Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một buổi chiều tà yên bình, tôi và chú Phương ngồi nghỉ trước hiên nhà. Trông bộ dạng của cả hai đều mệt rã rời vì hành trình tập luyện gian khổ trong thời gian vừa qua. Hôm nay là ngày cuối cùng tôi ở đây, tập luyện cùng với chú ấy và đồng thời chia sẻ những câu chuyện đời thường khiến tôi cảm thấy yêu nơi này hơn.
Chú Phương ở trần vì phong cách chú ấy lúc nào cũng vậy. Chú đưa ánh mắt nhìn về phía bầu trời ảm đạm rồi hỏi tôi:
- Nhóc biết cô gái ở trên bức tường đó là ai không?
Tôi liền trả lời với vẻ phấn chấn vì cuối cùng chú ấy cũng tiết lộ những điều bí ẩn trong căn nhà này cho tôi nghe:
- Dạ không.
Chú Phương nheo đôi mắt đã xuất hiện nhiều vết nhăn lại rồi nói:
- Cô ấy từng là bạn gái ta. Vì không thể chịu nổi cảnh đánh nhau máu me và khuôn mặt tràn đầy sát khí của ta nên cô ấy đã chia tay dù ta cố gắng giải thích và níu kéo. Không ngờ chính ta mới là người hại chết cô ấy vì ta đã gây thù với một thế lực trong giới xã hội đen nên đã làm cho cô ấy bị liên lụy. Rồi nỗi đau đớn tột cùng bắt đầu xuất hiện dày vò và đày đọa ta từng ngày từng giờ. Cô ấy trước khi qua đời có nói với ta rằng "Sao anh lại không kết bạn với nhiều người hơn để anh có thể vui vẻ và cùng hòa nhập vào đám đông hơn". Nhưng ngay cả cô ấy không thể chịu nổi thì lấy gì để ta kết bạn với những người khác chứ, có vẻ ông trời đã sắp đặt ta sống cô độc quạnh hiu một mình rồi.
Tôi mỉm cười nhìn chú:
- Ước gì cháu cũng có người cha như chú nhỉ?
Chú ấy cười tủm tỉm:
- Phải, nhìn nhóc ta lại nhớ đến những anh em năm xưa khi còn làm cảnh sát. Nhóc thật giống với anh Lạc, anh ấy đã bị mất nhà cửa và người vợ thực vật của mình, chỉ còn lại người con nhưng công việc không cho phép đành gửi đứa con cho một cảnh sát truyền kì nuôi.
Tôi trợn tròn mắt vì cảm giác như tôi cũng là một phần tử trong câu chuyện mà chú vừa kể cho tôi nghe.
Chú Phương chuyển chủ đề:
- Ta nghe nói nhóc đang đối đầu với tập đoàn Hữu Đại à?
- Dạ phải. – Tôi gật đầu.
Chú Phương thở dài:
- Hắn ta rất xảo quyệt, sở hữu trí tuệ và võ thuật không thua kém gì ta đâu. Nhóc muốn đối đầu với một tên như thế ta e rằng rất khó đấy. Một mình hắn đã khó đối phó rồi mà còn cộng thêm cả một đống tên côn đồ và thuộc hạ chuyên đấm đá của hắn nữa.
Tôi nghiến chặt răng:
- Cháu không sợ, vì hắn mà hại hai đứa bạn em sống không bằng chết. Em rất căm hận hắn.
Chú Phương tặc lưỡi:
- Hãy để cho cảnh sát làm điều đó.
Tôi lắc đầu quầy quậy:
- Không, cháu sẽ kết thúc việc này dù cho có hy sinh.
Chú ấy nghiêm sắc mặt nói:
- Cháu bảo vệ tình bạn thật cao cả đấy. Ta biết nhóc là cái đứa cứng đầu dù có khuyên nhủ cũng như không nên ta có lời khuyên chân thành dành cho nhóc như thế này: Hãy sống lạc quan và yêu đời, dù cuộc sống có khó khăn hay bất công đến đâu thì cái mà ông trời muốn thấy ở chúng ta nhất đó là bước tiếp trên đường đời. Đó cũng chính là lý do ta sống đến tận bây giờ. Ta hy vọng nhóc sẽ nhớ những gì ta nói.
Ôi! Một người đàn ông dù bề ngoài có vẻ đáng sợ nhưng tận sâu bên trong lại là một người đàn ông có một trái tim nồng ấm và nhân hậu. Bao năm cô độc trong căn nhà cũ nát này, bao năm đâm đầu dấn thân bắt tội phạm quyết liệt và đẫm máu đã làm phai tàn cơ thể của người đàn ông này một cách hết sức đáng thương và tội nghiệp.
Tôi ngơ ngác nhìn chú Phương, một lát sau tôi nói:
- Chú, hãy kết bạn với nhiều người đi. Cháu nghĩ lúc ấy chú sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn và làm cho cô gái thân thương của chú ở trên cao nhìn xuống cũng cảm thấy vui lòng.
Chú ấy mỉm cười ngước nhìn bầu trời đã hiện rõ những ngôi sao lấp lánh:
- Để ta thử.
