Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Bọn nó đã đi chưa?"
Người đàn ông bước từ một góc khuất của căn phòng đi ra, anh nói với giọng lạnh lùng:
- Bọn chúng đã lên đường.
"Tốt, cơ hội này tao không nên bỏ lỡ. Mau khởi động con quái vật đó đuổi theo, nhanh lên."
- Vâng, nhưng còn Lạc thì sao? – Người đàn ông chợt nghĩ đến một người.
"Tao đã giao một nhiệm vụ khác rồi, cứ yên tâm mà đi làm nhiệm vụ của mình đi. Xong vụ này, tao có thể thảnh thơi đi đây đi đó mà không cần phải trốn tránh một cách cực nhọc thế này nữa."
- Vâng.
5 giờ 30 phút sáng.
Bầu không khí sáng sớm vẫn còn se se lạnh, tôi dậy tập thể dục làm nóng người bằng những động tác khởi động cơ bản. Đưa mắt nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm nên tôi cũng không vội vã gì vì lịch hẹn là vào lúc sáu giờ sáng mới bắt đầu khởi hành.
Đánh răng rửa mặt xong, tôi đi đến mở khóa cặp ra xem xét đồ đạc hôm qua mình bỏ vào đã đầy đủ hay chưa, nếu thiếu thì bỏ thêm và nếu dư thì lấy ra bớt để khỏi nặng.
Đã đầy đủ, tôi khóa cặp rồi đeo lên vai xách đi ra ngoài cửa phòng.
Bước ra khỏi cửa chính, ập vào mắt tôi không phải là hai viên cảnh sát mà là thằng Tèo, thằng Trung, Chi, Tú và Huyền. Tất cả đều có mặt đông đủ, trông vẻ mặt của họ hớn ha hớn hở như trúng vé số vậy.
Tôi nhanh chóng dắt chiếc xe cub ra khỏi cổng rồi lóc xóc chìa khóa trên tay, đưa mắt nhìn lại ngôi nhà một lần nữa.
Khoảng hai phút trôi qua tôi mới khóa cổng lại rồi nhảy lên xe, thằng Trung cũng nhảy lên theo ngồi sau tôi. Ở bên kia thằng Tèo trở Tú, Chi trở Huyền trên hai chiếc xe SH lần lượt là màu trắng và màu đỏ. Phía sau chúng tôi là sáu viên cảnh sát mặc thường phục chạy theo.
Tôi bắt đầu rịn ga rồi đạp số chạy phóng đi, vì xe của tôi chạy chậm nhất nên đã bị bỏ lại ở phía sau cùng với mấy chú cảnh sát.
Bầu trời hôm nay trong vắt không một áng mây, ánh nắng chói chang chiếu xuống nơi đây như cái lò vi sóng đang thiêu rụi dần dần cây cối hai bên đường. Nhưng dòng người vẫn vậy, vẫn tấp nập chạy qua chạy lại trên đường như thói quen hằng ngày của họ mặc cho cái nóng gay gắt đến dường nào.
Vượt qua những ngọn núi, vượt qua những ngõ hẻm, cuối cùng chúng tôi cũng tới bãi biển tươi đẹp. Chúng tôi suy nghĩ một hồi, nếu tắm bây giờ thì thời tiết buổi sáng không thích hợp chút nào, trước hết, chúng tôi phải tới siêu thị trước rồi chiều mới đi đến biển và đó cũng là thời điểm thích hợp nhất để vui chơi trên bãi cát dài này.
Chúng tôi dựng xe vào khu để xe rồi cả đám đi bộ vào siêu thị.
Thằng Tèo đi sát bên tôi, nó loay hoay nhìn bốn xung quanh rồi nói nhỏ vào tai tôi:
- Thấy Huyền như thế nào? Phù hợp với thằng Trung chứ?
Thằng Tèo dứt câu tôi mới nhận ra sự có mặt của Huyền.
