Thanh Huyền ngăn cản, bộ lông nhanh chóng bao trùm toàn thân Sở Tẫn, anh biến thành hình mèo thoát ly khốn cảnh bị Thanh Huyền bóp cổ, từ trong chăn nhanh chóng chạy ra ngoài, chân dùng sức tung người nhảy lên, trên không trung một lần nữa biến hình người tung cước về phía Thanh Huyền.

Chu Dương ở cửa nghe động tĩnh, nghe được có gì đó không đúng, mở một khe hở nhỏ vụng trộm liếc nhìn thì mới phát hiện hai người bên trong đánh nhau, đương nhiên không phải loại đánh yêu trên giường mà là nghiêm túc đánh nhau, đánh đến long trời lở đất.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?" Chu Dương vội vàng xông vào khuyên can, "Sao lại đánh nhau rồi? Đại ca, bình tĩnh, có chuyện gì từ từ rồi nói, bác sĩ anh cũng vậy... Đù mẹ, bác sĩ ơi, đánh nhau thì đánh nhau nhưng sao không mặc quần áo thế?"

Sở Trần Truồng Tẫn tựa vào tường không chút thay đổi nhìn Chu Dương một cái, không hé răng, nghĩ thầm ông đây không mặc quần áo còn không phải là do đại ca của cậu ban tặng à. Mẹ kiếp loại tính cách chó má này, lính gác ấy mà, chỉ cần dẫn đường nhắc tới chuyện muốn xoá dấu hiệu là 99% sẽ phát điên.

"Ai cho cậu vào?" Thanh Huyền đen mặt trừng mắt nhìn Chu Dương, lửa trong mắt nếu có thể hiện hoá đã sớm đốt Chu Dương thành tro "Cút ra ngoài!"

Chu Dương không thể dính vào đại ca của hắn lăn lông lốc ra ngoài.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

11/9/2023

#DevilsNTT

Quảng cáo
Trước /18 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nam Chính Khóc Lóc Thảm Thiết Vì Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net