Trời đã ngã dần từ màu của ráng chiều tà sang màn đêm thăm thẳm, chúng được cứu vớt bởi những ngôi sao lung linh trông như dải ngân hà, càng nhìn nó tôi càng cảm thấy nhớ hai thằng Tùng và Tèo. Nhớ về những lần trên cánh đồng, nhớ về những ngày tháng chơi bời với nhau và nhớ nhất là cảnh siêu thị lộng lẫy cùng với bãi biển xinh đẹp.
Tôi xách túi đồ của mình trên tay đi vào màn đêm trong con hẻm nhỏ hẹp u ám này, thỉnh thoảng tôi có quay đầu nhìn lại căn nhà nhỏ nhắn và trơ trọi ấy, lòng tôi cảm thấy xuyến xao và luyến tiếc một điều gì đó. Có thể là tình thương yêu, tình thầy trò, những lần tập luyện cùng nhau, những lần vui đùa cùng nhau và nhớ nhất là buổi chiều tà yên bình ấy cùng với người đàn ông với thân hình khiếp sợ đó nhưng lại có một trái tim ấm áp khiến con người ta đồng cảm với hoàn cảnh.
Rời khỏi con hẻm tối tăm ấy, tôi như vừa mới từ địa ngục trở về.
Bỗng một tia sáng từ một chiếc xe ô tô rọi thẳng vào mắt tôi. Một tiếng kêu thét lên "Lên xe về nào." Tôi chợt nhận ra đó là giọng nói của chú Gia, không do dự, tôi ba chân bốn cẳng chạy vèo đến trước cửa xe bên phải như thể tôi đang được trở về nhà sau bao nhiêu năm xa cách rồi mở cửa chui vào ngồi cạnh chú Gia.
Chú Gia bắt đầu khởi động xe, sau đó chú nhìn tôi rồi nói:
- Nhóc tập luyện như thế nào rồi.
Tôi liền trả lời với vẻ phấn chấn:
- Dạ ổn ạ.
Chiếc xe bắt đầu chạy đi về phía trước rồi hòa mình vào giữa dòng xe cộ tấp nập qua lại, lúc này những ánh đèn sáng vàng cam lờ nhờ sáng le lói cả một vùng. Chúng tôi chạy trên một con đường giá lạnh, càng lúc càng xa con hẻm đó, đôi khi quay đầu lại nhìn làm cho tôi nhớ tha thiết con người ấy.
Chú Gia thấy bộ dạng của tôi như thế liền nói:
- Nhóc cảm nhận gì về hắn ta.
Tôi thở phào ra một hơi rồi nói:
- Người đàn ông có trái tim nồng ấm.
Chú Gia mỉm cười:
- Lúc trước ta cũng từng gửi một đứa trẻ vào đó cho hắn huấn luyện, sau khi trở về nó cũng nói câu này. Hắn quá cô độc, ta bảo hắn đi tìm một nửa còn lại đi hay là kết bạn bè cũng được nhưng cái tính của hắn vẫn vậy không hề muốn.
Tôi bịm môi:
- Không đâu, cháu tin rằng chú ấy nhất định sẽ thay đổi.
- Vậy thì ta cũng đợi hắn. – Chú Gia cười tủm tỉm, vẻ mặt như đang nhớ lại điều gì đó - Còn nhớ khi xưa, thời còn trong học viện cảnh sát nhân dân hắn ta sở hữu quả đầu lò xo, ai nấy trong lớp cũng đều trêu chọc hắn ngay cả ta cũng vậy. Nhưng hắn ta thì rất hòa đồng và vui vẻ khó ai có thể cưỡng lại sức hút trong lời nói của hắn. Mặc dù hắn ta chỉ là người học sinh có học lực trung bình trong lớp nhưng lại sở hữu những kỹ năng khó ai sánh bằng. Nhóc biết không, trong khi ta phải cần nhiều lực lượng, nhiều bộ não kết hợp với nhau mới có thể bắt được hung thủ, còn hắn ta chỉ cần một mình điều tra dù vụ án có khó đến mấy hắn cũng điều tra ra và đánh bầm dập hung thủ rồi lôi về đồn công an cho ta xử lí. Còn nhớ hắn còn được đội trưởng đội cảnh sát hết lòng khen ngợi và muốn cho hắn lên chức Thượng Tá, thế nhưng không hiểu vì lý do gì hắn lại từ bỏ công việc cảnh sát mà quay về làm hiệp sĩ đường phố. – Chú Gia thở dài một hơi – Giá như hắn chấp nhận lên chức thì có vẻ ở nơi này sẽ ít vụ phạm tội hơn.
Đột nhiên chiếc xe chú Gia dừng lại đột ngột khiến tôi ngã nhào về phía trước. Sắc mặt của chú Gia đã thay đổi, có vẻ rất nghiêm trọng. Chú đẩy cửa ra rất gấp gáp rồi chạy lên phía trước khụy gối xuống đất xem xét. Tôi cũng thấy tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra, liền nhanh chóng nhảy xuống xe chạy về phía chú Gia.