Huyền là cô gái năng động, vui tươi. Huyền thích mặc những bộ đồ sáng sủa như màu trắng, xanh lá nhạt, xanh dương nhạt.. Hôm nay cô ấy mặc chiếc áo hoodie màu trắng, quần rin màu xanh dương càng toát lên vẻ đẹp dịu dàng làm say mê lòng người. Huyền có sức hút rất kì lạ vì cô ấy sở hữu một kỹ năng giao tiếp như bậc thầy mang trí tuệ "Đắc nhân tâm" vậy. Về thành tích học tập mặc dù học không giỏi bằng những người khác nhưng nếu nói về tương lai, nói về sự thành công thì khó ai sánh bằng. Đây có lẽ là mẫu người lí tưởng thích hợp làm người yêu của thằng Trung.
Tôi khẽ mỉm cười, vừa đi vừa nói nhỏ:
- Tao nghĩ rất thích hợp.
Thằng Tèo mỉm cười:
- Vậy thì chúng ta phải tạo cơ hội cho nó thôi.
Chúng tôi đã vào trong siêu thị, dòng người tấp nập qua lại với vẻ mặt ai nấy cũng vui tươi, nơi đây là một khoảng không gian rộng, lô nhố những con người, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng la hét của những đứa trẻ vang lên chói tai. Tại đây đầy đủ tiện nghi, cả không gian được bao chùm bởi những ánh đèn xanh, đỏ, tím, vàng, những đồ được bày bán càng làm cho nó đã đẹp càng đẹp hơn.
Chúng tôi dừng lại ở dưới chân cầu thang cuốn.
Thằng Tèo và tôi đã lên kế hoạch như sau: Tôi và Chi sẽ lên thư viện Fahasha, còn thằng Tèo và Tú sẽ đi đến chỗ bán bánh kẹo, thằng Trung và Huyền sẽ ở lại đợi. Bằng một cách nào đó phải ngăn chặn hai người này đi theo thì kế hoạch mới thực sự thành công.
Tôi lấy điện thoại ra bật ghi âm lên, tắt máy rồi tôi đi tới bên thằng Trung nói nhỏ:
- Giữ giúp tao cái điện thoại này nhé!
Thằng Trung cầm chiếc điện thoại của tôi trên tay, nó thắc mắc:
- Mày đi đâu thế?
- Tao đi lên phòng sách một chút, đợi ở đây xíu nhé! – Dứt câu, tôi nhanh chóng xoay lưng lại chạy đến bên Chi rồi cả hai phóng lên thang cuốn nhanh như một con sóc.
Ở bên kia, thằng Tèo cũng thuyết phục được Huyền ở lại cùng với thằng Trung, vậy là kế hoạch đã thành công, việc còn lại là chờ cơ hội để hai tụi nó làm quen nhau. Tôi cũng nóng lòng muốn xem thử hai người này sẽ nói chuyện với nhau ra sao nhưng nếu lộ ra ngoài thì chắc chắn với đầu óc thông minh như thằng Trung thì mọi kế hoạch đều bị lật tẩy, vì thế tôi và Chi đành đi vào phòng sách tham quan một lượt.
Khoảng mười lăm phút sau, chúng tôi đi xuống cầu thang cuốn.
Thằng Tèo và Tú từ bên chỗ bánh kẹo phóng qua như tên lửa, vẻ mặt cả hai hớn ha hớn hở.
Thằng Trung đưa điện thoại cho tôi, lập tức tôi bấm dừng lại rồi gửi đoạn ghi âm qua cho thằng Tèo thông qua Messenger.
Lấy tai nghe từ trong cặp ra tôi gắn vào nghe thử, đoạn ghi âm đó ban đầu chỉ phát ra tiếng dòng người í ới, hai phút rồi đến ba phút mới có tiếng nói của Huyền vang lên.
"Ông tên gì?"
"Tui tên Trung"
"Ông là bạn của Tèo và Tùng hả?"
"Đúng rồi."
"Ông trội nhất trong hai người đó rồi."
"Trội, là sao?"
"Đẹp trai đó."
"Tui không dám nhận"
Có tiếng cười khúc khích, hình như là Huyền cười.
"Ông cũng khiêm tốn thật đó."