Tôi trợn tròn mắt như muốn rớt ra ngoài, dưới ánh đèn xe tôi thấy rõ một thi thể của một người đàn ông nằm trên đường bê bết máu từ vùng đầu đến vùng bụng. Ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía tôi cứ cảm giác như nghìn mũi tên đang cố đe dọa đến tính mạng của tôi vậy.
Chú Gia rưng rức nước mắt, tay chú run run cầm chiếc điện thoại nói với giọng ngắc ngứ:
- Mau.. mau.. gọi tổ trọng án đến đây, nhanh lên.
Năm phút sau, hai chiếc xe hú còi vang lên ầm ĩ chạy tới chỗ chúng tôi. Một đám người nhảy xuống, trong đó có những người mặc bộ đồng phục của bác sĩ màu trắng và một số người mặc cảnh phục màu xanh lá cây, trên tay họ đều cầm một va li cỡ lớn đi đến hiện trường.
Anh Hào lúc này cũng có mặt, trông bộ dạng gầy gò của anh ấy vì nhiều ngày không ăn uống đủ điều độ, dù thế nhưng ánh mắt của anh ấy đầy tia máu như muốn nuốt chửng mọi thứ xung quanh vậy. Anh ấy đi tới quan sát tỉ mỉ mọi thứ ở hiện trường cùng với đó những người cảnh sát thuộc tổ khám nghiệm hiện trường cũng bắt đầu lấy dấu viết, và những bác sĩ pháp y khám nghiệm tử thi, họ bắt đầu làm việc cật lực không quan tâm đến những tác động bên ngoài.
Chú Gia thì đang ra lệnh cho những người khác phát đường cảnh giới và ngăn không cho ai ra vào hiện trường.
Tôi cũng thử quan sát xem hiện trường như thế nào. Một số thông tin cũng bắt đầu hiện lên trong đầu của tôi. "Nạn nhân nằm ở gần bên vỉa hè dành cho người đi bộ, đầu ở hướng Nam hướng về phía đồng ruộng, chân ở hướng Bắc hướng ra mặt đường cái lớn. Trên người nạn nhân có chứa rất nhiều vết đạn, ước lượng khoảng hơn hai mươi vết đạn bắn vào người. Sau khi một viên cảnh sát lấy viên đạn cắm vào người nạn nhân ra đo đạc, tôi cũng thấy rõ số liệu mà họ ghi vào một cuốn sổ: Đường kính đạn 9, 27 mm (0, 365 in), đường kính cổ 9, 91 mm (0, 390 in), đường kính cơ sở 9, 95 mm (0, 392 in), đường kính vành 9, 95 mm (0, 392 in), độ dày vành 1, 25 mm (0, 049 in), chiều dài trường hợp 18, 10 mm (0, 713 in). Tổng chiều dài 25, 00 mm (0, 984 in). Không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là loại đạn 9 × 18mm Makarov của khẩu súng ngắn Makarov. Nhưng khẩu súng đó chỉ chứa từ 8 đến 12 viên, ở đây người đàn ông này trúng đạn hơn hai mươi viên rải đầy khắp người, có thể là do nhiều khẩu súng khác bắn thay hoặc cùng bắn."
Có vẻ anh Hào cũng chứng thực những gì tôi đang suy nghĩ:
- Đây có vẻ là do nhiều khẩu súng ngắn Makarov gây ra. Nạn nhân không phải là người bình thường mà là một tay chuyên trong đội bắn tỉa, lý do gì đã khiến anh ta dính nhiều phát đạn như thế này.
Anh Gia đứng phắt dậy, vẻ mặt hầm hầm:
- Thằng khốn Hữu Đại, tao sẽ giết mày.
Trước câu nói đó của chú Gia đã khiến cho tôi cảm thấy bất ngờ vì từ trước tới giờ chú ấy chưa lần nào như thế này cả, chú ấy luôn hiền từ và thùy mị nhưng những câu từ mà chú vừa phát ra đã khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ. Vẻ mặt chú Gia tràn đầy sát khí báo thù, hai tay nắm chặt hình nắm đấm như muốn bóp nát một thứ gì đó.
Sau khi đưa tôi về sở cảnh sát xong, chú ấy liền đi vào phòng họp ở trên tầng một. Tôi ngồi thẫn thờ trên giường, trước những sự việc không đâu sau khi tôi rời khỏi căn nhà u tối đó đã khiến tôi có cảm giác như ở căn nhà ấy mới là thiên đường còn ở ngoài đây đều là địa ngục.
Sáng hôm sau, tôi đi đến nhà thằng Tèo. Nhìn vẻ mặt bỡ ngỡ của nó tôi cũng không lấy làm lạ vì trải qua thời gian tập luyện với chú Phương, tôi phần nào cũng đã thay đổi vẻ bề ngoài của mình. Ngược lại, thằng Tèo cũng làm cho tôi bất ngờ hơn vì nghe tin thằng Tùng đã cưới Chi. Đồng thời nó cũng nói cho tôi nghe về kế hoạch tác chiến sắp tới.