"Có đâu."
"Sau này tui nghĩ ai cưới ông làm chồng chắc là có phước lắm."
"Tui nghĩ, người như tôi không ai thèm quan tâm đâu, chỉ có Tèo và Tùng là hai người bạn thân nhất của tui thôi."
"Sao lại như thế? Tui tin chắc chắn ông sẽ có một người vợ đẹp và đảm đang thôi."
Thằng Trung có vẻ đang đỏ mặt, ngượng ngùng không dám nói, không gian bắt đầu trở nên im lặng, chỉ nghe thấy tiếng của những vị khách qua lại nói đùa vui vẻ.
Một phút sau, Huyền lên tiếng:
"Những cô gái tranh giành ông nếu họ không thật lòng tui sẽ thay thế họ cưới ông làm chồng."
Thằng Trung lại im lặng.
Huyền vội nói:
"Ông không chê tui chứ? Để xem nào, ông thấy tui như thế nào?"
Thằng Trung lúc này mới chịu mở miệng:
"Đẹp."
"Hết rồi sao?"
"Vui tươi, hồn nhiên."
Lúc này chúng tôi đã đến và kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai người. Hình như Huyền đã thích thằng Trung ngay lần gặp mặt đầu tiên giữa hai người. Nhưng có một câu chuyện vẫn ẩn giấu trong đó mà Chi đã từng nghe từ chính miệng của Huyền kể ra.
Lúc thằng Trung lên mười hai tuổi.
Ở khu văn hóa lúc này có rất nhiều cậu thanh niên có đầu húi cua mặc bộ đồ màu trắng khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi đang chửi bới ầm ĩ, cả đám tụ tập lại một chỗ như đám kiến vây quanh kẹo ngọt, hình như là đang chửi mắng ai đó.
Thằng Trung vô tình đi ngang qua thấy lấp ló một cô gái ở trong đám thanh niên đó đang khóc hu hu, nó liền chạy đến đá và đấm vào những cậu thanh niên đó.
Nhưng có vẻ thằng Trung đã làm cho vẻ mặt của những thanh niên đó biến sắc, cả đám quay phắt lại trừng mắt nhìn nó, ánh mắt như nghàn mũi dao sắc bén đâm xuyên qua người thằng Trung khiến nó cảm thấy sợ sệt lùi lại phía sau.
Mấy phút sau, nó can đảm hét lên:
- Tao chả sợ đâu, có ngon thì vào đây.
Cả đám như bị kích thích liền nhào vào đấm túi bụi thằng Trung. Có vẻ đúng như hiện tại tôi vẫn đánh giá Thằng Trung được ví như một con bò mộng, mặc dù bị đấm xưng cả mắt, bầm tím tay chân nhưng nó vẫn chịu được, với ý chí kiên cường như một cây cổ thụ không hề sợ phong ba bão táp, nó đã đánh gục được mấy người nhưng vài phút trôi qua, thằng Trung bị đánh nằm lăn lóc dưới đất.
Đám thanh niên đó cũng bị thương không hề nhẹ, bọn chúng cũng có vẻ đã cảm thấy sợ sệt một đứa nhóc nhỏ hơn mình mà có thể đánh chúng bị thương như thế.
Thằng Trung nằm bất lực dưới đất, bọn chúng còn chưa buông tha mà còn mở khóa quần ra đái vào người nó. Mấy chốc, mùi khai khó chịu nồng nặc đã bốc lên, bọn nó mới hả dạ mà rời đi. Còn cô gái kia mới chạy đến đở nó dậy, đôi mắt vẫn đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã xuống áo của thằng Trung. Cô gái đó cũng chính là Huyền của bây giờ.
Vậy là kế hoạch đã thành công nhưng liệu thằng Trung và Huyền có đến được với nhau hay không? Chuyện đó thì chúng tôi vẫn chưa biết. Sau khi đi dạo và ăn trưa tại siêu thị xong, thoáng chốc cũng đã gần hai giờ chiều, thời điểm chúng tôi bắt đầu chạy ra biển.